Đại Niết Bàn

Chương 426




Lâm Lạc Nhiên mất một lúc mới thấy Tô Xán, trò chuyện với người bên cạnh xong, nhảy chân sáo tới:

- Í, cậu tới rồi đấy hả!?

- Nghe cái câu này mình muốn giết người quá.

Tô Xán nhướng mày lên, nếu không phải xung quanh có nhiều người như vậy, y đảm bảo không kìm được đặt nha đầu này lên đùi, đánh cho vài cái vào mông:

Lâm Lạc Nhiên chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội:

- Nhưng mà hôm qua với hôm kia mình rất là cô đơn, hôm nay chỉ tình cờ gặp một học tỷ, lại tình cờ bọn họ tổ chức một cái party mà thôi. Cậu đừng có nhìn bên ngoài mà đánh giá bản chất.

Tô Xán quay đầu đi, giọng nói không kìm được sự bực dọc:

- Mình từ đầu tới cuối chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng lại ngu xuẩn coi bề ngoài là bản chất, bỏ cả tiết học chạy tới đây.

Nhìn cách ăn mặc của Lâm Lạc Nhiên đủ biết có chuẩn bị tham gia party này, nói là tình cờ quá tình cờ, tình cờ mặc trang phục dự tiệc để đi về, rồi tình cờ gặp party?

Hơn nữa chỉ một party ngắn ngủi mà cùng người ta quen biết thân thiết như vậy, thật quá khoa trương. Cho nên Tô Xán thực sự bực bội trong lòng, cảm giác mình giống thằng ngốc bị trêu đùa vậy.

Càng nghĩ càng giận, nhất là vừa rồi nhìn Lâm Lạc Nhiên cười đùa với một đám con trai, có gì đó trong lòng như chực vỡ ra, Tô Xán quay người bỏ đi.

- Tô Xán!

Lâm Lạc Nhiên gỡ trang sức trên đầu xuống, dậm chân gọi:

Tô Xán không quay lại, mắt hướng thẳng về phía trước, thực ra khi vừa quay đi thì y đã nguôi giận hơn nữa rồi, dù sao tính khí Lâm Lạc Nhiên là thế, y đã biết đâu phải ngày một ngày hai, cố ý làm thế để nha đầu đó biết lần sau đừng bày trò gì quá đáng hơn mà thôi.

Đột nhiên nghe thấy Lâm Lạc Nhiên thất thanh “á” một cái, Tô Xán quay người lại:

- Làm sao thế?

- Đau.

Lâm Lạc Nhiên ủy khuất giảu môi lên, đôi mắt to chớp chớp, giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi:

- Đuổi theo cậu vội quá nên suýt bị trặc chân.

Vẫn còn đứng nguyên tại chỗ mà kêu đuổi theo, điêu thế là cùng, Tô Xán chịu thua, nhân lúc đó Lâm Lạc Nhiên đi nhanh tới, khoác tay Tô Xán kéo đi:

- Thôi mà, lần sau không làm thế nữa, mà cái quán bán bánh kẹp thịt và cơm rang ngon tối hôm đó đúng là ngon thật, thịt cho rất nhiều. Cậu dẫn đường, lần này tôi mời khách. Đường Vũ đâu, bảo cả cô ấy tới đi, lâu như vậy không gặp, mình rất là nhớ. Anh tôi với Uy Uy chơi quên trời đất rồi, chỉ có Tiểu Tô còn nhớ tới tôi thôi.

Chút bực bội nhỏ đành phải tự tiêu hóa, bị Lâm Lạc Nhiên kéo đi, Tô Xán chợt nhớ tới những ngày tháng trước kia, ba người Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên chẳng phân nam nữ, bá vai khoác cổ, giống như đứa con trai.

Nhưng hiện giờ Lâm Lạc Nhiên mặc một bộ váy đỏ, vị nữ nhân mười phần, đi một lúc mới buông tay Tô Xán ra.

Khoảnh khắc đó Tô Xán phát hiện ngày tháng trước kia thực sự đã trôi qua không trở lại nữa, Lâm Lạc Nhiên, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, Đường Vũ, khi những người này gần như không cảm thấy thời gian trôi đi thì đều lặng lẽ trưởng thành.

Chỉ được một lúc Lâm Lạc Nhiên như con cá vàng, quên khuấy điều vừa làm lúc nãy:

- Lần này tới ĐH Thượng Hải rất vui vẻ, có điều tôi sẽ nói với anh tôi, cậu bắt nạt tôi, còn bỏ rơi tôi. Hơn nữa cậu còn nói, nếu sau này đứng ở phía đối diện, cậu sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tô Xán bật cười, đổi trắng thay đen, nha đầu này thật là thù dai, chọc vào đúng là phiền toái không bao giờ hết.

Hai người sóng vai bước đi, cột đèn, biển quảng cáo, cửa hiệu cũ kỹ, công trình ngổn ngang, một nữ sinh váy đỏ, một nam sinh sơ mi cộc tay.

Lâm Lạc Nhiêng vừa đi vừa nhìn cảnh đường phố, hiếm thấy không nói gì cả, Tô Xán cũng không nói, rất ăn ý để sự im lặng kéo dài. Lâm Lạc Nhiên cũng có một mặt tĩnh lặng của mình.

Đây là con phố ăn vặt ngay trước cổng chính của ĐH Thượng Hải, bởi nơi này sớm nằm trong quy hoạch, nên chẳng ai sửa sang nhà cửa, quán xá bởi vậy trông hơi cũ nát, nhưng khách khứa không bao giờ ít. Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp rồi vẫn hoài niệm nơi này, thi thoảng trở lại đây ôn kỷ niệm xưa.

Bởi vì thế mà nơi này dù sáng hay tôi vẫn náo nhiệt, đủ các loại tấm biển quảng cáo theo đủ phong cách khác nhau thu hút sự chú ý, dòng người đông đúc, đương nhiên là sinh viên vẫn chiếm đại đa số, làm không khí cũng có sức sống trẻ trung.

Khác đi dạo cùng Đường Vũ, lúc ấy Tô Xán không hề để ý tới xung quanh, đi cùng Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán hứng thú ngó nghiêng bốn phía, làm sao không ngó được, trước mắt là cô gái mặc cái áo không khác gì lưới, chẳng hiểu mặc áo hay chỉ để khoe cái áo lót ren đen bên trong, còn bên kia là là cái đùi căng đét của cô gái mặc quần short bó sát người ngắn bằng gang tay, chỉ che kín mỗi mông … nữ sinh Thượng Hải thực sự hết nói.

May mà Đường Vũ của mình không như vậy.

Thế là Tô Xán phấn chấn hẳn lên, vừa đi vừa hào hứng giới thiệu cho Lâm Lạc Nhiên các món ăn vặt, cô gái này một tay cầm xâu thịt nướng, một tay cầm kem ốc quế, làm Tô Xán bội phục dạ dày của Lâm Lạc Nhiên, Đường Vũ sợ béo, nên cái gì cũng ăn rất ít, không khác gì thỏ ăn.

Dọc đường có một số học sinh quay đầu nhìn bọn họ, nhanh chóng bị bạn gái kéo đầu về.

Làm Tô Xán thất vọng là chẳng ai nhận ra y, trong khi đi với Đường Vũ, lập tức người ta biết y là Tô Xán, xem ra người ta chỉ biết mình là "bạn trai của Đường Vũ" mà thôi, vẫn là vật đính kèm, còn phải nỗ lực nhiều.

Mấy người khen ngợi mình hôm thi biện luận đâu cả rồi?

Tô Xán yy tưởng tượng ra có một hai người tới chào hỏi y rồi xin chữ ký, cho nha đầu Lâm Lạc Nhiên ấy thấy mình cũng ghê gớm lắm, ai bảo lúc nãy đi cùng cả đám bạn dằn mặt mình.

Nhưng mà ông trời không cho cơ hội, nên chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.

Ra tới quán ăn hôm đó, gọi bánh kẹp, một bát canh cá hai người mới ăn hết, tin nhắn Đường Vũ cũng tới:" Ừm, mình sắp ra đây."

Hôm nay Đường Vũ có hai tiết kinh tế chính trị, một tiết phân tích số học, còn Tô Xán thì kin luôn, thời gian qua đi học rất vất vả, nếu mà y không lười biếng thì còn vất hơn cả cao trung, hơi hối hận không nghe lời khuyên của Trương Tiểu Kiều.

Vậy mà Lâm Lạc Nhiên lại ở đây chơi tới ba ngày, chẳng biết là đại học ngoại ngữ học tập nhẹ nhàng, hay là nha đầu này mới năm đầu đã trốn học, không định phấn đấu vì GPA của mình.

Ở Đh Thượng Hải, học phần đánh giá lượng học tập của sinh viên, tích điểm GPA thì được dùng đánh giá chất lượng học tập, từ A, A-, B + cho tới F. Chế độ tích điểm chia làm 11 cấp, thấp nhất là 0, cao nhất là 4.

Với cách tính điểm 100 truyền thống, GPA 0 tức là không hợp cách dưới 59 điểm, thuộc cấp F. Gpa 4 thuộc cấp A, từ 90 tới 100 điểm. Cứ thế mà tính.

Gpa của ĐH Thượng Hải chừng 33 điểm, IELTS nếu trên 75 điểm có thể ra nước ngoài học thêm, trở thành phái Hoa kiều.

Theo như Trương Tiểu Kiều giới thiệu, người lấy được 33 điểm ở trường có cả đống, đương nhiên người điểm quanh quẩn mức 17 cũng vô vàn. Cha hắn muốn hắn có thành tích tốt, để tranh thủ hạn ngạch ra nước ngoài, chủ yếu là vì tử địch của ông ta cũng để Tiền Trọng Viễn lấy được hạn ngạch tương tự.

Tuy nhiên thực sự rất khó biết Trương Tiểu Kiều muốn cái gì, hắn không muốn thì không ép hắn được.

Bằng cấp là viên gạch gõ cánh cửa sinh tồn cho tương lai, còn GPA là bộ phận hạch tâm của viên gạch đó, nó là thứ biến tướng ảnh hưởng tới tương lai, hoặc tốc độ tự thực hiện giá trị bản thân.

Nhưng với Tô Xán mà nói, y chẳng dựa vào cái này để kiếm cơm.

Sản nghiệp hiện giờ đủ cho y ngồi ăn không tới cuối đời rồi, y chẳng có dã tâm vào bảng xếp hạng của Forbes ngồi ngang hàng với nhân vật lịch sử, chỉ cần kinh doanh sản nghiệp trong tay, tương lai của y đã định sẵn bất phàm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.