Đại Niết Bàn

Chương 653




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Xán vừa lên kế hoạch cuối tuần này về khu biệt thự Tuyết Hải Dật Cư cho Đường Vũ biết thế nào là yếu, thì chiều thứ sáu tan học sớm về tới phòng, nhận được điện thoại của Lâm Lạc Nhiên, cô nàng than thở:

- Chán thế, cuối tuần này không ai rủ đi chơi, cũng không có chuyện gì để làm, vậy thì tới thôi, tôi tới trường cậu chơi nhé, dù sao cũng chẳng lo không có ai mời cơm.

Nha đầu điên này đã muốn tới thì mình không ngăn nổi, Tô Xán chỉ còn biết nghiến răng ken két:

- Làm gì có ai mời cơm, đi mà chuẩn bị lương khô ấy.

Lâm Lạc Nhiên giọng tủi thân hết mức, nghe như con mèo bị chủ bỏ rơi:

-... Trường các cậu có trà sữa ngon lắm, vậy mua cho tôi một cốc thôi có được không, coi như giảm béo... Dù sao chỉ cần có một chỗ để ngủ là được.

Tô Xán không mảy may động lòng, giọng phũ phàng hết mức:

- À, cái đó yên tâm, trường mình bãi cỏ nhiều, ghế dài công cộng càng vô số, chỉ có điều nghe nói gầy đây có mấy vụ quấy rối, hung thủ thích nhất là tấn công các cô gái tóc hung, cao chừng mét bảy.

- Không sao, Lạc Nhiên, cứ tới đi, bạn ngủ ở giường Tiêu Húc, hắn ngủ cùng giường với tôi, con trai mà, tùy tiện chút thoải mái.

Phòng 602 vẫn giữ truyền thống nghe trộm điện thoại, Lý Hàn cực kỳ vô sỉ xen mồm vào đúng lúc:

- Bạn tới trường bọn này đi, đảm bảo muốn ăn món nào có món đó, chả lẽ bọn này còn làm bạn thiệt thòi được sao.

Tiêu Húc còn tệ hơn:

- Sao không đuổi Tô Xán xuống ghế dưới kia có phải tiện không, dù sao chẳng ai quấy rối cậu ta.

Người hưởng ứng Lâm Lạc Nhiên tới chơi rất nhiều, không chỉ có ba tên phòng 602, mà còn có đám thường xuyên qua xin nước nữa, ai nấy tỏ ra thân thiết hơn cả Tô Xán.

Tô Xán mà có điện thoại gọi tới là cả đám dựng lên tai nghe, nếu y nấu cháo điện thoại với Đường Vũ thì cả bọn thở ngắn than dài, oán trời trách đất, thậm chí có lúc còn đuổi y ra khỏi phòng. Còn nếu Lâm Lạc Nhiên gọi tới, thì la hét như một đám phê thuốc, trắng trợn nghe trộm.

Cái chuyện thế này trước kia Tô Xán cũng làm rồi, chẳng qua là một đám trạch nam bị kìm nén qua lâu, là thủ đoạn thu hút người khác giới ở tuổi thanh xuân. Mặc dù Lâm Lạc Nhiên ở đầu kia điện thoại, không nhìn thấy đám người này biểu diễn, có điều nghe thấy giọng, nha đầu đó lại còn dùng giọng dễ thương hết mức, cho đám sói đói này động cơ.

- Nghe chưa, đùng có tới, một đám người đang đợi bạn đâm đầu vào lưới đấy.

Cả đám nhao nhao đòi tính sổ Tô Xán:

- Này này, đừng có ăn trong bát còn chòi ngoài mâm nhé, Đường Vũ là cô gái tốt như vậy, còn muốn nhắm cả Lâm tiểu muội là sao, đừng tưởng sáng lập ra cái facebook là ngon...

Chiều thứ bảy Lâm Lạc Nhiên tới ĐH Thượng Hải, phái đoàn đi đón rất đông đảo, ngoài Đường Vũ và Tô Xán còn có Trương Tiểu Kiều, Lý Hàn, Tiêu Húc, Vương Đông Kiện, rồi huynh đệ phòng 608, 609 người tên Hoàng Dĩnh, người tên Joe Adam tên tiếng Trung là Kiều Ngạn, sáng sớm cả bọn cố thủ trong phòng 602, Tô Xán đi tới đâu theo tới đó.

Cả đám đông tụ tập cổng trưởng làm ai đi qua cũng ngó nhìn.

Một mình đứng cùng với 6 đứa con trai, Đường Vũ không thoải mái lắm, nhưng biết làm sao được, mấy cô bạn chung phòng không ai chịu đi cùng, cả Trần Giai bạn gái của Lý Hàn cùng từ chối.

Không khó đoán, không cô gái nào muốn ở nơi có cả Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên hết, quá đả kích sự tự tin của người ta.

Hẹn nhau ở cổng chính ĐH Thượng Hải, mọi người thấy được Lâm Lạc Nhiên đã lâu không gặp, đội mũ rộng vành, một bộ váy liền thân màu trắng muốt, eo buộc thắt nơ, cặp chân dài mượt mà không đi tất, dép săng đan lộ ngón, mái tóc hung buông xõa xuống vai, khuôn mặt tú mỹ không hề trang điểm, chỉ có hàng mi dài uống cong, môi hồng thoa son dưỡng ướt át, sức sống thanh xuân mười phần, nam nhân đi qua gần như không ai không ngoái nhìn lần nữa.

Không biết hai cô gái có phải hẹn nhau trước rồi không, Đường Vũ cũng mặc y hệt, chỉ khác váy của Lâm Lạc Nhiên thì không tay, khoe làn da trắng hồng khỏe khoắn, Đường Vũ tay áo dài, sắn lên một đoạn, khiến người ta cảm giác chưa đã thèm.

So ra thì Đường Vũ mang tới cảm giác đoan trang, tươi mát, mái tóc ngắn, mi thanh tú, xoa phấn nhạt, đôi mắt lành lạnh câu hồn nhiếp phách.

- Oa, người sáng lập Facebook kìa.

Lâm Lạc Nhiên hết sức khoa trương đưa hai tay nâng mặt, mắt lấp lánh như ngôi sao nhỏ:

- Ngài tỷ phú trẻ nhất nước, thật vinh dự.

Nha đầu này biết mấy hôm nay chọc giận mình nên cố ý nịnh mình đây, Tô Xán buồn cười lắm:

- Không có hoa, không tới ôm à, không đủ thành tâm.

- Tôi dám ôm, cậu dám nhận không?

Lâm Lạc Nhiên cười gian:

Không nghĩ Tô Xán đi thẳng tới ôm nhẹ Lâm Lạc Nhiên vào lòng:

- Lâu rồi không gặp.

Lâm Lạc Nhiên có chút ngỡ ngàng, nhưng trước mặt Đường Vũ, cô tỉnh lại rất nhanh, Tô Xán vừa buông ra tỏ ra hết sức tự nhiên đi tới ôm Đường Vũ:

- Nhớ bạn quá đi thôi.

- Mình cũng nhớ bạn.

Đám con trai đằng sau đang kích động chờ tới lượt được ôm thì giọng Tô Xán cực kỳ đáng ghét nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng đứng ở đây cản đường người khác.

Thực sự kiến người ta muốn đè nghiến xuống, vặt trụi lông của y.

Hai cô gái vô cùng thân thiết, khoác tay nhau, chiều cao ngang nhau, ăn mặc giống, những lại mang hai vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược, cực kỳ thu hút ánh mắt người qua lại dù là nam hay nữ, làm cả bảy nam sinh ở bên cũng kiêu ngạo ưỡn ngực lên, có thể thấy nghề hộ hoa sứ giả này không phải độc quyền của đám kỵ sỹ bên công chúa thời xưa.

Hoàng Dĩnh và Joe Adam rất dẻo miệng, Joe là nhà đại hộ ở Thượng Hải, kiến thức rộng, từ xa xỉ phẩm tới chuyện trong ngoài nước đều có thể tham gia. Hoàng Dĩnh khuynh hướng trầm ổn, có điều không che dấu thiện cảm với Lâm Lạc Nhiên.

Lâm Lạc Nhiên kiến thức sâu rộng vượt xa cô gái bình thường, nhưng đối diện với mấy chàng trai nhiệt tình này không khoe khoang, mỉm cười lắng nghe, thi thoảng thốt lên tiếng thán phục, làm đám con trai càng phấn khích.

Chỉ có Tô Xán bị vứt bỏ một bên, nhìn Lâm Lạc Nhiên đi bên cạnh Đường Vũ, che miệng cười khúc khích, thục nữ mười phần, Tô Xán thầm nghiến răng, cứ đóng kịch đi, dù sao mình không mắc lừa.

….

Một tòa nhà thương vụ hiện đại hóa góc cạnh, dưới vuông trên hẹp, như mũi chiếc thuyền đặt trên giá gỗ, toàn thân từ trên xuống dưới ốp kính, tiên tiến thời thượng, dưới là đài phút nước tự động, bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài đỗ kín xe, đại bộ phận là chiếc xe đắt tiền.

Thi thoảng có một số người tộc làm công đi qua nơi này, mắt ánh lên vẻ khao khát, thỉnh thoảng cũng có những cô gái xinh đẹp xuất hiện, lấy toàn nhà cá tính này làm bối cảnh, chụp ảnh xong cười khanh khách rời đi, hiện ra tuổi thanh xuân vô tư lự, khiến người vừa xuống xe thấy không khí bê tông cốt thép nơi này thêm chút hơi thở thiên nhiên tươi mát.

Nóc tòa nhà là logo của Tái Phú, ở con phố đầy doanh nghiệp minh tinh này, nó vẫn đứng ngạo nghễ.

Phòng thương nghiệp tầng 19, đám Tôn Chí Nghĩa, Dương Kỳ Đông đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, nhìn khu văn phòng làm việc rộng tới mấy trăm mét vuông, thi thoảng liếc mắt qua mấy cô gái váy bó tất lụa.

Người ngồi đây đều mơ ước phát triển tới mức này, hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nhìn chúng sinh, nắm giữ tất cả trong tay.

Bây giờ chìa khóa dẫn tới cánh cửa phú quý nằm trong tay một người.

- Các anh đợi thêm một chút, chủ tịch Lưu đang tham dự cuộc họp.

Giám đốc tiếp đãi cười rất chuyên nghiệp, hỏi bọn họ uống trà hay cà phê, trò chuyện vài câu xong liền đi làm việc của mình.

Chẳng thể trách giám đốc tiếp đãi này không nhiệt tình, vì khi nói ba người này tới, Lưu Chấn Sinh đang xem tài liệu chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ hời hợt nói:" Bảo bọn họ đợi đi." Với người quen thuộc công tác tiếp đãi như cô ta, tất nhiên liệt ba người đợi ngoài kia vào thành phần có hay không cũng được rồi, cũng phải thôi, mỗi này Tái Phú tiếp đãi không biết bao nhiêu người mang phương án đầu tư tới, trong đó cũng không ít kẻ thuần túy là lừa tiền.

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.