Đại Niết Bàn

Chương 464




" Người trẻ tuổi thần bí vung tiền như rác mua chiếc Bentley"

" Chiếc Bentley bản đặc biệt cả thế giới chỉ có 54 chiếc ngay ngày đầu ở triển lãm xe hơi Thưởng Hải đã bị 'giết trong nháy mắt' "

Tin tức này không khác gì ném một quả lựu đạn vào triển lãm xe, thoáng cái lan đi với tốc độ không tưởng, người nọ truyền tai người kia. Không một ai ngờ ngay những giờ phút đầu tiên của cuộc triển lãm, chiếc xe đáng chú ý nhất đã có chủ, đây mới là dân chơi thật sự.

Khi Tô Xán nhấc valy lên quầy, tạch một cái bật mở ra, hai cô gái tiêu thụ cảm giác như đó chính là tiếng trái tim của bọn họ phát ra vậy.

Tất cả người xung quanh từ khách hàng cho tới nhân viên công tác, hoặc mấy cô gái tiếp thị xinh đẹp đang phát tờ rơi đều dừng hết động tác, khu vực nhỏ bỗng nhiên như trúng ma pháp im lặng.

Tô Xán cảm thấy mình còn chưa đủ ngầu, mua cái vali thế này không chắc bằng cái bao tải mấy người đẩy xe ba gác ngoài kia, vác bao tải tiền lên lưng vào, sau đó dốc tiền đổ kín cái xe Bentley luôn, vừa chơi lại còn có phong cách England, phí mẹ nó cái vali giá tận 30 đồng.

Người có mặt mà biết suy nghĩ này e rằng xông tới đạp y ngã lăn ra đất.

Giám đốc Trần cho người đếm tiền mặt, còn cô bán xe kích động tới mức nói câu hết sức thừa thãi:

- Chào anh, có phải anh định mua xe không?

Tô Xán gật đầu chỉ chiếc Bentley:

- Chính nó.

Tô Xán được mời ngồi xuống chiếc bàn tròn ở khu làm thủ tục bán xe, được cô bán xe lật tư liệu tuyên truyền chiếc Bentley giới thiệu trọng điểm.

Quản lý cao tầng nước ngoài mặc comple đóng hộp nhanh chóng biết tin, đứng xa xa nhìn Tô Xán, ánh mắt Tô Xán lướt qua, một ông già người Đức râu xồm gật đầu mỉm cười với y, Tô Xán cười đáp lại, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, giữ phong cách thần bí, đoán chừng người xung quanh đều đang nghe ngóng bối cảnh của người mua xe thần bí này.

Người thì chỉ trỏ bàn tán, người thì cầm máy ảnh bấm liên hồi, tuyệt đối không thua kém gì khi nãy chụp ảnh người mẫu, những cô gái tiêu thụ khu khác thì tiếc nuối vì sao người này lại không mua xe ở chỗ của mình.

Đây chính là bối cảnh thời đại, sau năm 2001, Trung Quốc tham gia WTO, càng tiến càng xa, kinh tế quốc gia đi lên, người cực giàu ngày càng nhiều, đại đa số phát triển tới đời hai đời ba, sức mua lớn, sẽ không còn chuyện mua một cái xe đắt tiền ở triển lãm được người ta chú ý như ngôi sao thế này nữa.

Tô Xán ung dung ngồi uống trà, lúc nãy hồi hộp giờ thoải mái nhiều rồi, đợi đối phương đếm tiền, lúc này cô quản lý đã nhường chỗ vị giám đốc tiêu thụ mặt tròn, khách hàng lớn như vậy không thể không tiếp đãi cẩn thận, người khả năng mua xe thế này tuyệt đối không chỉ mua một cái.

Biểu hiện trước sau của Tô xán tương phản quá lớn, không thể nói là kinh thế hãi tục, nhưng đúng là cực kỳ thu hút chú ý.

Cô quản lý lúc nãy nhầm Tô Xán là nhân viên bảo dưỡng tay đặt ở bụng, chân khép lại chạy bước nhỏ tới, giày cao gót gõ giòn tan trên nền đá, mặt cười tươi rói, trông như có vẻ vừa đi trang điểm thêm, môi càng đỏ thêm, cúc áo cổ hình như nới thêm một cái, cúi xuống khoe hai ngọn đồi nhìn rất thích mắt:

- Xin lỗi anh, lúc nãy nhầm anh với nhân viên của chúng tôi, chỉ là hiểu lầm thôi.

- Không sao cả.

Tô Xán khoát tay, rồi cắt lời viên giám đốc tiêu thụ đang giới thiệu xe:

- Tôi muốn lấy xe ngay bây giờ có được không?

Những chiếc xe bình thường thì còn làm nhiều thủ tục, với những chiếc xe đắt giá như thế này luôn được sẵn sàng hết rồi, để khách hàng được phục một cách thoải mái nhất.

- Không thành vấn đề... Có điều, quy định là sau 5 giờ triển lãm đóng cửa mới được lái xe đi..

Viên giám đốc vừa nói vừa để ý sắc mặt của Tô Xán, chuyển lời ngay:

- Nhưng nếu anh cần gấp, chúng tôi sẽ làm thủ tục nhanh nhất có thể để anh lái xe đi.

Tô Xán gật đầu, tay tái đặt ngang trước ngực, tay phải chống tay trái nhấm nháp cốc trà, tính cả chi phí biển số và thuê má, hôm nay phải tiêu khoảng ba triệu.

Ở triển lãm còn có người cục cảnh sát giao thông Thưởng Hải, sở quản lý xe để phục vụ đăng ký ngay tại chỗ, còn có ngân hàng, sẵn sàng phục vụ khoản vay, cực kỳ tận tình chu đáo.

Ánh mắt Tô Xán nhìn chăm chú chiếc Bentley bục triển lãm, bộ dạng cứ như ôm tiền đi cưới vợ vậy, thực chất mục đích không khác là bao, Tô Xán khẽ nhếch môi cười, tưởng tưởng nét mặt nha đầu đó khi nhìn thấy chiếc xe này.

Trước kia chiếc xe thế này chỉ được sờ trên báo ảnh, bây giờ sắp thuộc về mình.

Vỏ xe phản chiếu hình Tô Xán, trông có hơi vặn vẹo, trông cảm giác giống lớp sơn trên đàn dương cầm mà Đường Vũ đánh, nhưng thân xe khung kim loại mạnh mẽ. Tô Xán rất muốn liếm ngón cái chà lên một chút xem có dính tí bụi nào không, ngại nhiều người vây quanh nên đành nhịn.

Thân xe không thanh thoát lắm, tới phần sau hơi chéo xuống, nhưng không có cảm giác đầu nặng đít nhẹ, ngược lại có vị phục cổ, Tô Xán không quá am hiểu xe hơi, nên chỉ nhận xét thô thiển như vậy thôi.

- Tăng tốc tới 100 km/h chỉ mất có 65 giây, ở phương diện gia tốc ngắn, 80 lên 170 km/h chỉ mất 43 giây, tốc độ cao nhất đạt tới 240 km/h, anh có thể ngồi vào trải nghiệm một chút... Ha ha, có lẽ không cần, dù sao lát nữa anh cũng lái xe đi.

Thủ tục làm xong xuôi Tô Xán ngồi vào trong xe, tạm thời ngăn cánh với ánh mắt xăm soi nhìn y, một số nhân vật mang chút vẻ chân nhân bất lộ tướng quyến luyến nhìn cái xe, những người này tương đối lý trí, có lẽ có năng lực mua xe, nhưng không nhất định sẽ mua, chỉ tiếc nuối khi danh hoa có chủ mà thôi.

Những người thực sự muốn mua thì hết cơ hội, ai bảo không dậy từ 6 giờ sáng như Tô Xán, mà chiếc xe thế này không cho đặt trước.

Thân phận của Tô Xán thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất, có người nói y là con trai phú hào trên bảng Forbes, dù sao còn trẻ như vậy, không phải công tử ca thì làm sao dựa vào năng lực của mình mua xe được, hơn nữa còn là loại giàu xổi, không phải quý tộc, mua xe chẳng qua chỉ để dát vàng lên mặt.

Cũng có người phản bác ý kiến này, nhìn cách ăn mặc của Tô Xán không giống kiểu phô trương của đám giàu xổi, có thể là chi phụ một Hoa kiều nào đó.

Tô Xán đương nhiên không hề biết những lời bàn tán đó, y còn đang chìm đắm trong hạnh phúc khi sở hữu chiếc xe hơi đầu tiên, muốn bình tĩnh, nhưng chỉ miễn cưỡng thể hiện ngoài mặt, còn trong lòng không sao bình tĩnh lại được.

Xe bây giờ còn chưa có trang bị điều khiển điện tử công nghệ cao, Tô Xán hít sâu một hơi đặt thủ tục sau xe, đạp ga, động cơ xe mang theo tiếng nổ hào hùng, chiếc xe đi vào con đường chuyên dụng, mái trung tâm triển lãm lùi dần, trời xanh mây trắng hiện ra.

Hiện giờ Tô Xán vẫn rất lơ mơ về công năng phức tạp của nó, sách hướng dẫn dày kia cần đọc sau.

Có điều không hề ảnh hưởng tới y điều khiển xe, nhấn ga một cái, chiếc Bentley được vô vàn người chú ý biến mất ở con đường hai bên trồng đầy ngô đồng.

Tốn ở triển lãm ba tiếng, kiểm tra, dán biển, nộp thuế, đến trưa vị giám đốc người Hòng Kong vốn định mời cơm riêng Tô Xán, nhưng y từ chối, ăn cơm hộp bình dân, khi điền tư liệu vẫn lấy thân phận sinh viên đại học, làm cho cao tầng triển lãm ngạc nhiên không thôi, nhưng nghĩ kỹ thì cùng bình thường.

Có điều những nội dung này chỉ có rất ít người biết, được bảo mật nghiêm ngặt, để phục vụ cho công tác hậu mãi.

Lúc Tô Xán lái xe đi thì đã là hai giờ chiều, dừng lại ở dải đỗ xe dưới hàng cây râm mát, nhân viên thu của Tô Xán 2 đồng, cố nhìn xem chủ xe là nhân vật thế nào, Tô Xán đóng cửa sổ, không cho người ngoài nhìn vào, nhìn khu phố tấp nập bên ngoài, lần đầu tiên cảm thấy mất phương hướng.

Khi chưa có xe thì tưởng tượng ra đủ nơi muốn đi, nhưng mua xe rồi lại chẳng biết đi đâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.