Đại Niết Bàn

Chương 790




Một ngày trước hội quay về trường của ĐH Thượng Hải, Tô Xán trở thành khá nhàn nhã, vì hoạt động này, chuyện học tập trong trường giảm đi nhiều, vì từ giáo viên lẫn sinh viên đều tất bật chuẩn bị, chỉ có duy nhất một tên lớp trưởng bại hoại hắn là không phải thành viên hội sinh viên, đâm ra mọi thứ nhẹ tênh.

Trong khi về công việc thì Tô Xán có Lý Bằng Vũ làm trợ lý chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty, công việc giảm nhẹ đi không biết bao nhiêu mà kể, Tô Xán cứ hối hận trước kia không nghe lời Vương Thanh lập nguyên văn phòng trợ lý riêng, nếu không y đã được sung sướng từ lâu rồi.

Tiếc là gần đây phòng 602 không thích hoạt động tập thể lắm, Trương Tiểu Kiều mất tích, không rõ có phải là cùng Nguyễn Tư Âu hoạt động bí mật không, rất khó đoán vì hắn sống cực kỳ nội tâm. Còn Lý Hàn đi yêu đương là cái chắc rồi, tên này vui buồn đều viết rõ lên mặt, muốn giấu cũng chẳng nổi. Tiêu Húc thì luôn tự kỷ trong phòng, chuyện phải vay tiền Tô Xán với hắn mà nói thực sự là gánh nặng, đang chuyển nó thành động lực học tập.

Đường Vũ thì vốn bận rộn từ gần tháng nay rồi.

Tô Xán bỗng dưng thất nghiệp, cô đơn, đi nhận thư về soạn ra xem thì thấy trong đó có một giấy mời tham gia một buổi tọa giảng, vị giáo sư này khá có tiếng, tuy già nhưng cái nhìn thì mở mẻ, dù sao cũng thất nghiệp, về phòng chỉ đọc sách thôi thì cũng thế, cho nên Tô Xán quyết định đi xem.

Địa điểm là một phòng học bình thường ở khu giảng đường số ba, không phải là giảng đường đa truyền thông lớn, xem ra không phải là buổi tọa giảng được chú ý cao, không quan trọng, nội dung thu hút là được rồi. Chủ đề “Nền kinh tế trong game trực tuyến, giá trị ảo và thật”, chủ đề này về sau game online nở rộ được rất nhiều người phân tích, thậm chí còn tranh canh bảo vệ tài sản trong game online, nhưng lúc này thì nó vẫn khá mới mẻ đáng chú ý.

Tô Xán ăn mặc bình thường, quần jean loại rộng thùng thình chứ không phải bó thít vào người như các cô gái để khoe mông khoe đùi, cái áo phông đen, đội một cái mũ lưỡi trai. Vì rảnh rỗi nên y đến từ rất sớm, ngồi ở hàng thứ năm, không xa cũng không gần, lấy từ trong túi đeo vai ra một cuốn sách nhỏ, vắt chéo chân vừa đọc vừa đợi.

Đang chăm chú ngồi đọc sách thì đột nhiên bên cạnh có tiếng "rầm" làm Tô Xán giật nảy mình, quay đầu sang, thấy Tống Chân đặt sách ở ghế cạnh y, hai tay khoanh trước ngực rất kiêu ngạo, ngồi xuống, chân phải vắt lên chân trái, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Hiện giờ người Tô Xán không muốn gặp nhất là Tống Chân, theo như tin tức mới Lâm Quang Đống thu được, tập đoàn Sâm Xuyên không yên bình, có cả thù trong lẫn giặc ngoài, Tô Xán nghĩ một nữ nhân điển hình theo đuổi sự nghiệp như vậy đáng lẽ ra phải bận lắm, sao còn rảnh rỗi đi tới buổi tọa giảng không đáng chú ý lắm này?

Một phương diện khác, bất kể Tống Chân chọc vào ai, ai muốn cho cô bé này một đòn chí mạng, đều không liên quan tới Tô Xán, y không phải thánh chạy đi cứu giúp toàn thế giới, đây là chuyện của Tống Chân và tập đoàn Sâm Xuyên mới đúng.

Đương nhiên Tô Xán sẽ nhắc nhỏ Tống Chân đang vờ như không thấy mình:

- Nghe nói gần đây có người muốn nhắm vào công ty cô, có phiền toái tới nhà rồi phải không?

Tống Chân mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng hề giống như đang nói chuyện với người bên cạnh:

- Phiền toái thì ngày nào cũng có, quan trọng là phải xem bản thân xử lý ra sao. Không phải là anh thấy tôi quá nhàn nhã nên mới hỏi câu này chứ? Nếu chuyện gì mà cũng tự mình làm thì công ty bỏ tiền thuê nhiều người như vậy làm gì?

Con nhóc này tâm tư thật nhạy bén, song Tô Xán phải thừa nhận Tống Chân nói đúng, mình lo cho người khác thật thừa thãi, tập đoàn Sâm Xuyên còn mạnh hơn toàn bộ sản nghiệp của y cộng lại.

Tiếp đó giáo sư trên 50 tuổi tới, chỉ có chưa tới 100 người tham dự, nhưng ông ta không vì thế mà nói qua loa cho xong chuyện, giảng giải rất say sưa tâm huyết, Tô Xán vừa nghe vừa lấy sổ tay ghi chép, nếu không tính tới vấn đề tuổi tác, kiến thức vị giáo sư này thực sự phù hợp cho nhu cầu sắp tới của Facebook TQ, Tô Xán có kế hoạch nhúng game vào nền tảng mạng xã hội này, xem ra cứ nên góp ý với Kiều Thụ Hâm một tiếng.

Kết thúc buổi tọa đàm 2 tiếng, Tô Xán hài lòng vỗ tay, cất sách vở xong, tâm trạng rất tốt, quay đầu sang cười với Tống Chân:

- Tiền xe đã trả cho cô rồi chứ, tôi còn nợ cô cái gì không nhỉ?

Mặc dù buổi tọa giảng xuất hiện một cô gái như Tống Chân làm người xung quanh cảm thấy không uổng chuyến đi này, có điều Tô Xán biết nếu phải đối diện với khuôn mặt mang theo hơi lạnh không nói không rằng của Tống Chân thì người xung quanh quyết không cảm thấy tươi đẹp như vậy.

- Tiền bồi thường đúng là đã nhận được, có điều ở chuyện này, tôi nên mời cơm anh mới đúng, nhờ anh chuyện mới không tệ hơn.

Tống Chân nhìn Tô Xán một cái, giọng như làm theo phép tắc thông thường.

Tô Xán còn chưa kịp trả lời thì Tống Chân đã đứng dậy, cầm lấy sách, mang theo một làn u hương thoang thoảng:

- Buổi trưa gặp nhau ở cổng chính, mười hai giờ.

- Không cần mà.

Tô Xán cười khổ, gần đây phong trào nữ quyền lên ngôi hay sao, y toàn gặp phải những cô gái mạnh mẽ thế này.

- Tôi đã đặt chỗ rồi.

Tống Chân giơ điện thoại lên lắc lắc, rồi ôm sách bước thẳng đi:

Đến trưa Tô Xán đành tính giờ ra cửa, Tống Chân không lái xe, mặc một chiếc váy liền thân hoa nhỏ trang nhã, tỷ lệ chân cực chuẩn, làm người ta nhìn mê mệt.

Bọn họ không đi xa, vào nhà hàng đặc sản Thượng Hải ngoài cổng trường, không phải phố ăn vặt mà gần bên khách sạn Crownie, khá có cấp bậc. Tô Xán theo Tống Chân tới một phòng bao nhỏ, thấy có một phụ nữ trung niên, từ cách ăn mặc và khí chất cho người ta cảm nhạc nhẹ nhàng.

Tô Xán ngạc nhiên quay sang nhìn Tống Chân.

Thái độ Tống Chân thay đổi hẳn, từ lãnh đạm sang quyến rũ:

- Đây là mẹ tôi, hôm nay vừa mới từ Mỹ tới.

Mẹ Tống Chân? Không biết Tống Chân có ý gì, nhưng với người lớn tuổi, Tô Xán luôn lễ phép:

- Chào dì ạ, cháu là Tô Xán, bạn của Tống Chân.

Mẹ của Tống Chân là người phụ nữ khiến người khác không nhìn ra được tuổi thật, không có được dung mạo tuyệt thế như Mục Tuyền, nhưng qua tuổi trung niên vẫn giữ được vẻ đẹp thiên nhiên như vậy rất ít, có cảm giác trẻ, rất trẻ, song không phải khuôn mặt baby như Tống Chân.

Đào Tình đang ngồi nhàn nhã uống trà, không hề có chút vẻ mệt mỏi nào vì phải đi xa, nghe con gái giới thiệu và Tô Xán chào hỏi, lòng ngạc nhiên lắm, chưa bao giờ Tống Chân lại để một nam nhân xuất hiện ở không gian riêng của mẹ con, mỉm cười với Tô Xán:

- À, Tiểu Tô, cháu ngồi đi.

- Dạ, cám ơn dì.

Tô Xán đi tới lợi dụng góc độ mẹ Tống Chân không nhìn thấy, dùng ánh mắt hỏi Tống Chân bày trò gì, Tống Chân cười giảo hoạt, lại dùng chiêu vờ không thấy, thân thiết ôm lấy tay mẹ mình, đầu ngả sang bên dựa vào vai bà.

Đào Tình vỗ gò má mịn màng của Tống Chân, hiền hòa hỏi:

- Con về nước cảm thấy thế nào?

- Cũng quen lại rồi ạ, cậu đã chuyển mảng thương nghiệp điện tín cho con quản lý, năm sau khả năng sẽ tăng thêm hai nghiệp vụ nữa, khi đó cậu sẽ rút ra dần, toàn bộ nghiệp vụ của tập đoàn ở Thượng Hải, còn cậu sẽ tập trung vào hướng đầu tư địa ốc, điện tử không đúng.

Tô Xán thường tưởng tượng gia tộc Tống Chân hắc ám lắm, dù cha mẹ con cái cũng giống như trong phim y hay xem, lạnh lùng xa cách, lấy gia tộc sự nghiệp làm đầu, giờ nhìn Tống Chân làm nũng mẹ như vậy, xem ra mình đúng là hay tưởng tượng linh tinh.

Đồng thời Tô Xán chú ý tới tin tức tương lai Tống Chấn sẽ tiếp quản nghiệp vụ thị trường Thượng Hải, thành nhân vật có sức nặng của tập đoàn Sâm Xuyên trong nước, bây giờ đang từng bước quá độ. Chẳng trách hiện giờ độ tuyên truyền của cô gái này tăng lên vùn vụt, giống như cách Lâm Quang Đống muốn mình tổ chức họp báo trong trường vậy, dùng độ nổi tiếng cá nhân dần chuyển sự chú ý sang công ty, tức là Sâm Xuyên sẽ có bước đi lớn, có lẽ có kẻ vì thế cảm nhận mùi nguy hiểm, nên mới ra đòn hạ gục con cá mập nhỏ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.