Đại Niết Bàn

Chương 704




- Đủ rồi, dừng lại đi.

Quách Tiểu Phu loạng choạng tự trong quán bar chạy ra, cởi áo khoác choàng lên người Dịch Lực Hoan đang cầm cập không nói lên lời, mắt ngước lên nhìn Tô Xán căm hận:

- Các người quá đáng lắm, có cần làm người ta tới mức này không?

- Quá đáng.

Lưu Trứu Vũ nhổ phì bãi nước bọt, chỉ ống sắt vào mặt Quách Tiểu Phu:

- Đừng tưởng có cái mặt xinh đẹp một chút là ăn nói hàm hồ, nếu người bị đánh là bọn này, chắc cô đang ngồi trong góc cười chứ không phải ra vẻ tử tế thế này đâu nhỉ.

- Đi thôi anh, nói với đứa con gái óc rỗng làm cái gì?

Lâm Lạc Nhiên một tay kéo Lâm Trứu Vũ, một tay kéo Tô Xán:

- Chúng ta đi thôi.

Đám người Tô Xán muốn đi, thân hình cao ráo động tác xoay người nhẹ nhàng của Lâm Lạc Nhiên lúc này vô cùng chói mắt, bị ánh mắt khinh bỉ của cô gái xinh đẹp như vậy quét qua, bất kỳ đứa con trai nào cũng cảm thấy bẽ mặt.

- Bọn mày đợi đó, chuyện này hôm nay không phải thế là xong đâu.

Một tên mặt tàn nhẫn đi tới chỗ Hạng Thành Công, cởi áo khoác cho thằng này, nói không nhìn Tô Xán, khiến người ta cảm giác hắn không phải dọa xuông.

Tên khác chừng ba mươi, được coi là ngôi sao mới trong sản nghiệp địa ốc vùng Tây Nam đi tới:

- Mấy người anh em, không ngại để lại cái tên, nói không chừng chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, tới lúc đấy còn biết cách xưng hô chứ.

- Chuyện này hôm nay đúng là hơi quá rồi.

Tên này thì là một nha nội, trong gia tộc được bồi dưỡng làm người kế thừa chính trị, giọng nói rất có uy:

- Nếu như tới mức này vậy không đơn giản bỏ đi là xong được đâu, nếu bây giờ ngồi xuống nói chuyện còn có cơ hội giải quyết.

Một loạt lời đầy trọng lượng đại biểu cho năng lượng đứng sau lưng bọn chúng, cũng ẩn chưa khả năng khơi lên một hồi địa chấn lớn.

Có lẽ là liên tiếp nhân vật có trọng lượng lên tiếng, đám người Dịch Lực Hoan phần nào khôi phục khí thế, mặc dù chặn đường đám Tô Xán thì không dám, nhưng hò hét hùa theo trợ uy, cũng có vài tên nữa ra nói mấy lời hùng hồn nhưng cơ bản chỉ là đánh rắm.

Tô Xán dừng chân, Lỗ Nam Nam nhìn y một cái cũng xoay người lại, tay sờ vào hông.

Thấy Tô Xán quay về, bên kia thở phào, nếu cứ để đối phương đi như vậy, cái vòng tròn này sẽ mất mặt lớn.

- Quên mất.

Nhưng Tô Xán đi qua đám đông, tiến về đại sảnh tiếp tân, nhe răng cười với Ngô Thì Nhuế:

- Xin lỗi.

- Hừ, may cho cậu đấy.

Ngô Thì Nhuế nãy giờ sợ hãi cùng với mấy cô tiếp tân nấp một góc, thấy đám Tô Xán cuống lên, nhưng không dám kêu, vì đám người kia ngay trước mặt, lúc này mới thở phào, ôm chặt lấy cánh tay Tô Xán.

- Này ôm chặt thế, Tiểu Chung nhìn mình kìa.

Ngô Thì Nhuế ôm tay Tô Xán như muốn lún giữa hai bầu ngực mình, bĩu môi:

- Cho nhìn, ai bảo vừa rồi không phải cậu ấy tới đón mình chứ.

Giữa mưa tuyết lất phất, một đôi nam nữ nói cười tình tứ bước đi, để làm một đám người mặt mày xám xịt.

……..

Một cỗ xe khí thế hùng hổ phong đi, cuộc tụ hội tưng bừng được bao nửa khu biệt thự chuẩn bị chơi mấy ngày liền thoáng cái không ai còn chút hứng thú nào nữa, hết người nọ tới người kia kiếm cớ rời đi, nhìn không khí này khách sạn từ trên xuống dưới không ai dám thở mạnh, biểu ngữ đỏ chúc mừng sinh nhật vẫn còn cô đơn treo cửa một tòa biệt thự không có người.

Một số du khách cũng nhanh chóng thanh toán phòng, giám độc khách sạn hay tin khóc không ra nước mắt, sau sự kiện này ông ta tìm việc khác là cái chắc.

Đám Tô Xán nhanh chóng thu thập hành lý rời đi, mặc dù đặt phòng tới tận ngày mai, đám người kia liên quan tới tầng cấp rất phức tạp, long xà lẫn lộn, tối nay mà ở lại đây thì thế nào bọn họ cũng chịu thiệt, muốn chiếm thượng phong phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cái nào cũng không được.

Nếu không rút lui bây giờ, thì không phải là dũng cảm gì, mà là ngu xuẩn.

Trong khi Lâm Trứu Vũ huênh hoang với mọi người vừa xong mình oai phong ra sao thì Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương không nói gì cả, khi Tô Xán bảo bọn họ kiểm tra lại đồ đạc đừng để sót đồ cũng chỉ ậm ừ mấy tiếng, cả đám cười đùa hai tên này lại tỏ ra ngoan ngoãn như thế thì không phải là phong cách của bọn nó.

Đúng thế, sự kiện này hôm nay để lại chấn động không nhỏ trong lòng Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương, nhưng không phải sợ mà họ phát hiện vấn đề khác.

Nếu như nói trước đó Tô Xán sáng lập ra Facebook, thành tỷ phủ trẻ nhất, bằng đó vầng hào quang với bọn họ có cái gì đó xa vời, nó vẫn là cái thằng Tô Xán đó thôi mà, ăn mặc tùy tiện, tóc rối bù, không giống như những nhân vật lớn đóng bộ đàng hoàng xuất hiện trên ĐTH. Làm hai người họ sinh ra một ý nghĩ, đúng thế cho dù Tô Xán có làm ông to bà lớn gì không phải là thằng bạn nối khố quen nhau từ nhỏ của họ sao?

Bọn họ từng cùng nhau tranh giành một cái máy chơi game, cùng nhau trốn học, cùng nhau ngồi ở quán cổng trường bình phẩm nữ sinh qua lại, trốn lên nóc nhà uống bia ngắm trời sao, thảo luận tương lai, không thèm quan tâm tháng năm đang qua đi từng ngày từng ngày một.

Rồi bọn họ lên đại học, chính thức xa nhà ngàn dặm, mỗi đứa một phương trời, thi thoảng gọi điện thoại cho đối phương, trò chuyện tán phét, tình cảm vẫn như cũ, giống như trước kia nếu tâm tình không tốt hẹn nhau trốn học uống bia vậy.

Tựa hồ sẽ không có gì thay đổi tình cảm của ba người bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ.

Nhưng cuộc đời luôn có bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị, hôm nay bọn họ mới thấy được một Tô Xán đã hoàn toàn khác xưa rồi.

Dịch Lực Hoan là người khiến Lưu Duệ sinh ra chút ý nghĩ phản kháng cũng không có, nhưng trong mắt Tô Xán còn "chưa đủ tư cách", nói thế chẳng phải hắn càng kém xa sao?

Nhìn lại, người xung quanh Tô Xán bây giờ là ai? Anh em họ Lâm bối cảnh lớn ở kinh thành, Vương Uy Uy con bí thư thành ủy, hai người dám rút súng dí vào đầu người khác đó hẳn trong quân đội thân phận không tầm thường... Còn Tô Xán là tỷ phú có thể bao nguyên một biệt thự để họ chơi bời rồi.

Tô Xán thực sự đã khác rồi, đã ở một tầng cấp hoàn toàn khác, bởi thế Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương không khỏi cảm thấy mình nhỏ bé tự ti.

…..

- Hai anh không sao chứ?

Tô Xán hỏi tình hình của Tôn Binh và Lý Quân đi lấy xe tới đón bọn họ, tay Lý Quân vẫn còn be bét máu chưa xử lý, không biết là đối phương hay là thương tích của hắn. Còn Tôn Binh chỉ có đầu sưng u lên một cục, ngoài ra không có vết thương nào khác. Hai người này cực kỳ tận chức, không thẹn là cánh tay trái phải do đích thân Đỗ Đại Vĩ rèn ra.

- Làm nghề của chúng tôi, chuyện gì cũng thích tính tới chiều hướng xấu nhất, so ra thì đây mới là trận nhỏ, chưa tới mức xấu nhất.

Lý Quân cười thoải mái, rất chất phác, hoàn toàn không có cái khí thế một người giữ ải, muôn người không qua như lúc nãy.

Tôn Binh thì bổ xung:

- Đương nhiên chúng tôi chỉ mong lúc nào cũng gặp phải trận nhỏ, không bao giờ thấy trận lớn.

- Hai anh không sao thì tốt rồi, chúng ta lên đường thôi.

Tô Xán gật đầu, trong mắt quân nhân bọn họ, đại khái chuyện không phải tắm máu phá vòng vây là trận nhỏ thôi. Nhưng sau ngày hôm nay có lẽ sẽ có động tĩnh không phải nhỏ, ít nhất phải khiến nửa vùng tây nam này chấn động, muốn che giấu cũng không được, ngay lúc này đây tin tức hẳn cũng đã lan đi khắp các vòng tròn, Tô Xán cũng không ngờ được chuyện hôm nay lại thành ra như thế.

Nhưng tình huống lúc đó không có lựa chọn nào khác, nếu không ác hơn đối phương, có lẽ chính bọn họ bị đá vào ao nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.