Đại Niết Bàn

Chương 600




Lâm Lạc Nhiên thi thoảng lại gọi điện thoại tới than vãn gần đây môn học của mình nhiều ra sao, lại còn phải tham gia kế hoạch phục vụ du học sinh của trường. Có điều mục đích chính lại là để khoe ngày nào cũng được qua lại trước mặt những anh chàng đẹp trai nước ngoài với các phong cách hấp dẫn khác nhau, như những anh chàng Tây Ban Nha nóng bỏng nhiệt tình, chàng trai Anh lịch thiệp, đôi mắt xanh hút hồn của nam sinh Italia, hay chàng trai pháp ga-lăng, lãng mạn. Chỉ tiếc là không có ai hợp tính, để chơi trò tình yêu xuyên quốc gia.

Cứ như để bù đắp nuối tiếc chuyện tình cảm của mình, Lâm Lạc Nhiên thích nhất là chọc cho Tô Xán ghen.

Lại còn kể mình báo danh công tác chỉnh lý văn hiến trong thư viện, kết quả truyền ra thư viện có nữ sinh khí chất truyền khắp nơi, không ít tên gia súc thường trú ở thư viện mong chờ một lần diễm ngộ.

Tô Xán cũng rất phối hợp làm ra vẻ bực tức, khi nào Lâm Lạc Nhiên quá mức ca ngợi anh chàng nào đó thì tắt máy, sau đó Lâm Lạc Nhiên gọi lại cười khanh khách, dùng giọng nũng nịu an ủi y.

Quan hệ của bọn họ càng lúc càng kỳ quái, chuyện này có nghĩ cũng vô ích, tốt nhất cứ để nó như vậy.

Trường học dưới ánh hoàng hôn rất đẹp, vầng mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng gà lung lay treo ở chân trời, làm toàn bộ trường học như phủ thêm một lớp vải màu vàng mỏng như cánh ve.

Mặc dù nhiều khu nhà trong trường đã mang theo dấu vết loang lổ tang thương của năm tháng, nhưng không ảnh hưởng tới sức sống trẻ trung ở nơi này, nó phát ra từ những nữ sinh mặc váy trắng ngắn tay cầm vợt tennis chạy trên thảm xanh, phát ra từ những cán bộ hội sinh viên sắn tay áo tích cực tham gia hoạt động công ích.

Ăn cơm tối xong, Tô Xán và Đường Vũ mỗi người cầm một cái kem ly, thong thả bước đi trên con đường rợp bóng cây, qua sân bóng, bồn hoa, túc xá.

Tô Xán thích ăn kem, sở thích này bị Đường Vũ phát hiện, Tô Xán thấy với một cô gái từng nhìn thấy khỏa thân rồi thì không cần che dấu nhiều nữa, có thể thoải mái cùng Đường Vũ chia sẻ sở thích chung này.

- Cha em nói, lần trước gặp anh ở quán bar.

Dáng vẻ Đường Vũ ăn kem cực kỳ sinh động, cô gái lạnh lùng ăn đồ ăn lạnh vậy mà lại khiến nhín mà người ta nóng người.

- Hả?

Tô Xán đang mải nhìn Đường Vũ nên không chú ý lắm, tích tắc toát mồ hôi:

- Là cái lần Thì Nhuế gọi điện rủ anh đi chơi đấy à? Cha em nói gì?

Fu... buổi tối đó nội dung rất phong phú, không biết cha vợ tương lai nhìn thấy cái gì, có hiểu lầm gì không? Với tính cách ông Đường, vậy Mục Tuyền thế nào cũng biết, cho dù Tô Xán định lực kinh người, cũng thấy có hơi lạnh lan từ gót chân nhanh chóng chạy lên đầu.

- Ừm.

Đường Vũ gật đầu, đôi mắt đẹp như phủ lớp sương liếc qua Tô Xán, hời hợt nói một câu:

- Cha em nói, anh rất có duyên với nữ nhân đấy.

- Chuyện này...

Tô Xán có cảm giác trăm miệng cũng không cãi được, hôm đó đi về Tô Xán tất nhiên không đem chuyện Ngô Thì Nhuế bị Bành Lập Tân quấy rối kể với Đường Vũ, dù sao đó không phải là chuyện nên kể ra, chỉ nói có chút xung đột nhỏ, Bành Lập Tân khinh người quá đáng, sơ sơ qua, không đi vào quá trình.

Ai ngờ ông Đường lại chứng kiến hết sự việc, làm y rơi vào thế tình ngay lý gian, cô bé Đường Vũ không phải tới hỏi tội chứ, nhưng mà đây chẳng phải biến tướng của việc cô bé này ghen sao?

Hiếm có, không ngờ được thấy Đường Vũ ghen vì mình, trước kia chỉ có mình mới là chuyên gia đập hũ giấm, đến cả linh hồn của Tô Xán cũng nhẹ bẫng. Thầm nghĩ, em có chỗ nào nghi vấn cứ hỏi, dù thế nào anh cũng thể hiện bộ dạng không thẹn với lòng.

Đường Vũ nắm rõ từng nét mặt của Tô Xán, chỉ cần lông mày y nhướng lên 3 milimet trong nửa giây, hay khóe miệng cố nén cười của y trông tự nhiên thế nào thì cô cũng nhìn thấu.

Cho nên cô nhoẻn miệng cười lại với y, không bình phẩm gì, chuyên tâm ăn kem.

Tô Xán nhìn Đường Vũ một lúc, không thấy Đường Vũ tỏ ra giân dỗi hay quan tâm nữa, đi được một lúc, thành ra thấp thỏm, nghiến răng nghĩ, nha đầu này nhất định muốn hỏi lắm, nhưng ngại thể diện không hỏi đây, thôi được, mình nhường nhịn nhiều rồi, chủ động khai báo vậy, như thế mới thể hiện bản lĩnh nam nhân lỗi lạc vô tư, đúng không?

- Vị lãnh đạo tập đoàn hàng không đó quấy rối một cô gái, anh nhìn thấy nên ra mặt ngăn cản, cơ bản chỉ có thế, anh đủ thẳng thắn chưa?

- Thông minh.

Đường Vũ khẽ gật đầu:

- Về sau anh mà không thẳng thắn em sẽ không làm bữa sáng cho anh ăn nữa.

Cái gì? Tô Xán có thể thản nhiên đối diện với rất nhiều chuyện trên đời, nhưng trước mặt Đường Vũ luôn cảm thấy định lực của mình không đủ, hồn bay tới đêm mỹ diệu ở biệt thự, cùng bữa sáng "mỹ diệu" mà Đường Vũ làm.

Cô bé này lấy đâu ra sự tự tin thế nhỉ? Tô Xán làm bộ mặt cực kỳ khoa trương:

- Bữa sáng, em gọi đó là làm bữa sáng à? Em chỉ luộc ba quả trứng thôi vợ ạ.

Tô Xán càng nghĩ càng không nhịn được cười, lấy ba quả trứng luộc ra uy hiếp mình, nha đầu này ngốc tới đáng yêu.

Đường Vũ nhìn nhíu mày tức giận, nhưng phát hiện ra hai người đã rẽ vào một nơi ít bóng người, ánh đèn ký túc xá đã khuất xa, địa lý cực kỳ bất lợi, nhưng đã quá muộn rồi, Tô Xán vươn tay ra kéo cô vào lòng, Đường Vũ chỉ kịp hoảng hốt chống hai tay, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Tô Xán, yếu ớt nói:

- Buông em ra đi, có người thấy đấy.

Tô Xán ôm rất chặt, phần eo dán sát vào cơ thể mê người đó, cố đưa đầu tới hôn cánh môi hồng nhuận kia, nhưng Đường Vũ dùng hết sức duỗi thẳng tay đẩy y ra, Tô Xán phải đổi chiến thuật, làm bộ mặt tội nghiệp nói:

- Kệ, ai bảo cuối tuần em không chịu về nhà, hơn nữa không ai qua đây vào giờ này đâu, anh tính cả rồi. Yên tâm, dù em không ngại, anh cũng không cho người ta thấy vợ mình lúc quyến rũ nhất đâu.

Đối diện với nam nhân đôi khi rất bá đạo này, nam nhân mà cô đã cho y thứ quý giá nhất, Đường Vũ cũng rất yếu đuối, thường xuyên bị y dùng thủ đoạn thô thiển nhất phá hết tất cả sự rụt rè, ngụy trang, tay vịn vào bà vai y, chỉ có thể ngăn cản Tô Xán có hành động quá mức ở cái nơi bất kể lúc nào cũng có thể bị phát hiện này.

- Vậy …

Đường Vũ nghĩ một lúc rồi nói:

- Em sẽ hôn anh một cái, nhưng không cho anh hôn em.

Tô Xán gật đầu cái rụp, nhắm mắt lại chờ đợi.

Đường Vũ cẩn thận nhìn quanh một lượt, đây không phải nơi quá hẻo lánh, nhưng vào giờ này lớp học đã tan hết, chỉ có hai hướng đi hoặc tới các KTX hoặc nhà ăn, khả năng gặp người qua đây rất hiếm, hơn nữa chuyện này quá bình thường trong trường đại học, có người đi qua cũng không quấy rồi, trời đã tối, sẽ không nhìn rõ mặt.

Mí mắt Đường Vũ hơi buông xuống, khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh, giống như gió nhẹ qua đi, gợn sóng trên hồ tan hết, đầu ngước lên, mắt nhìn Tô Xán bao hàm nhu tình, nhón chân hai cánh môi ướt át áp lên miệng y.

Đường Vũ nhiệt tình như lửa, như muốn hòa tan Tô Xán.

- Đủ chưa.. á.

Âm thanh phát ra ngắn ngủi liền biến mất, giống như bị lỗ đen hút mất vậy, Tô Xán không giữ lời hứa nữa, môi áp tới, cuốn lấy cãi lưỡi nhỏ đang muốn bỏ trốn, như con gấu Pooh đói đói khát mút mật, Đường Vũ chống cự không ăn thua, đành buông xuôi.

Tô Xán cảm thấy một hơi nóng hội tụ phía dưới thân, hai tay vốn yên tĩnh phút tốc chuyển động, một tay ghì chặt eo Đường Vũ, tay kia thông thạo như diễn luyện trăm lầm, luồn qua vạt áo, lướt trên phần da bụng trơn nhẵn, thẳng tiến tới trước ngực, nắm lấy, ngực Đường Vũ không lớn như bề ngoài, mềm như chim bồ câu non, mang tới cảm giác tiêu hồn thực cốt.

Cơ thể Đường Vũ như củi khô châm lửa, mũi thở ra từng luồng hơi nóng ấm, người run lên từng cơn, cắn răng không phát tiếng rên, nhưng Đường Vũ vẫn là Đường Vũ, giữ tỉnh táo tóm lấy tay Tô Xán, tách môi khỏi y, trừng mắt lên:

- Đồ lừa đảo không giữ lời.

Tô Xán chỉ cười, được một lần thế này bị mắng là lừa đảo cũng đáng, chăm chú nhìn Đường Vũ, khẽ vuốt tóc xõa trên trán cô, lúc này mới nhớ tới một vấn đề:

- Chuyện này cha em chưa nói cho mẹ em nghe chứ?

Trong lòng Tô Xán, Mục Tuyền là ngọn núi lớn còn khó leo hơn cả Thục Sơn.

Không có gì bất ngờ, Đường Vũ gật đầu đánh tan hi vọng của Tô Xán.

Tô Xán nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ nếu lần sau tình cờ gặp được ông Đường đi cô nào thì nhất định sẽ gọi điện báo với Mục Tuyền trước tiên, nuốt nước bọt hỏi:

- Mẹ em nói sao?

- Mẹ em nói bốn chữ.

Đường Vũ ranh mãnh nhìn Tô Xán:

- Chuyên gia gây họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.