Đại Niết Bàn

Chương 542




Cho dù bầu trời Dung Thành âm u như đang ấp ủ một cơn bão, nhưng Tô Xán chăng để ý, ngày ngày theo dõi kính viễn vọng, chỉ mong một lần được gặp "niềm vui bất ngờ" như lần trước.

Đào Chử Hồng đập xe của Tằng Toàn Minh, chuyện này nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng ý nghĩa đằng sau nó lại lớn, tạo thành rất xấu với Tằng Toàn Minh.

Đào Chử Hồng tỏ rõ thái độ không coi Tằng Toàn Minh ra gì, cho thấy thế lực đằng sau hắn bất mãn với Tằng Toàn Minh phá hỏng quy tắc ngầm, bên phía Tằng Toàn Minh không có hành động đáp trả thích đáng, phe trung lập ngả về phía Đào hệ, báo chí cũng vậy, bắt đầu không cho đăng tin tức liên quan sự kiện giải tỏa bạo lực làm người dân bất mãn tự thiêu nữa.

Có tin nói Chương Chiếu Ngụy thu thập tài liệu "Tằng Toàn Minh đả kích báo thù", có điều tạm thời cơ cẩu giám sát không có động tĩnh.

Trước Tết xuân, một số người đang cười, một số lo lắng trùng trùng.

Vào lúc đó Tô Xán nhận được điện thoại, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ về tới Dung Thành rồi, đi cùng với bọn họ còn có cô gái tuyên bố không về Dung Thành, nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu giác ngộ thực hiện lời hứa của mình.

Đường Vũ về nhà giống như con chim về tổ, không thấy di động nữa, Đường Vũ bản thân xã giao không rộng, giai đoạn cao trung cô có cực ít bạn, một số lúc này còn chưa về Dung Thành, người thì bận việc của mình, đa phần lại còn có tích cách giống Đường Vũ, hai bên tương giao cũng bình đạm, chỉ qua máy vi tính, tin nhắn tán gẫu với nhau, hoặc là hẹn thời gian nào đó dạo phố.

Cho nên Đường Vũ trừ một số hoạt động dạo phố thể dục bình thường do Mục Tuyền an bài thì cơ bản là ở nhà, vì chạy lung tung không phải là tính cách của cô. Đôi khi cũng nổi hưng lên bảo Tô Xán đi du lịch, chỉ có điều cô nói với Tô Xán mấy lần rồi, vẫn chưa đi được, song Tô Xán lên kế hoạch, mùa hè này nhất định đi chơi, đi đâu à? Biển là lựa chọn tốt nhất.

Gần 5 tháng chưa về nhà rồi, Tô Xán biết Mục Tuyền rất muốn gần gũi con gái, cho nên không quấy nhiễu hai mẹ con họ, cũng để Đường Vũ nghỉ ngơi thư giãn.

Tô Xán cũng không có mấy hoạt động, trừ ở nhà để làm con cưng của mẹ thì lại chạy sang văn phòng của Vương Thanh hưởng thụ đãi ngộ đế vương, Quách Tiểu Chung về kéo y ra ngoài quán ở cổng tiểu khu uống cà phê, tình cờ gặp Dương Chiêu, Triệu Hâm, bốn người ngồi uống cà phê trò chuyện vui vẻ, còn rủ Tô Xán đi tham gia hoạt động, Tô Xán gật đầu nói sẽ cố gắng tới.

Nói ra Tô Xán trông có vẻ quen biết rộng đấy, nhưng điểm lại thì bạn bè ý có Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương là người bạn từ nhỏ không tính, với đám Vương Uy Uy là có duyên, còn đám Lý Hàn là bạn cùng phòng, còn lại giống như Đường Vũ, chỉ giữ quan hệ bình đạm qua máy vi tính, tin nhắn.

Ngô Thì Nhuế đúng là đã trở thành tiếp viên hàng không, rất bận rộn, tới sát Tết mới về.

Tiếp đó Tô Xán chẳng tham gia hoạt động được mời, tới chỗ Vương Thanh chình lý các loại văn kiện báo cáo thương nghiệp, trước Tết xuân là thời điểm bận rộn nhất của người kinh doanh, Tô Xán không thể chỉ biết ngồi nhìn, cũng là để ôn lại thời gian bọn họ ở Hạ Hải.

Văn phòng của Vương Thanh treo một tấm bản đồ, chính là tấm bản đồ Tằng Na nói với Tô Xán, trên đánh dấu siêu thị, cửa hàng, trường học, công viên... Tấm bản đồ bị cái bóng màu tím hình vuông bao phủ.

Đó là bản đồ quy hoạch viễn cảnh Đôn Hoàng, được Tô Xán và cô cùng nhau lập ra, đặt tên là "kế hoạch tạo thành", trong vòng năm năm sẽ bắt đầu từ thôn tính khu thương giới Đường Nhân Dân, rồi mười năm sẽ lập nên "thành Đôn Hoàng".

Vương Thanh năm nay đã 24 tuổi, hoàn toàn vứt bỏ sự non nớt của thiếu nữ, bây giờ có thể gọi là vưu vật cũng không quá, điều kiện vật chất đầy đủ làm làn da ánh lên sắc màu khỏe mạnh, một đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, luôn mang theo lớp sương nhàn nhạt, như hồ nước sáng sớm. Hàng mi nhàn nhạt, cánh môi hồng luôn mím lại, nhưng khóe môi nhếch lên tựa cười tựa không, vừa tự tin vừa khiêu khích.

Trong văn phòng có điều hòa nhiệt độ, nên Vương Thanh không mặc quần áo dày, chỉ có một chiếc váy công sở màu đen, chiếc sơ mi thuần bông màu hồng, đồi ngực no tròn dưới lớp áo mỏng rung rinh,

cô đang ngồi ở ghế sô pha nhỏ ở khu đãi khách, cái bàn thấp nên Vương Thanh nhoài người tới một tay chống cằm xem tài liệu, làm cái mông vênh lên thành đường cong ưu mỹ, mái tóc dài đen bóng từ mé phải thả xuống vai, một cái bút bi màu trắng xoay tròn giữa ngón tay nho nhắn, không đi tất lụa,cặp đùi trắng trẻo phía dưới váy vắt lên nhau, chân đi giày cao gót da hơi lắc lư, là nguyên nhân tạo ra rung động ở ngực khiến Tô Xán không tập trung xem tài liệu được.

- Theo cáo cáo tài sản năm nay, dự kiến doanh thu đạt tới 400 triệu, lợi nhuận là 18 - 20 triệu, lãi ròng chừng 17 triệu …

- Đã có không gian lợi nhuận lớn như vậy rồi sao?

Tô Xán nằm ườn ra trên ghế sô pha dài, đầu gối vào thành ghế, giày tất cởi cả ra, thoải mái cho hết chân lên ghế, vì thế mà Vương Thanh phải tạm thời rời chỗ làm việc của mình ra bàn tiếp khách.

Bên ngoài gió thồi ù ù, lại thêm cơn mưa nhỏ làm hơi ạnh thấm vào xương, ngồi ở gian phòng ấm áp, một bên là cốc trà thoang thoảng, có đủ thứ bánh ngọt ngon lành, cách cửa kình sáng ngời là thành phố tấp nập, chưa kể mỹ nhân như họa ở bên, còn gì bằng?

- Câu hỏi này của cậu rất có vấn đề đấy.

Vương Thanh “hừ” một cái lườm Tô Xán, quanh năm vứt bỏ sản nghiệp đấy khiến cô lo hết, cuối năm chạy tới danh nghĩa giúp mình xử lý sổ sách, thực chất là để hưởng thụ, đến túi snack cô cũng phải để đúng tầm với mới thò tay ra lấy, sung sướng hơn cả ông hoàng.

Thế nhưng ai bảo Vương Thanh thích làm nha hoàn cơ, Tô Xán đến là vui vẻ mang trà lên, mấy cuộc gặp khách hàng cũng bảo thư ký hoãn lại hết.

Cái này gọi là trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự tạo nghiệt thì không ai cứu nổi.

Tô Xán hơi xấu hổ, gần đây y tập trung chủ yếu cho Truyền thông Ba La và Facebook, chuyện ở Đôn Hoàng hoàn toàn do một tay Vương Thanh lèo lái, so ra Thục Sơn năm nay mới trải rộng toàn quốc, doanh thu 80 triệu, còn Truyền thông Ba La thì khỏi cần tính, muốn đọ với Vương Thanh cứ năm sau xem thế nào đã rồi hẵng hay.

Hình dung một cách trực quan nhất là số tiền Vương Thanh kiếm về năm nay đủ để Tô Xán mua 5 cái Bentley.

Nhanh hơn cả Tô Xán dự tính, vậy Đôn Hoàng có thể tiến tới giai đoạn tiếp theo rồi, tức là cơ cấu dây chuyền ở Kinh Thượng.

Vương Thanh rõ ràng cảm thụ được ánh mắt của Tô Xán thi thoảng lại liếc nhìn mình, lý do cô cũng biết, vì cô cúc áo sơ mi của cô cởi tới cái thứ hai, vừa vặn lộ ra khe vú, nhưng lại không để lộ mép áo lót. Ngực của Vương Thanh rất đầy đặn, hơn nữa còn sát nhau, không giống nhiều nữa nhân, khoe nửa ngực ra mà không thấy khe vú đâu, Vương Thanh thường thích mặc áo lót nâng nửa dưới bầu vú, rất mỏng, không đệm thêm lót, nhìn bên ngoài hết sức mềm mại, không như cô gái dùng đệm mút dầy nhìn rất giả.

Tô Xán háo sắc cô cũng không phải lạ gì, nhưng mà cô có cảm giác ánh mắt của Tô Xán còn có cái gì đó khang khác nữa, cô đã quan sát mấy ngày nay rồi, rất khẳng định.

- Tô Xán, cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì.

Vương Thanh ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào hai mắt Tô Xán, ánh mắt của y không phải nhìn ngực cô, mà là nhìn mặt cô. Vương Thanh cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt của nam nhân.

- Không có ý gì, chỉ thấy chị ngày càng xinh đẹp thôi.

Tô Xán cười khì, lòng thầm rủa Lâm Quang Đống nói mấy lời kia, làm mình bị ảnh hưởng, hắn nói Vương Thanh nhạy cảm với nam nhân có ý đồ với mình, nhưng mấy hôm nay mình nhìn ngắm Vương Thanh đủ kiểu, “giả vờ” háo sắc hết mức có thể, đâu thấy Vương Thanh có gì khác thường, dù có gì đấy tin rằng Vương Thanh không phải con búp bê pha lê mong manh dễ vỡ, giờ giải thích ra sao?

- Chắc chắn là có rồi.

- Được, tôi khai.

Tô Xán ngồi dậy chỉ tay vào ngực Vương Thanh, mặt hết sức nghiêm túc hỏi:

- Trước kia chị thường mở cúc số một cài cúc số hai bỏ cúc số ba, bây giờ mở cúc số một hai, cài cúc số ba, tôi chỉ thắc mắc có phải chị thử nghiệm phong cách mới không? Thực tình mà nói tôi thích cũ hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.