Đại Niết Bàn

Chương 510




Tô Xán và đám Lâm Quang Đống, Vương Thanh từ cầu thang máy khách sạn Shangri-La đi xuống, lòng nhẹ nhõm khoan khoái, giống như cả buồi tối giải song 999 đề thi cao khảo.

Tới cửa khách sạn, Vương Thanh khoác tay Tô Xán, vẻ mặt vui sướng, đột nhiên hỏi:

- Đầu tư và chơi cổ phiếu cái nào kiếm tiền nhiều hơn nhỏ? Tô Xán, cậu có nghĩ tới chơi cổ phiếu không?

Câu hỏi này của Vương Thanh làm mọi người suy nghĩ, với ánh mắt độc đáo của Tô Xán, nếu như chơi cổ phiếu sẽ thế nào?

- Làm sao mà kéo hai vấn đề này vào làm một được? Cái này quá mơ hồ.

Trần Khải Thụy bị câu hỏi của Vương Thanh chọc cười.

- Nói tới vấn đề này, tôi chợt nhớ tới một câu chuyện, kể ra coi như chuyện vui cho mọi người nghe nhé.

Tô Xán thích dùng những mẩu chuyện nhỏ thể hiện tư tưởng của mình, đây chính là cách học tập độc đáo của y:

- Giới đầu tư tổ chức một một bữa tiệc, tham dự có nhân vật phong vân trong giới đầu tư và cổ phiếu. Bởi thì thông báo là sẽ uống rượu, nên bảo mọi người đừng lái xe tới, sau khi hoạt động kết thúc, khách khứa bắt xe về nhà thì có chuyện thú vị xảy ra. Những người giới đầu tư hôm đó ở trong khu biệt thự xa hoa của Thượng Hải, con người thói quen tụ lại theo bầy. Tuy hướng đi giống nhau nhưng giới cổ phiếu lại ở khu nhà trung cấp. Mọi người có thể hiểu làm đầu tư phô trương, chơi cổ phiếu thì kín tiếng, nhưng nếu nhìn từ điều kiện ăn ở mà xét, thu nhập của làm đầu tư hơn chơi cổ phiếu rồi.

Tô Xán lúc này mới cười kiểu nửa đùa nửa thật:

- Cho nên nếu tôi làm đầu tư thì chơi cổ phiếu là lựa chọn thứ hai.

Mọi người vỡ lẽ, té ra đằng sau khuôn mặt hiền lành của ông chủ lớn là trái tim tham lam.

Rời khách sạn Triệu Minh Nông hưng phấn kiến nghị đi uống rượu, chính thức mở tiệc mừng công.

Tô Xán và bọn họ di chuyển tới một nhà hàng, ăn cơm thương vụ là thế, đôi khi ném ra mấy trăm nghìn một bữa cơm mà ăn chẳng no, thường thường sau đó ra quán mỳ đầu đường gọi một bát mỳ 5 đồng.

Vừa rồi ở bàn ăn mọi người giao lưu thương vụ, chỉ ăn vài miếng lót dạ, rượu vang lại uống không ít, kiếm quán lẩu, mọi người tụ tập thành vòng tròn ở vỉa hè.

Hiện là trước đông chí, người đi đường đều mặc những bộ quần áo dày, ghế gỗ dưới hàng cây, mọi người túm năm tụm ba thổi củ khoai lang, hoặc bắp ngô nướng.

Tới Thượng Hải đương nhiên sẽ ăn lẩu hải sản, nguyên liệu chính là tôm, mực, ngao, nấm kim châm, cải, mỳ tôm.. gần 20 thứ, cho các loại gia vị vào trước, đóng nắp bật to lửa, thoáng chốc mùi thơm xuyên qua nắp nồi tỏa bốn xung quanh, làm người ta chảy nước miếng.

- Thơm quá.

Mọi người suýt xoa, ai có thể nghĩ bọn họ vừa ở khách sạn 5 sao cách đó không xa đi ra.

Vương Thanh mở nắm nồi, cho tôm, rau cải vào, động tác này làm hơi trắng hừng hực trào ra, nháy mắt tràn ngập bàn:

- Mọi người ăn được rồi đó.

- Ăn thôi, ăn thôi.

Trần Khải Thụy không đợi thêm được nữa, là người đầu tiên cho đùa vào nồi. Tô Xán cũng bảo tất cả tự nhiên không cận câu nệ gì hết.

Vương Thanh ngồi bên cạnh Tô Xán, khéo léo bóc vỏ tôm cho vào bát của y, Tô Xán thản nhiên hưởng thụ, Vương Thanh cực kỳ biết chăm sóc người khác, không có nam nhân nào không thích cô gái như thế, không chỉ có cảm giác gia đình, còn rất thỏa mãn hư vinh.

Chỉ một chốc lẩu nóng làm trán mọi người lấm tấm mồ hôi, toàn thân được xông hơi suốt từ trong ra ngoài, thông suốt, thoải mái, nhất là bên tai gió lạnh thổi vù vù, thỏa mãn vô cùng.

Trần Khải Thụy nhìn quanh, những người khác ít nhiều gắp thức ăn mời nhau, chỉ có bát hắn để trống từ đầu tới cuối là không ai thèm để ý, hơi khó chịu:

- Này Vương Thanh, cô làm thế cũng chưa chắc được tăng lương đâu.

- Điều này không cần anh nói tôi cũng biết, trước kia tôi suốt cả ngày chạy đông chạy tây vất vả, buổi tối về làm cơm cho cậu ấy ăn, đến giờ một lời cám ơn còn chẳng có nữa là tăng lương.

Vương Thanh uống kha khá rượu rồi, hai má đỏ lựng quyến rũ, cười nói:

Tô Xán chỉ mỉm cười không giải thích gì, với Vương Thanh không cần nói lời cám ơn nữa, y cũng để ý một điều thái độ của Vương Thanh và Lâm Quang Đống hết sức bình thường, giao lưu chỉ dừng lại ở mức độ công việc, chẳng lẽ chuyện bọn họ không thành?

Đứng ở góc độ một ông chủ, Tô Xán không muốn cấp dưới mình có quan hệ quá mật thiết với nhau, nhưng y không phủ nhận có tâm lý khác chi phối, nhưng Tô Xán tỉnh táo, xác định tốt vị trí của mình.

Ở đây chỉ có Triệu Minh Nông và Lâm Quang Đống, Vương Phượng là biết Vương Thanh là "chị họ" của Tô Xán, những người khác đều không biết điều này, truy hỏi nguồn cơn.

Thế là Vương Thanh bắt đầu kể chuyện từ thời Tô Xán hay tới cái quán nhà cô trước cổng trường ra sao, còn không quên liếc Tô Xán đầy thâm ý, Tô Xán hơi đỏ mặt.

Từ một cái cửa hiệu văn phòng phẩm cho tới thành lập Đôn Hoàng, đương nhiên trong quá trình đó Vương Thanh nhấn mạnh Tô Xán công phu lừa đảo số một, giảo hoạt như hồ ly, lập nên nhiều sản nghiệp như vậy nhờ tội lỗi chất chồng.

Mọi người cảm thán, ai ngờ Tô Xán đi tới ngày hôm nay khởi điểm nhờ một hiệu văn phòng phẩm nho nhỏ, Trần Khải Thụy nhìn Tô Xán khắp lượt, như nhận biết lại y vậy, sau đó rót một chén rượu:

- Boss, cạn chén này, đây thực sự là kỳ tích khó tưởng tượng. Ở nước ngoài tôi thấy nhiều thiếu niên sáng nghiệp rồi, nhưng với tình hình ở Trung Quốc, rõ ràng khó hơn gấp mười. Tôi biết câu chuyện đứa bé nghèo suốt ngày lang thang nhặt rác khắp các đường phố, người ăn mày quanh năm cúi mình xin từng đồng của người qua đường, cuối cùng từng bước leo lên đỉnh kim tự tháp, không nghi ngờ gì kỳ tích của cậu có thể sánh ngang với họ.

Huyệt thái dương Tô Xán giật giật, thằng cha này không còn ví dụ nào hay hơn sao, toàn thích nói câu muốn người ta đấm vào mặt, nhớ lời Đường Vũ nói, lòng thoải mái hơn, nâng chén lên:

- Nếu ban đầu không có chị Vương Thanh, thực sự một học sinh như tôi muốn làm gì cũng rất vướng chân vướng tay, vì thế công đầu là của chị ấy. Còn tôi đi tới ngày hôm nay là nhờ công sức của mọi người, cạn chén vì chúng ta, vì tương lai còn rực rỡ hơn nữa, để mỗi người chúng ta sau này thành một truyền kỳ để mọi người nhắc tới mãi.

Tất cả cùng nâng chén.

Thế nào là lãnh đạo giỏi là đề tài gây nhiều tranh cãi, Tô Xán chắc chắn không phải tuýp lãnh đạo uy nghiêm, mỗi câu nói nặng tựa núi Thái Sơn, nhưng y có thể khiến từng người phát huy hết hết khả năng của mình, dùng người đúng vị trí là năng lực của Tô Xán, có thể gắn kết mọi người theo đuổi mục đích chung, hay như lời Vương Thanh nói là lừa đảo.

Một điều chắc chắn, vô hình trung vận mệnh Tô Xán và bọn họ đã gắn kết với nhau, vì Tô Xán đưa những người đáng lẽ thất bại trong cuộc sống từng bước đi tới huy hoàng.

Tô Xán nhìn những chiến tướng xung quanh mình, Vương Thanh dường như vẫn giống năm xưa, tết hai cái đuôi sam, làm việc trong cửa hiệu nhỏ, hết giờ làm kéo mình tới quán trà sữa Đài Loan, nghe mình giảng giải kiến thức cơ bản về kinh tế.

Nhâm Oánh kích động đứng trước bản đen trình bày mô hình quản lý marketing của mình. Lâm Quang Đống vẫn như thời ở trường mặt âm u, cuộc sống lặp lại ngày qua ngày.

Triệu Minh Nông năm xưa vì miếng cơm cho mấy trăm công nhân mà suốt ngày chạy hết cửa nọ cửa kia, xin ông này bà khác.

Thành quá khứ cả rồi, hiện dưới bầu tới đêm Thượng Hải, cuộc đời bọn họ huy hoàng như ánh sáng ở thành phố lớn này.

Tô Xán đột nhiên muốn thấy ba năm nữa, bọn họ sẽ như thế nào, nhưng y không vội, muốn thong thả thưởng thức từng giây phút đó.

Ăn lẩu xong, Triệu Minh Nông còn muốn kéo người khác đi quán bar uống rượu, Tô Xán lắc đầu:

- Tôi không đi được rồi, còn phải về trường, mọi người cứ chơi vui vẻ, Lão Lâm tôi có chuyện cần anh.

Lâm Quang Đống vì đảm nhận nhiệm vụ lái xe cho Tô Xán nên không uống rượu, cầm chìa khóa đứng dậy:

- Tôi đưa chủ tịch Tô về, mọi người tiếp tục chơi đi.

Mấy cô gái cũng về khách sạn nghỉ ngơi, không tham dự cuộc chơi thâu đêm với cánh nam nhân, Vương Thanh cẩn thận quấn lại khăn quàng cổ cho Tô Xán vừa rồi ăn lẩu tháo ra, sau đó cùng các cô gái rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.