Đại Niết Bàn

Chương 887




Vương Thanh về Hạ Hải lo chuyện gia đình rồi, cô còn có mẹ vẫn do dự chưa muốn lên Dung Thành sống, còn có một đống họ hàng rất thế lợi, nhiều chuyện vụn vặt đau đầu. Thế nên Tô Xán không có chỗ nào để đi cả, ở nhà hai ngày chỉ có một thân một mình, không có nơi để đi, đói thì úp tạm mỳ ăn, không thì ra quán ngoài tiểu khu ăn qua loa cái gì đó.

Nhà thì tất nhiên vẫn trong khu Thành Thị Vật Ngữ, là cái nhà cũ đó mua từ khi mới chuyển lên Dung Thành đó, Tô Lý Thành đi rồi, nhưng hoàn toàn không có cái chuyện người đi trà lạnh, Đông Kiến Quân, Tôn Gia Dũng vẫn ở tiểu khu này, biết Tô Xán ở nhà một mình, đều nhiệt tình mới y qua ăn cơm, nhưng Tô Xán đều khéo léo từ chối.

Nhà giành cho ba người ở thoải mái, nên Tô Xán có một mình càng vắng vẻ, tuy có thể gọi bạn bè tới nhà chơi, nhưng không có cha mẹ ở đây nữa, cảm giác cô đơn, nhưng lại không muốn chia sẻ nhà mình với ai, ngay cả Lý Bằng Vũ cũng đá ra ngoài, để hắn tự lo chỗ ở, Tô Xán thấy mình rất là mâu thuẫn.

Tô Xán đã bắt đầu cảm giác được cuộc sống đi khắp nơi chẳng biết cắm rễ ở nơi nào thật trống rỗng, sau này tốt nghiệp đại học, y vì sản nghiệp khắp đang mọc lên khắp nơi của mình định sẵn cái số phận phải nay đây mai đó, nghĩ thôi làm lòng buồn phiền, càng thấy lưu luyến “nhà”, còn hơn cả khi rời Hạ Hải, vì lúc đó Tô Xán một lòng hướng về Đường Vũ.

Cho dù ra khách sạn ở thoải mái hơn, có nhân viên phục vụ lo hết mọi thứ từ dọn dẹp, giặt giũ tới ăn uống, nhưng y vẫn thích ở nhà hơn, ở nhà có hồi ức, vì thế nó không chỉ là căn nhà, nó tựa hồ thành thứ có linh hồn. Ở nơi này thời cao trung, y và Đường Vũ dùng kính viễn vòng nhìn nhau, giải tỏa nhung nhớ, ôi cái tuổi thanh xuân điên khùng đó, Tô Xán thấy mình nghĩ ra cái này cũng giỏi quá đi, đúng là sát thủ với những thiếu nữ đói khát mà...

Kỳ nghỉ đã kết thúc, bạn bè trong tiểu khu như đám Quách Tiểu Chung lục tục đi sạch rồi, vốn hẹn nhau thế nào cũng đợi Tô Xán về Dung Thành ăn chơi thác loạn thâu đêm một chuyến, không nghĩ chuyện Hoàng Thành phiền hà như thế, kết cục lỡ dở rồi, còn bị Ngô Thì Nhuế gọi điện trách móc một hồi, nói cả năm nay không được gặp y, giọng điệu như oán phụ làm Tô Xán nghe mà sợ.

Ở nhà chẳng muốn xem sách vở hay tài liệu gì hết, Tô Xán lấy toàn bộ bát đĩa xoong nồi trong nhà ra đánh rửa sạch sẽ hết một lượt. Nhà cửa lau mấy lần không dính hạt bụi, cái kính viễn vọng được y cẩn thận tháo ra lau chùi, đảm bảo nó hoạt động tốt, cho dù biết những việc làm này của mình là hoàn toàn vô nghĩa, vì nhà không có người ở, chẳng mấy chốc bị bụi bẩn tấn công, nhưng khi làm những việc đó y thấy lòng mình hết sức thanh bình.

Gọi điện cho cha mẹ ở Hoàng Thành, dặn cha mẹ giữ gìn sắc khỏe, báo mình sắp ra sân bay, nhìn lại ngôi nhà ấm cúng lần nữa rồi đóng cửa lại, một mình xách hành lý ra cửa, gọi một cái taxi ra sân bay.

Tô Xán không giống Đường Vũ, Lâm Lạc Nhiên có nhiều người đưa chân, phải chào hỏi tiễn biệt một đống, y là lãng tử cô độc với một cái ba lô quân dụng. Cho nên là người đầu tiên tới phòng chờ, một mình ngồi đọc tạp chí kinh tế Dung Thành.

Lúc sau nhận được tin nhắn của Đường Vũ, nhìn ra cửa, thấy hai cô gái song song men theo lối ngăn cách nhỏ đi vào, cùng quần vải và áo sơ mi lụa, khác nhau duy nhất là Đường Vũ kéo vali, còn Lâm Lạc Nhiên đeo ba lô in đủ mọi nhân vật hoạt mình đáng yêu, lấy lời Lý Bằng Vũ mà nói, là ác ma cưa sừng.

Hai cô gái vẻ đẹp khác nhau, vóc người cũng khác, Đường Vũ thiên về yêu điểu xinh xắn, Lâm Lạc Nhiên hoang dại nóng bỏng. Ánh nắng ấm áp của ngày xuân chiếu lên hai khuôn mặt xinh đẹp, vòng eo thon thon khiến người ta hận không thể siết lấy cả hai vào lòng, Tô Xán thật ra làm được điều đó rồi, chỉ là hoàn cảnh lúc đó làm y không có cảm giác gì, dù hai đêm qua ngủ một mình có cố ôm hai cái gối cố tưởng tượng lại cảm giác khi đó nhưng không ăn thua, lúc đó đầu y quá loạn.

Liệu có lần sau không?

Xua đuổi ý nghĩ không thiết thực khỏi đầu, nhìn kỹ lại, bộ quần áo này của Đường Vũ dứt khoát là mới mua, có thể đoán được đi mua cùng Lâm Lạc Nhiên.

Trải qua sự kiện Dung Thành, Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên trở nên thân thiết hơn rất nhiều, trước kia hai cô gái ở cạnh nhau luôn có trở ngại, không người nào chịu thua kém người nào, bây giờ trông như chị em sinh đôi.

Tô Xán nuốt nước bọt, há mồm nhìn hai cô gái thản nhiên đi qua trước mặt mình, không kìm được quát:

- Này.

- Ôi, suýt quên có người qua đường đợi chúng ta đấy.

Lâm Lạc Nhiên cười khanh khách nói vói Đường Vũ, Đường Vũ cũng mím môi cười rất vô tâm.

Lý Bằng Vũ đi đằng sau nhìn Tô Xán với ánh mắt thương hại, hai cô gái này hợp lực với nhau, xem ra Tô Xán chỉ còn phận bị bắt nạt thôi.

Tô Xán kệ Lâm Lạc Nhiên chơi xấu mình, thoải mái đi tới mở ngăn bên vali của Đường Vũ, chẳng hỏi han lấy ra chai nước khoáng, ngậm trong miệng tu ừng ực, nhìn Lâm Lạc Nhiên thách thức, nha đầu này dạy hư Đường Vũ của mình, bây giờ không trấn áp, để lâu hậu quả khó lường. Tô Xán hiền lành chứ không phải dễ bắt nạt, đây là hai khái niệm dễ bị người ta nhầm lẫn, nhưng tuyệt đối khác nhau.

Giọng nữ dễ nghe từ loa phát ra, nhắc mọi người tới giờ lên máy bay.

Bốn người bọn họ ngồi khoang hạng nhất, máy bay thuộc hãng hàng không Tân Xuyên Nam. Trải qua tiếp nhận đầu tư cải tổ của Đại Dung, Tân Xuyên Nam tiến hành một loạt điều chỉnh, quá trình mở rộng của Tân Xuyên Nam diễn ra mỗi lúc một nhanh, đường bay mới liên tục mở ra, khách sạn mọc lên như nấm sau mưa, địa vị ngày một tâng. Có điều ba cự đầu hàng không đang nhìn chằm chằm như hổ đói, Tân Xuyên Nam cải tử hoàn sinh phát triển thần tốc, khiến nhiều thế lực muốn nuốt chửng nó.

Đương nhiên chuyện này không đơn thuần là là dựa vào cá lớn nuốt cá bé, Tân Xuyên Nam là do Vương Bạc chủ đạo, muốn nuốt được miếng bánh này phải ra tay từ phương diện đấu tranh thế lực.

Khi đoàn người Tô Xán đi qua cửa, một cô tiếp viên "a" một tiếng, Tô Xán nhìn sang, không ngờ chính là Ngô Thì Nhuế.

Ngô Thì Nhuế một thân đồng phục váy lam nhạt, đầu đội mũ tiếp viên hơi lệch một bên, cặp chân dài đi tất lụa đen, toàn thân toát lên vẻ thành thục quyến rũ.

Trước đó Ngô Thì Nhuế cũng ngờ tới khả năng này rồi, nhưng tỉ lệ quá thấp, cô gạt bỏ. Chẳng trách hôm nay ở sân bay mí mắt trái cứ giật giật, còn dùng nước lạnh vỗ lên mặt, cho rằng ngủ không tốt.

Ngô Thì Nhuế đang đứng đón khách, nên không thể nói gì, cười tươi như hoa, nhìn Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên đầy ẩn ý. Thời gian lên máy bay ít ỏi, Tô Xán chỉ kịp cười với Ngô thì Nhuế nói một câu "thật trùng hợp", rồi cùng Đường Vũ đi vào khoang, Lâm Lạc Nhiên còn không quên lè lưỡi một cái, bọn họ đều học cùng lớp thời Nhị Thập Thất Trung.

Ngồi xuống ghế rồi, Lâm Lạc Nhiên trào phúng:

- Ai đó đi tới đâu cũng có mỹ nữ vây quanh.

Lại bảo Đường Vũ:

- Chúng ta phải canh cho chặt.

Đường Vũ hừ khẽ một cái cùng Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống hàng ghế đằng sau Tô Xán:

- Đó là người qua đường, mình không quen.

Lý Bằng Vũ giang tay ra ôm lấy vai Tô Xán, an ủi:

- Người anh em, đừng buồn, còn có tôi đây.

Lúc này có hai người đi từ phía sau lên, nhìn Lý Bằng Vũ cao lớn khôi ngô và Tô Xán đường nét nhu hòa "tình cảm" với nhau thì lách qua một bên, cứ như sợ lây bệnh vậy.

Tô Xán không chút khách khí đẩy Lý Bằng Vũ ra:

- Có muốn tôi gọi điện tố cáo anh mang thuộc phiện lên máy bay không?

Đường Vũ cùng Lâm Lạc Nhiên cười đến là vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.