Đại Niết Bàn

Chương 720




Thế nhưng đúng lúc Vương Thanh thầm thở phào trong lòng thì Tô Xán lại lên tiếng:

- Vương Uy Uy e là gần đây không có thời gian, tới khi đó tính sau.

Chủ nhiệm Tống không thấy phật ý, tiếp xúc với mấy vị công tử quen rồi, thường rất cao giá:

- Vậy được, nếu như Tô thiếu gia khi nào xác định thì gọi một cú điện thoại, tôi sẵn sàng tiếp đãi.

Đưa tay ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay mịn màng của Vương Thanh:

- Dù sao tôi và Vương mỹ nữ là chỗ quen biết cũ rồi.

Vương Thanh vẫn cười quyến rũ như trước, mượn tư thế ưu nhã rụt tay lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, thu ba sóng sánh liếc nhìn Tô Xán, so với cử chỉ khiếm nhã này của hắn, câu trả lời của Tô Xán càng quan trọng hơn.

Tô Xán không có phản ứng chỉ im lặng uống rượu, nhưng người khác khó chịu rồi, lão giám đốc ĐTH rót đầy một ly rượu muốn mời Tô Xán uống, lý do bồi tội vừa nãy có mặt không thấy núi Thái Sơn.

- Chủ tịch Tô của chúng tôi uống rượu không tốt, ly này để tôi thay.

Vương Thanh nói rồi cầm ly rượu đứng dậy, người hơi ngả về phía trước, ánh mắt lão giám đốc ĐTH sáng lên, nhìn xuyên qua cổ áo sơ mi hơ trùng xuống, áo lót mỏng nâng cặp vú trắng trơn như mỡ đông mang theo nhục cảm khiến lão ta chỉ muốn đưa tay vào xoa nắn.

Tây cầm ly rượu vang đỏ, thần trí của Tô Xán đã không biết hướng tới nơi nào, cứ mỗi lần nghe tiếng Vương Thanh nói cười đối đáp, y lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Rượu trong ly hết rồi lại đầy, đầy rồi lại uống hết, rượu vang đỏ giảm đi, nhưng khuôn mặt Tô Xán lại ngày càng đỏ, càng trở nên âm trầm ít nói.

Bình thường Tô Xán rất dễ say, y chẳng thể uống nổi số rượu bằng nửa thế này, y chỉ muốn say ngất đi, để không phải nghe thấy bất kỳ điều gì nữa, nhưng càng uống, Tô Xán lại càng tỉnh táo, mọi âm thanh xung quanh càng nghe rõ ràng.

Thái độ của Tô Xán làm cô không hiểu, mấy lần muốn khuyên nhưng không nói ra được, hơn nữa chuyện đã tới lúc này không thể bỏ phí giữa chừng, vẫn phải tươi cười tiếp khách.

Rượu vào bụng, càng khó kiềm lòng, ba tên nam nhân si mê nhìn Vương Thanh, qua áo sơ mi lụa mềm kia có thể thấy được đường cong phía dưới đầy đặn hoàn mỹ thế nào, khuôn mặt Vương Thanh cũng đỏ lựng cám dỗ, khiến người ta muốn ôm vào lòng âu yếm, chỉ tiếc bên cạnh có hai đối thủ, trước mặt là vị thiếu gia khó lường, bữa cơm kết thúc chỉ có thể nói lời mập mờ mong được mỹ nhân liên lạc lại sau đó rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Xán và Vương Thanh, cả hai đều không nói gì, bầu không khí có chút gì đó ngột ngạt.

Một lúc sau, thấy Tô Xán cứ uống rượu tì tì, không có dấu hiệu nào dừng lại, Vương Thanh cắn môi nói:

- Đừng uống nữa.

Tô Xán mặt đỏ rừng rừng, hai mắt cũng đỏ, tựa hồ cảm giác vừa nãy uống từng ngụm không đã, liền rót rượu đầy tới tận mép ly, nâng lên ngửa đầu uống cạn. Vương Thanh vội vàng ngăn lại, đồng thời lấy khăn ăn, lau đi rượu tràn ra ngoài khóe môi Tô Xán.

“Hừ” hai mắt mông lung của Tô Xán nhìn theo chén rượu bị cướp đi, đưa tay ra muốn giật lại.

- Cậu say rồi, đừng uống nữa.

Vương Thanh đặt ly rượu rời xa tầm tay Tô Xán, nhẹ giọng khuyên nhủ như khuyên trẻ con, tay lấy khăn mặt khác lau mặt cho Tô Xán:

Tô Xán ợ ra một hơi rượu, gạt tay cô ra, giọng cố kiềm nén:

- Tại sao chị làm thế?

Vương Thanh cừng người, động tác dừng lại, cô thông minh như thế chỉ cần kết hợp với phản ứng trước đó của Tô Xán làm sao không đoán ra được y nghĩ gì, hai mắt mơ hồ, run run nói:

- Cậu … rốt cuộc cậu nghĩ gì?

- Tình huống đó, chị bảo xem tôi còn có thể nghĩ được điều gì khác nữa?

Sắc mặt Tô Xán lạnh xuống, nhưng giọng nói lại như ngọn núi lửa chực chờ bộc phát:

- Chị còn giả ngốc sao, chị rất thông minh mà, chị thừa biết rồi mới đúng chứ?

Vương Thanh nghe Tô Xán nói vậy, người hơi lảo đảo, dùng ánh mắt xa lạ nhìn y, lại nghĩ tới Tô Xán lãnh đạm suốt bữa cơm, Vương Thanh bị kích thích cười nhạt:

- Có phải cậu nghĩ tôi là đứa con gái không biết tự ái, tùy tiện lên giường với nam nhân?

Tôn trọng sự riêng tư của khách, như như khách không gọi, phục vụ sẽ không tới làm phiền, tòa tiểu lâu hai tầng này nằm gần cuối hội sở, càng thêm yên tĩnh, từng lời nói của Vương Thanh đều nghe rõ ràng.

Tô Xán lúc này như đã “tẩu hỏa nhập ma”, không chú ý tới ngữ khí của Vương Thanh, chỉ thấy Vương Thanh tự mình nói ra như như vậy, làm y cảm giác tay chân rụng rời.

Vương Thanh mắt nhìn Tô Xán chằm chằm, từng phản ứng nhỏ của Tô Xán đều bị cô thấy hết, hàng mi dài rung rung, giọng lớn lên:

- Tôi hiểu, thì ra trong mắt cậu, tôi đã không phải là cô gái đơn thuần năm xưa làm công trong cửa hiệu nhà cậu, lấy tiền lương đầu tiên mua kem cho cậu nữa rồi.

Tô Xán nhắm mắt lắc đầu, chỉ biết liên tục lẩm bẩm:

- Tại sao? Tại sao? Tại sao chị lại làm như thế?

Hai hàng nước mắt như chuỗi hạt châu đứt chảy dài trên khuôn mặt dày công trang điểm của Vương Thanh, nhưng Vương Thanh rất quật cường ngẩng đầu nhìn y, giọng khàn khàn:

- Là tôi làm cậu thất vọng, xin lỗi, tôi đê tiện vậy đấy, đúng tôi có rất nhiều nam nhân đấy. Dung mạo của tôi, thân thể của tôi, cậu thích không, họ rất thích, ai cũng thích cả, cậu cũng là nam nhân, cậu cũng thích phải không? Vậy cậu còn đợi cái gì nữa, chúng ta đi thuê phòng đi, nữ nhân như tôi phục vụ loại nam nhân như cậu là đương nhiên mà, đúng không?! Cậu đưa tôi lên vị trí này, không đơn giản là vì lời hứa nực cười trẻ con năm xưa phải không? Cậu thèm khát cơ thể của tôi lắm phải không, cậu muốn đợi bao lâu nữa?

Tô Xán muốn phát cuồng rồi, gào lên một tiếng, hai tay bứt tóc ngồi xụp xuống đất.

Vương Thanh chỉ là một cô gái trên hai mươi thôi, một cô gái hơn hai mươi năm sống ở thành phố nhỏ, ít va chạm, phải gánh Đôn Hoàng trên vai, phải quan hệ tiếp xúc với đủ loại người, những người đó đều có địa vị xã hội không thấp, có thực quyền nhất định, cô không có khả năng kháng cự lại bọn họ, mà với đám cáo già lọc lõi một số quan hệ phải tới mức nhất định thì bọn chúng mới chịu nhả lợi ích trong tay ra.

Tô Xán trước kia cho rằng Đôn Hoàng đi theo con đường quật khởi tốt mà y đã vạch ra, cho nên mới có được địa vị hôm nay, hiện giờ mới choàng tỉnh, không đơn giản như thế, giờ mới choàng tình, Vương Thanh phải hi sinh cho nó nhiều như thế nào.

Mình chỉ biết hùng tâm bừng bừng nhìn về phía trước, nào có biết rằng mỗi lần vung tay quyết định, khiến Vương Thanh ở phía sau phải trả giá thế nào. Cô ấy phải dùng dung mạo mà thân thể mỹ lệ của mình cẩn thận qua lại giữa đám sói đói thèm khát kia ra sao?

Vì ai, bữa cơm hôm nay nói rõ rất cả rồi, trước tiên là Đường Vũ dùng quan hệ gia đình, giờ là Vương Thanh giúp mình lôi kéo quan hệ.

- A a a a....

Tô Xán gào lớn đứng bật dậy, đưa tay nắm lấy tay Vương Thanh, kéo đi.

Vương Thanh rụt tay lại nhưng không được, rối rít hỏi:

- Đi đâu, cậu muốn làm gì?

- Không phải chị muốn thuê phòng sao, muốn phục vụ tôi sao, tôi thấy không cần đâu, nơi này tốt rồi, chị chọn chỗ khéo lắm.

- Cậu... Cậu... Cậu... Cậu muốn làm gì?

Đã tiếp xúc đối phó với đủ loại nam nhân, thấy Tô Xán mặt đỏ bừng bừng, hơi thở phả ra từ miệng nóng rực như lửa, Vương Thanh làm sao không nhận ra được hơi thở đầy dục vọng trộn lẫn với hơi rượu kia, cô sợ tới hồn siêu phách lạc:

Tô Xán không đáp, lúc này trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, y muốn Vương Thanh, muốn cơ thể của cô, đi tới bế xốc Vương Thanh lên, đi về phía cái ghế sô pha dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.