*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Xán chở Đường Vũ về khu KTX, sau đó lưu luyến nhìn Lâm Quang Đống cuối cùng cũng lái xe đi.
Từ sau khi lái chiếc Bentley vào trong trường, Tô Xán có thêm chút vốn tự tin, thấy cái trường này ngoại trừ Đường Vũ và những tiết học bất tận, có thêm một số thứ đáng yêu, trong lòng thêm một phần vướng bận.
Cảm giác này thật khó nói, kiếp trước không ít lần ngồi trên xe đắt tiền, nhưng mà toàn là ngồi ở ghế sau, chỗ đó thường là dành cho ông chủ, cũng được hưởng thụ đãi ngộ hạng sang, nhưng tiếc cái là chủ xe không phải là Tô Xán, mà là của khách hàng công ty, theo họ xử lý nghiệp vụ, tới khi trở về cầm theo tài liệu cho ông chủ thì hiện nguyên hình là nhân vật nhỏ.
Còn bây giờ y thực sự có một cái xe của mình rồi.
Lái xe từ triển lãm ra, đi suốt cả một buồi chiều, chập tối tới tham gia bữa cơm của nhà Đường Vũ, kết thúc một ngày tuyệt vời.
Dẫm chân ga, người được xe đưa về phía trước, mở cửa sổ xe cảm thụ cơn gió mát trên con đường rợp bóng cây, nhìn cửa hiệu, nhìn ông già phe phẩy quạt ở ghế bên đường, nhìn bầu trời qua khe hở nhà cao tầng.
Y chưa bao giờ nghênh ngang đi trên đường quan sát mọi thứ như thế, lúc đó trong ánh mắt của y tràn ngập sự hiếu kỳ của trẻ thơ.
Con người và công cụ kết hợp tới thượng đế cũng phải ghen tỵ, từ chiếc ghế da thật dưới mông, từ cảm giác truyền tới từ vô lăng, từ những cô gái xinh đẹp trên phố ném cho những ánh mắt ẩn ý, đủ khiến người ta phiêu phiêu quên đi cả mục tiêu trong đời.
Tô Xán có cảm giác hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Đôi khi tỉnh lại, Tô Xán thậm chí có cảm giác trống rỗng vì trong tay nắm số tài sản quá lớn so với tuổi, có lúc muốn dùng tiền tiêu thật thả phanh để lấp vào khoảng trống trong lòng rồi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, chiếc Bentley này là thứ đầu tiên thể hiện trực quan nhất trài phú của y, thương hiệu xe xa hoa nhất thế giới, chiếc xe cuối cùng trong seri Bentley Boys, được bậc thầy chế tác thủ công.
Y lái nó xông vào tầm mắt những kẻ thế lợi, làm đảo lộn thân phận và lời bình luận ác ý trong trường.
Nhưng mà bây giờ Lâm Quang Đống lái nó đi mất rồi, Tô Xán rất muốn nói đừng có làm xước xe của tôi, chỉ là nghĩ mình thân là xếp lớn nói thế không khỏi mất tư cách, làm người ta coi thường, nên đành phải nhịn, cảm giác này giống như hồi nhỏ cho Tiết Dịch Dương mượn cái xe đồ chơi yêu quý, tuy không nỡ, nhưng vẫn phải tỏ ra nghĩa khí.
Tô Xán tự an ủi mình, đây là cái xe đầu tiên, không phải cái cuối cùng, sau này mình còn có cái tốt hơn. Thực ra chỉ là lừa mình lừa người, y biết, cái gì lần đầu cũng có ý nghĩa khác biệt.
Không về phòng vội, Đường Vũ ôm cánh tay Tô Xán, hai người thong thả bước đi dưới ánh nắng chiều đang tắt dần.
Trên con đường xi măng đang dần đông đúc náo nhiệt bởi sinh viên trở về KTX từ khắp mọi nơi, có một chàng trai ăn mặc rất tùy ý đút hai tay vào túi quần thong dong bước đi, nếu chỉ có thế tất nhiên chẳng có ai thèm để ý.
Nhưng bên cạnh là cô gái tuyệt sắc mặc váy trắng đơn giản, một tay ôm tay chàng trai tay xách cái túi xanh nhạt, mái tóc cắt ngắn phiêu hốt theo cơn gió chiều, eo thon lúc bước đi như mang nhịp điệu khẽ khàng mà mê người của cành liễu phất phơ trong gió, khiến ánh mắt người ta bất giác bám theo, sau đó thở dài tiếc nuối quay đi.
Người sống khu KTX gần đây như còn ai lạ cặp đôi này nữa, đôi lúc cũng có người cô đơn chiếc bóng muốn tới quát “ Hai người có cần khiến cả thế giới ghen tỵ như thế không?”.
- Sao anh có thể từ tạp chí Triêu Hoa nhìn thấy sự phát triển của tạp chí DM?
Vừa rồi Đường Vũ được Lâm Quang Đống kể tường tận hơn về quá trình hình thành và phát triển của Truyền thông Ba La, tới giờ cô vẫn thấy khó tin, từ bên cạnh nhìn nửa bên mặt hơi xương xương của Tô Xán, Tô Xán nhìn từ mặt bên là đẹp trai nhất, bớt đi một phần thư sinh thêm vào chút rắn rỏi nam nhân:
- Năm đó... Anh mới 17 tuổi.
Chuyện từ sau bữa cơm hôm đó vẫn làm Đường Vũ cảm thấy hư ảo.
Giống như hôm đó mình bị sốt vì mưa là không tồn tại, chiếc xe kia không phải là chân thật. Vì từ lúc Tô Xán lái chiếc xe tới, cuộc sống của bọn họ sẽ phát sinh biến hóa về chất.
- Đúng thế, khi ấy anh mới 17 tuổi, bởi vì lúc đó anh nghĩ, rồi sẽ có một ngày anh và Đường Tiểu Vũ tốt nghiệp khỏi ngôi trường này, cô ấy thành tích tốt như thế, ưu tú như thế, lúc nào cũng có nam sinh xuất sắc để ý... Còn anh không có gì so với họ, nỗ lực cũng không thể thi vào cùng một trường với em thì phải làm thế nào?
Tô Xán dừng bước đưa tay gạt sợi tóc bị gió thỏi qua bám lên gò má láng mịn của Đường Vũ:
- Tới khi đó anh chỉ có thể đứng nhìn em đi tới thế giới phồn hoa như lần em rời Hạ Hải, rồi lên đại học em gặp được một nam sinh kiệt xuất xứng với mình, tốt nghiệp xong lập gia đình. Nói không chừng nhiều năm sau tình cờ gặp lại thấy em dắt tay đứa con béo trắng mà anh nhìn chỉ muốn đánh nó. Rồi anh ngồi trên sân thượng nhà mình với chai bia, lòng như dao cắt hát bài ca bi thương sẩn xẩm nào đó mà chẳng ai thèm nghe. Vậy so với có dốc sức học không theo kịp em, chẳng bằng làm chút gì đó, tốt nghiệp rồi chỉ cần có tiền, dù em ở Bắc Kinh, Thượng Hải, hay là Anh, Mỹ, anh đều có thể mua bay bay tới. Chậc tưởng tượng thôi đã thấy ngầu rồi.
Tuy Tô Xán nói với giọng nửa đùa cợt, nhưng Đường Vũ đang cảm động thì bị bị câu cuối của Tô Xán làm bật cười:
- Anh thích khoe của vậy à?
Nhìn Đường Vũ với ánh mắt si mê một lúc, Tô Xán nói:
- Ừ, anh thích chứ, vì không có nó thì làm sao, anh sợ lắm, sợ không nắm được bàn tay em, chỉ sợ thoáng cái thôi là em vuột khỏi cuộc đời anh, tới lúc đó tiếc nuối, bất lực đều vô nghĩa, cuộc đời cũng vô nghĩa.
Sống mũi Đường Vũ cay cay, mũi sụt sịt:
- Đồ ngốc, anh đúng là tên ngốc nhất thiên hạ.
Tô Xán ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng, ngửu mùi hương cơ thể tỏa ra từ cái cổ trắng:
- Đúng, anh là tên ngốc, nhưng ngốc còn hơn trơ mắt nhìn em đi mất.
Hai người cứ thế ôm nhau dưới cây ngô đồng, trong gió thu tiêu điều, chẳng thèm để ý tới những ánh mắt người khác.
- Tô Xán...
Đường Vũ kìm giọt nước mắt chực trào ra:
- Ừ.
Mắt Đường Vũ nhoè đi, bóng hình Tô Xán cũng trở nên mơ hồ:
- Em thật may mắn... May không cùng anh đi sượt qua vai nhau. Nếu không bức thư kia sẽ thành chuyện làm em hối hận suốt đời... Em mới là con ngốc.
Tô Xán đưa tay nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt lấp lánh vừa hoen trên bờ mi, âu yếm vuốt mái tóc mượt mà, hôn nhẹ lên trán:
- Em sẽ không hối hận đâu, chúng ta đều không được hối hận, chúng ta phải sống thật oanh liệt.
Đường Vũ gật mạnh đầu, mấy nam sinh đi ngang qua nhìn bọn họ không chịu nổi nữa, cô gái xinh đẹp như thế mà bị tên này làm khóc rồi, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, ào áo chỉ trích.
Nhìn Tô Xán bày ra mặt vô lại thách thức, Đường Vũ phì cười kéo y đi thật nhanh khỏi chỗ này,.
- Anh thích khoe của vậy đấy, nên mới mua chiếc Bentley, sau này e còn phải tiêu một khoản tiền lớn.
- Không được tiêu bừa... Nếu như em muốn mỗi lần chi tiêu anh giao kế hoạch cho em thì sao?
Tô Xán thầm than, đúng là cao thủ, không nói giao tiền cho em giữ, mà lấy luôn kế hoạch, khóa cứng mình từ mọi phương diện, ghé đầu tới gần, cười xấu xa:
- Phải xem đã, nếu Đường tiểu thư lấy thân hứa hẹn, anh có thể suy nghĩ cho em nắm toàn bộ tài sản Tô gia.
Đường Vũ nhìn Tô Xán chằm chằm, đôi mắt dài đó thực sự thấu xương cốt.
Tô Xán hơi rợn, đang định nói vẫn đề này chúng ta có thể thảo luận thêm thì Đường Vũ vươn hai cánh tay trắng trẻo cuốn lấy cổ y, mắt lúng liếng, giọng nũng nịu:
- Thế này đã được chưa?
Đường Vũ đưa hai tay ra làm váy kéo căng, trước ngực phác họa rõ ràng hai vòng cung đầy ắp, Tô Xán nhìn mà sóng lòng cuồn cuộn, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn đầy vẻ đói khát:
- Được rồi, có điều cái nhà của em khi nào mới trang trí xong, hay là chúng ta tới làm quen địa hình chiến đấu trước.
- Đồ háo sắc, cho anh chờ chết luôn.
Ánh chiều ta chiếu lên khuôn khuôn mặt trái xoan đỏ rực của Đường Vũ, đẩy Tô Xán ra, cười khúc khích chạy mất.
Đường Vũ