Đại Niết Bàn

Chương 878




Bữa ăn cùng với nhóm Điền Điền cuối cùng kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì, khi tính tiền, 11 người chỉ mất hơn 300 đồng, Tô Xán định trả tiền, nhưng Đường Đường móc ví ra dứt khoát trả, tựa hồ quật cường thực hiện lời hứa trước đó.

Trên đường về, Tô Xán và Lý Bằng Vũ tụt lại đằng sau, nhìn Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên khoác tay nhau thân thiết cười đùa mà hơi run. Tô Xán có thể đoán được, Hứa Đông nhất là đối xử với Điền Điền rất tốt, đặc biệt hơn hẳn những người khác, vì thế mà Điền Điền tuy không nhiệt tình tuy không yêu Hứa Đông, nhưng lại ba phải trong chuyện làm vợ hắn.

Nhưng qua ngày hôm nay chắc một chút do dự đó cũng mất rồi, Hứa Đông nói lời kia với bất kỳ cô gái nào khác, Điền Điền cũng không coi điều đó quá nghiêm trọng, có điều nói với cô gái giống hệt mình, ý nghĩa hoàn toàn khác.

Tô Xán thấy không biết có nên cám ơn vì đã giúp mình không nữa.

…..

Ba nhóm phóng viên báo tình toàn là người kinh nghiệm lâu năm tiến vào tỉnh, chia ra làm ba đường.

Đường thứ nhất tới Yển Tắc Hồ điều tra xâm chiếm phi pháp biệt thự cấp văn vật dùng để khai phát phục vụ mục đích tư nhân. Đường thứ hai điều tra cục tài nguyên đất đai Hoàng Thành, chuyển nhượng đất đai trái phép cho địa ốc Thanh Sơn. Cuối cùng là điều tra vị trí nhà máy công nghiệp than hóa Thanh Sơn xây ở đầu nguồn, gây ô nhiễm sông Yến chảy vào thành phố.

Hai đường đầu tiên đều không điều tra được gì, rõ ràng sau chuyện Hứa Đông, thần kinh các phương diện rất nhạy cảm, không dễ gì lấy được tin tức có giá trị.

Công ty công nghiệp than hóa Thanh Sơn là một trong số sản nghiệp của tập đoàn Thanh Sơn, Hoàng Thành trước kia nổi tiếng là thành phố có viên lâm xanh hóa bao quanh, đương nhiên cái danh này chẳng xứng đáng, vì người Hoàng Thành thực ra chẳng chú trọng khai phát viên lâm, nhưng lại ỷ có điều kiện thiên nhiên độc nhất vô nhỉ, mặc cho công nghiệp than hóa phát triển. Trong quá trình này trực tiếp thải khói ô nhiễm ra không khí, hoặc nguồn nước.

Đây là nguồn ô nhiễm chủ yếu của Hoàng Thành.

Sông Yến từ Yển Tắc Hồ chảy vào Hoàng Thành, người dân đương địa đã từng tố cáo, công nghiệp than hóa quá gần sông, vì đây là ngành công nghiệp truyền thống sản sinh ra lượng lớn khí độc và nước thải đổ vào sông, cá chết cùng cặn chất thải ứ đọng trong lòng sông, quanh năm hôi thối nồng nặc. Phóng viên của báo tỉnh trong quá trình điều tra bị nhân viên của công ty than hóa Thanh Sơn cản trở, nghe nói còn có nhóm người mang tính chất xã hội đen lái mười mấy cỗ xe tới hiện trường, đánh phóng viên một trận, khiến bảy người nằm viện, một người trong thương, chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.

Lúc này trong văn phòng tập đoàn báo tỉnh ở Dung Thành, cao tầng tập đoàn chấn động, trợ lý chủ tịch Vương Thằng Lợi đi vào đưa một bản tài liệu cho Quách Xương Thịnh ký tên. Điện thoại của Quách Xương Thịnh vang lên, ông nhấc máy, nghe bên kia nói, mày nhíu lại, nhưng vẫn cười:

- Trưởng phòng Lục, có chuyện gì còn cần người đứng đầu phòng tuyên truyền tỉnh ủy đích thân gọi điện thoại tới chiếu cố thế này?

Viên trợ lý định đi, Quách Xương Thịnh xua tay, liền cầm tài liệu đứng bên, lặng lẽ chờ đợi.

Trong suốt quá trình Quách Xương Thịnh cùng trường phòng tuyên truyền tỉnh ủy Lục Như Dân nói chuyện, mặt ông ta âm trầm, cuối cùng tay cúp điện thoại cũng có chút nặng nề.

Quách Xương Thịnh nhìn con trai mình:

- Anh có biết Lục Như Dân gọi điện tới làm gì không?

Ông ta rất cưng cháu nội của mình, nhưng lại nghiêm với con, nhất là ở công ty, thái độ luôn là, chỉ có công việc, không có cha con.

Quách Minh Diệu gật đầu:

- Là chuyện xảy ra ở Hoàng Thành?

- Lục Như Dân muốn tôi rút quân về, dập lửa ở Hoàng Thành. Tôi nói lửa này họ tự đốt không dập được, biết thằng cha huênh hoang đó nói gì không? Lão già này lâu rồi không xuất hiện, bọn chó mèo dám càn rỡ ngay trước mặt rồi.

Quách Xương Thịnh hừ một tiếng:

- Hắn dám hỏi, Vương Bạc ở tỉnh ủy được mấy năm, tôi nói năm năm. Hắn lại hỏi, Lục Như Dân hắn có thể ở vị trí trưởng phòng này bao năm, tôi nói mười năm.

Quách Minh Diệu mặt khó coi:

- Để xem ai là người cười cuối cùng.

- Ngay cả Lục Như Dân cũng nói những lời hăm dọa như vậy rồi, đám Hoàng Thành đó có bản lĩnh đấy.

Quách Xương Thịnh cười lạnh:

- Lục Như Dân không nghĩ tới, nếu tôi đem nguyên xi lời này nói với Vương Bạc thì hắn ngồi nổi ở vị trí của mình được mấy ngày chứ? Cái thứ không biết tốt xấu. Chuyện này làm lớn nhất cho tôi, dứt khoát không để bọn chúng qua được dễ dàng.

Thế là phóng viên đặc phái của báo tỉnh đi điều tra ô nhiễm bị đánh trọng thương nguy hiểm tới tính mạng bùng nổ, lan đi không gì cản được.

Công nghiệp than hóa Thanh Sơn do Hứa Trường Thành chủ đạo xây dựng ba năm trước, thế lực Hứa gia thâm căn cố đế, lần này phóng viên bị hành hung đe dọa báo cảnh sát, rất lâu sau cảnh sát mới tới hiện trường, chỉ đủ kịp đưa người đi bệnh viện.

Khi nhóm phóng viên thứ hai tới nơi, do sở công an tỉnh ra mặt đặc phái tổ điều tra đi cùng, những kẻ ý đồ gây cản trở đều bị bắt giữ, phóng viên tới thẳng nguồn ô nhiễm.

Ngay lập tức công ty Thanh Sơn bị đóng cửa chờ điều tra, tin đồn chuyện này liên quan tới Hứa Trường Thành hiềm nghi thâm ô hủ hóa xâm chiếm tài sản quốc gia bùng nổ.

Than hóa Thanh Sơn không chịu ngồi yên chờ chết, có kẻ kích động người dân biểu tình, phá rào chắn của cảnh sát vào nhà máy, thậm chí chuẩn bị lên thành phố diễu hành, đòi trả lại công ăn việc làm cho bọn họ.

Tình hình ở Hoàng Thành đột nhiên căng như dây đàn.

Trong tình hình như thế Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên từ khi tới Hoàng Thành không dám đi đâu xa, chỉ quanh quẩn ở tiểu khu thành ủy. Đường Vũ thì không hề gì cô là con chim luyến chuồng, không thích đi lung tung, đôi khi một cuốn sách hay là quá đủ cho một ngày tuyệt vời của cô rồi. Lâm Lạc Nhiên thì có hơi cuồng chân, nhưng cô cũng có một mặt tĩnh lặng, nên không phải là vấn đề lớn, nhất là khi Đường Vũ rất chịu khó thỉnh giáo Tằng Kha dạy nấu ăn, làm cô không yên tâm ra ngoài.

Không cần phải nói, Tằng Kha là người hạnh phúc nhất, trong nhà chưa bao giờ náo nhiệt như thế.

Tối hôm đó Tô Lý Thành tham gia một cuộc họp thành ủy về muộn, Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên ở ngoài tiếp chuyện Tằng Kha, Tô Xán vào thư phòng nói chuyện với cha.

- Con chắc chắn muốn mua lại công ty than hóa Thanh Sơn chứ, công ty đó không dễ xử lý đâu, còn cần an bài cho hàng trăm công nhân. Chưa kể cao tầng cái công ty này thối nát cả rồi, lại có muôn vàn liên hệ với đám quan viên hủ hóa, con tham gia bọn chúng nhất định làm khó dễ.

Tô Lý Thành phản đối Tô Xán thu mua công ty Thanh Sơn, chẳng phải vì con cái lãnh đạo không được kinh doanh, sản nghiệp Tô Xán có trước khi Tô Lý Thành lên tới vị trí lãnh đạo thì tất nhiên không tính, bây giờ Tô Xán cũng khối cách né tránh nó.

Điều lệ này thực tình mà nói ý nghĩa tượng trưng là chính, mấy ai thực sự quan tâm.

Nhưng cái đống hỗn loạn này không dễ dọn dẹp, con trai mình kiếm được tiền không phải dễ dàng, đây không phải trò đùa, số tiền này ít nhất cũng phải cả triệu. Thành ủy cũng đang thương thảo vấn đề này, Lý Dẫn Lượng từ đầu tới cuối không nhắc tới Hứa Trường Thành, nhưng hiển nhiên đang nghe ngóng hướng gió, báo tỉnh và Hứa Trường Thành đấu đá nhau, ai cũng biết có người sau thao túng, không hết sức tất yếu thì ông ta chả xen vào, chuyện gấp hiện nay là giải quyết vấn đề bố trí công nhân đã.

- Đương nhiên là sẽ phải cải tỏ toàn diện, cho dù có phải thay toàn bộ tầng quản lý của Than hóa Thanh Sơn, phương diện còn tiết lộ c ho cha biết trước, con sẽ chỉ giữ lại công nhân cơ sở, nhưng tiến hành phải có thứ bậc, nếu không loại hết một lúc thì không quan lý nổi. Còn vị trí cũng thay đổi, Từ thượng du sông Yến chuyển tới khu bảo lưu thuế mà cha tổ chức ở hạ du, cha phải cho chính sách ưu đãi nhất, đây là tiền cưới vợ của con, đem ra ủng hộ cha đấy.

Tô Lý Thành trừng mắt với con, chuyện này cũng đem ra đùa được, nhưng hiển nhiên chiêu này vô dụng, chỉ đành gật đầu:

- Cha sẽ thương lượng với thị trưởng La phân quản công nghiệp.

- Cha phân quản kinh tế, còn chuyện này con cần cha giúp, con dự kiến mua ba mỏ than, năm xưởng làm than cỡ lớn, một xưởng luyện, tất cả sẽ tiến hành nâng cấp trang bị.

Tô Xán lấy tài liệu chi tiết ra đưa cho Tô Lý Thành:

- Khu công nghiệp lạc hậu Hoàng Thành mỗi năm sản xuất 19 triệu tấn than thô, gia công 10 tấn than tinh phẩm, làm lãng phí 3 triệu tấn than thải mà công nghệ mới có thể chuyển hóa thành các sản phẩm phụ...

Tô Lý Thành lặng lẽ nghe kế hoạch lớn của Tô Xán, chỉ có tự thân tới mỏ than mới cảm thụ được sự chấn động đó, con người tham lam vơ vét tài nguyên, lãng phí tài nguyên tới mức hãi hùng, nếu như có thể cải thiện cục diện hỗn loạn như quy hoạch Tô Xán nói, không chỉ cải thiện môi trường, còn có hiệu ích kinh tế lớn.

- Nhưng đây chỉ là kế hoạch trên giấy tờ, người của Thanh Sơn không thể dùng được, ai sẽ giúp con thực hiện kế hoạch này?

Tô Xán cười hì hì:

- Cha, chẳng lẽ cha không biết hậu duệ Vua than đang ở Hoàng Thành?

- Lý Cẩm Thịnh, ha ha ha, đó là chuyện khi con còn nhỏ, người giàu nhất Hạ Hải, năm xưa bị chính sách quốc gia đánh gục, táng gia bại sản trong một đêm, không biết bao nhiêu người cảm thán...

Tô Lý Thành khơi lên hồi ức, thở dài một hồi, nói:

- Vấn đề cuối cùng, tiền ở đâu ra?

- Đương nhiên, thu mua lại những cái nhà máy cũ gây ô nhiễm này, còn lại thêm tiền nâng cấp thiết bị tận dụng chất thải sinh ra sản phẩm phụ, toàn bộ hệ thống đó là con số lớn, ít ra cũng phải chừng 40 triệu, con lấy đâu ra tiền. Nhưng là công trình giúp cải thiện môi trường, cải thiện kết cấu kinh tế, cũng là công trình lợi dân, con nghĩ tài chính thành phố và ngân hàng cho vài khoản vay ưu đãi chú đúng không ạ.

- Té ra con tính kế lên đầu cha rồi.

Tô Lý Thành bật cười, có điều cũng động lòng, tài chính thành phố chưa nói chắc, do chính phủ ra mặt chủ đạo vay tiền cũng không phải là chuyện nhỏ. Ông cần phải có đủ năng lượng và uy tín mới được, như thế phải xem trong cuộc đấu tranh này có thể lật đổ được hai người Chu Hứa hay không, ít nhất cũng phải gạt được chúng sang bên lề, nếu không cái gọi là cải cách này chỉ là nằm mơ nói mộng.

Hút hết điều thuốc cuối cùng, dập tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn bầu trời đêm lờ mờ như bị che phủ một lớp sương mù, Tô Lý Thành gật đầu dứt khoát:

- Làm đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.