Đại Niết Bàn

Chương 407




Bị người phụ nữ kia buông lời ngoa ngoắt, Trình Thông Thông chỉ biết dậm chân tức tối, không biết hôm nay ngày gì mà mình xui xẻo như thế.

Mặc dù trong không bao giờ thiếu người săn đón, theo đuổi, lấy lòng. Trình Thông Thông cũng tích cực tham gia các loại hoạt động, giao kết rộng khắp, thích được nam nhân xúm quanh, bản thân cô không phủ nhận mình thích thứ hư vinh này, nhưng Trình Thông Thông ở trong vòng tròn mình rất có tiếng nói vì cuộc sống riêng của cô không bừa bãi.

Năm thứ hai sơ trung cho đi trinh tiết, thêm vào một người bạn trai thời cao trung, trong cuộc đời Trình Thông Thông chỉ có hai nam nhân tiến vào rồi rời đi.

Những nam nhân đó đều có cơ sở tình cảm, Trình Thông Thông luôn hết mình khi yêu, nhưng cũng không ít nam nhân bị cô cho một cái tát tai vì nghĩ rằng có thể dễ dàng đưa cô lên giường.

Trình Thông Thông cũng phải thừa nhận mình vẫn là nữ sinh Đông Á truyền thống, nếu như vừa nãy nhìn cô chỉnh bikini không phải thẳng bé sáu tuổi mà là bất kỳ học trưởng nào ngoài bể bơi kia, Trình Thông Thông e rằng phản ứng mãnh liệt không kém gì Đường Vũ sáng nay.

Vốc ít nước lạnh từ vòi, vỗ vỗ lên hai má, Trình Thông Thông nhắc bản thân tỉnh táo lại, đừng để Đường Vũ làm ảnh hưởng, đi ra ngoài.

Có một câu chuyện vui như thế này:

Một người đàn ông bị bảo vệ hồ bơi đuổi ra ngoài vì cái tội đái xuống hồ, ông ta sửng cồ lên:

- Ở đây ai chẳng làm thế? Sao chỉ đuổi mỗi mình tôi?

Nhân viên cũng điên tiết quát lại:

- Nhưng không ai đứng trên bờ đái xuống như ông hết.

Tô Xán không thuộc bất kỳ thành phần nào giống câu chuyện kể trên, cho nên y văn minh lịch sự vào nhà vệ sinh giải quyết.

Khi ra ngoài vừa vặn gặp được Trình Thông Thông ở cửa đối diện.

Không thể phủ nhận Trình Thông Thông rất xinh đẹp nóng bỏng, nếu không hai cô bạn khác ở cùng phòng cũng không thường xuyên đem cô và Đường Vũ so sánh với nhau.

Mắt Tô Xán liếc qua cặp đùi Trình Thông Thông một giây, y nhìn đùi con gái nhà người ta nhiều tới mức thành kỹ xảo, không để Trình Thông Thông phát hiện, đưa tay ra vẫy.

Trình Thông Thông đi tới, đã điều chỉnh xong tâm trạng, trở lại hình tượng thục nữ cởi mở như thường ngày, mỉm cười với Tô Xán:

- Làm sao bạn và Đường Vũ quen nhau thế?

Cô ta muốn cân đo đạo hạnh của Tô Xán để đánh giá nhãn quang Đường Vũ tới mức độ nào.

Tô Xán nghĩ, nói ra thì dài tới mai không xong, đành nói:

- Cô ấy là lớp trưởng thời sơ trung của tôi, tốt nghiệp cao trung thi vào cùng trường, sau đó lại cùng nhau vào một trường đại học.

Trình Thông Thông thốt lên:

- Wow, cậu trúng số lớn rồi, Đường Vũ có tài có sắc, vậy mà cậu ở gần hưởng lộc. Mà không có chuyện sáng nay thì chẳng ai biết quan hệ hai bạn, thật kín tiếng, như vậy không hay đâu, còn phải mời khách nữa, đừng mong thoát nhé.

- Đương nhiên rồi, không biết các bạn thích ăn gì? Tôi nghe nói gần đây có nhà hàng Ma Cao.

Ý tưởng lớn gặp nhau, Tô Xán cũng có ý đó cách đây không lâu mà chưa có cơ hội thực hiện:

- Vậy phải xem trình độ dự toán của cậu thế nào, nếu tài chính dư dả, chúng ta đi ăn hải sản tươi, không thì ăn bữa cơm tây ở khách sạn này cũng được. Dù sao tấm lòng là chính, chúng ta là sinh viên, có là được rồi? Phải không?

Đôi mắt Trình Thông Thông như kính chiếu yêu chiếu vào mặt Tô Xán, tiếp theo là thời khắc thu lưới rồi, thông qua vẻ mặt và tốc độ nhận lời của Tô Xán có thể biết bối cảnh gia đình của Tô Xán, là giàu có gia thế tùy ý ăn tiêu, là trung lưu không phải lo ăn lo mặc, hay là bình thường không có gì đáng chú ý.

Cơ sở kinh tế quyết định hình thái ý thức, nhân vật nhỏ cho dù có phong sương ngạo cốt, cũng chỉ đâm đầu vào bế tắc, ở xã hội hiện đại tấc đất tấc vàng, rồi tới lúc vỡ đầu chảy máu.

Cô gái nhỏ này ra đề cho mình đây mà, Tô Xán nghe là hiểu ngay, ý tứ mình quyết định mời khách nói lên mức độ coi trọng tình cảm này.

Tô Xán thì mời đâu cũng được thôi, tài chính y dư thừa đãi mấy cô gái bất kỳ quán ăn nào ở đất nước Trung Quốc này, nhưng mà nha đầu Đường Vũ đó gần đây có xu hướng muốn quản túi tiền của mình, có lẽ nên hỏi một chút.

- À, tôi còn chưa nghĩ kỹ.

Tô Xán gãi đầu đáp:

Lo trước sợ sau, ăn nói ngập ngừng, chứng tỏ tài chính không dư dả, Trình Thông Thông đánh giá nhanh, điểm số của Tô Xán giảm vùn vụt, chỉ xếp vàng hàng hợp cách.

Trình Thông Thông thầm cười nhạt, còn tưởng rằng bạn trai Đường Vũ cao minh thế nào, bạn trai mình ít nhiều không nói một lời bao cả nhà hàng, tuy đã chia tay rồi, nhưng cho tới nay vẫn không ai so sánh được.

- Vậy cậu thong thả mà nghĩ đi nhé, không vội.

Trình Thông Thông khéo ở chỗ không để lộ tình cảm ra ngoài, dù cả với người mình coi thường:

Tất nhiên với người bị Trình Thông Thông coi thường thì ít có khả năng gặp lại cô lần thứ hai. Đang định đi lướt qua bên Tô Xán thì dột nhiên cảm thấy dây áo tắm bị tuổt, cái dây áo kết nơ bị người ta rút.

Cái thằng nhóc kia quay lại, giật dây một cái, sau đó báo thù xong cười vui sướng chạy đi như một làn gió.

Cái áo bơi vốn nhỏ, dây đeo mảnh, miễn cưỡng che đậy hai quả cầu trước ngực, làm bờ vai mịn màng của Trình Thông Thông có vết hằn nhỏ, giờ đây được giải thoát khỏi gánh nặng, hai bầu vú mơn mởn nóng vội nảy ra ngoài, khoe cả hai nụ hoa phấn hồng.

Không đợi Trình Thông Thông kịp thét lên, Tô Xán mở to mắt nhìn đã đời một lượt, ném lại câu:

- Tôi không thấy gì hết.

Sau đó quay ngoắt người bỏ đi, lòng tấm tắc khen thân hình bạn cùng phòng Đường Vũ không tệ, nha đầu nhà mình có vẻ kém hơn một ít.

Tâm tình Tô Xán tốt hơn rất nhiều, bước chân có chút nhún nhảy, Tô Xán đi về nắm tay Đường Vũ, chỉ quán bar ở hồ bơi:

- Chúng ta đi mua đồ uống.

Đường Vũ quấn cái khăn tắm rồi đứng dậy đi theo.

Ngoài hồ bơi là một con đường thông tới nhà ăn, nhựa pvc chống trơn hồ bơ rẽ xuống một bậc tam cấp, tiếp đó là hành lang lát đá hoa cương, ngăn cách bằng những chiếc chậu cây cảnh, người ngoài hành lang đi qua có thể nhìn thấy toàn cảnh bể bơi, nhà ăn ở tầng hai nhìn qua cửa kính cũng thấy được hồ bơi phía dưới.

Thế nên hồ bơi không chỉ là nơi bơi lội, còn là một cảnh đẹp của khách sạn, chăm chút thiết kế.

Trên đường đi gặp phải Trình Thông Thông đang trở về hồ bơi, ánh mắt lướt qua Tô Xán bén như dao, Tô Xán vờ như không nhìn thấy, cứ nắm tay Đường Vũ bước đi.

Tới bên chậu hoa ngăn cách hành lang và hồ bơi.

Một nhóm người đi tới.

- Con bé này vì sao mãi không nhận điện thoại? Không biết có chuyện gì?

- Phòng bọn chúng cũng không có ai nhận điện thoại mà, chắc là đi ôn bài ở thư viện, không mang di động hoặc để chế độ rung thôi. Chúng ta đột nhiên tới đây không báo trước thì sao nó biết.

Người đang gọi điện thoại là Mục Tuyền, còn trả lời là ông Đường, thi thoảng cùng năm sáu người bên cạnh nói cười.

Tiếp đó là cảnh tượng đôi nam nữ mặc đồ bơi mát mẻ đi ra, gặp ngay phải hai vị gia trưởng, mặt đối mặt.

Cảm giác như có cơn gió lạnh thổi vù vù qua sau lưng, sao mình toàn gặp Mục Tuyền ở hoàn cảnh éo le như thế, sao lúc phong độ ngời ngời khi đóng giả giáo viên đứng trên giảng đường thì lại không gặp?

Ở trước mặt cha mẹ mình, Đường Vũ rất biết suy nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ, chỉ ở chi tiết nhỏ bảo vệ Tô Xán, luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, không có hành động quá mức thân mật, không nói chuyện ám muội, ai mà không biết còn tưởng rằng hai người bọ họ không quen nhau.

Ai ngờ Tô Xán gặp phải cha mẹ mình ở bể bơi, sự chấn động, xấu hổ đó khỏi nói cũng biết.

Chưa hết, Tô Xán đang định lắp bắp chào thì đột nhiên có tiếng con gái reo lên vui mừng rồi chạy tới, bất kể Tô Xán để thân trần, ôm lấy eo y.

Tô Xán cứng người, thậm chí y còn chưa nhận ra cô gái này là ai, nhưng nhìn ánh mắt của Mục Tuyền, Tô Xán chỉ muốn khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.