Đại Niết Bàn

Chương 404




Tô Xán lập tức kéo Đường Vũ rời trường học, lòng nôn nóng nên chẳng đợi được xe bus, vẫy một cái taxi tới Đông Phương Plaza, hôm nay là cuối tuần nên khu mua sắp rất đông người. Hai bọn họ xem bảng hướng dẫn rồi đi thẳng tầng 4 nơi bán trang phục, Tô Xán muốn tới thẳng chỗ hiệu chuyên bán áo bơi, nhưng Đường Vũ đi từng cửa hàng một, rõ ràng không có ý định mua mà cái này nhìn một chút, cái kia thử một tẹo, thế nên mất nửa tiếng đồng hồ mới tới mục đích.

Đường Vũ mặt hơi đỏ, lòng có chút ngọt ngào. Thời cao trung bọn họ từng đi qua một cửa hiệu đồ lót, nhưng hiện giờ cùng đi mua áo bơi, nhìn những bộ bikini cực kỳ cởi mở treo trên mắc, còn hở hang hơn đồ lót, lại đi cùng một nam sinh, Đường Vũ gần như không dám ngẩng đầu lên.

Trong cửa hiệu có một thanh niêm tầm 25 tuổi cùng bạn gái mua đồ bơi, cô gái tình tứ khoác tay chàng trai, trông cũng khá xinh xắn. Đường Vũ đi vào, thanh niên kia theo bản năng đưa mắt nhìn, lập tức bị bạn gái nhéo tay cảnh cáo.

- Em muốn mua cái này, anh thấy sao?

Cô gái cầm một cái áo mỏng manh, toàn bộ số vải cộng lại chắc không to bằng hai bàn tay.

Chàng trai gật đầu liên tục:

- Đẹp lắm, đẹp lắm, nhất định là rất vừa.

Có điều nhân lúc bạn gái chăm chú vào cái áo bơi, ánh mắt nhìn Đường Vũ, không biết cô gái này mặc cái áo bơi ấy vào sẽ là cảnh tượng khiến nam nhân điên đảo thế nào?

Tô Xán nhìn ánh mắt của hắn, lập tức thay đổi quyết định, tuyệt đối không thể để Đường Vũ mặc bikini, thế khác nào cho nam nhân khác no mắt? Dù sao bể bơi không phải là của hai bọn họ, hay là bao luôn cả bề bơi? Vấn đề này rất kích thích, mình chưa bao giờ làm qua chuyện hoàn khố như vậy, không có kinh nghiệm.

Nghĩ một chút rồi thôi, một là chưa chắc người ta cho mình bao bể bơi, mà có thì cũng đâu phải chỉ hai bọn họ, còn có cả nhân viên công tác nữa.

Thật ra Tô Xán là tên có dục vọng chiếm hữu ẩn chứa rất sâu, với những thứ y nhận định là của mình, tuyệt đối không chia sẻ cho người khác dù chỉ là chút xíu.

Lấy một ví dụ đơn giản, Vương Thanh có bạn trai chỉ làm Tô Xán hơi khó chịu, nhưng nếu Vương Thanh mua kem cho chàng trai khác, Tô Xán dám không nhìn mặt cô nữa lắm. Với Tô Xán, Vương Thanh mua kem cho mình, đó là kỷ niệm nhỏ chỉ thuộc về hai bọn họ.

Có hơi hơi biến thái.

- Mình lấy bộ này đi.

Đường Vũ chọn một bộ áo bơi màu xanh nhạt hoa nhỏ, phía dưới xòe ra giống kiểu váy, không hở hang lắm, chỉ lộ nửa cái lưng ra thôi. Như thế Đường Vũ có thể tiếp nhận được, mấy cái bikini, cô nhìn đã thấy đỏ mặt, nói gì tới mặc lên người:

- Mấy cái khác không hợp.

Thanh niên bên cạnh thất vọng ra mặt, bị bạn gái nhìn thấy dẫm cho một cái đau điếng, không dám kêu, thấy Tô Xán nhìn mình thì cười khổ, Tô Xán cười thông cảm với hắn, con trai cả, Tô Xán rất hiểu.

- Mấy cái áo đó vải càng ít giá càng cao, không phù hợp với tiêu chuẩn giá trị kinh tế mà chúng ta học. Mua cái đó cũng được.

Tô Xán gật gù nói, lấy tiền ra trả, rồi rời cửa hàng, ra cổng về trưởng.

Tô Xán đang chuẩn bị vẫy taxi thì Đường Vũ ngăn lại, chỉ trạm xa bus:

- 2 giờ chiều mình mới có tiết, không cần bắt taxi, đi xe bus về là được rồi.

Lúc đi đã bắt taxi rồi, vừa rồi còn mua cho cô áo bơi hơn 100 đồng, Đường Vũ muốn tự trả tiền, nhưng nhớ lại lời Tô Xán nói khi tặng hoa cho mình, cô hiểu Tô Xán thực sự rất để ý, với quan hệ bọn họ bây giờ, nếu còn phân chia quá rõ ràng như vậy, nhất định Tô Xán sẽ tức giận.

Có điều Đường Vũ không muốn tiêu pha như vậy.

Dù cô biết cha Tô Xán hiện giờ là phó tổng giám đốc một quốc xĩ lớn, không còn giống như ở Hạ Hải, chỉ vì một công trình mà liên quan tới sinh tử tồn vong, phải chạy vạy ngân hàng, cục quốc thổ, cục quy hoạch, bôn ba khắp nơi xin phê duyệt khoản vay nữa. Kinh tế gia đình Tô Xán bây giờ chắc chắn khá giả hơn nhiều.

Song những thứ đó không liên quan tới Tô Xán, không liên quan tới họ.

Bọn họ vẫn đang dùng tiền của cha mẹ, cô không rõ tình hình nhà Tô Xán thế nào, nhưng Đường Vũ biết tất cả mọi thứ cha mẹ mình có được, chính nhờ bản thân cha mẹ mình làm ra, mà cô chưa bao giờ muốn lạm dụng tới nguồn lực trong tay cha mẹ, dù cô biết ở phương diện này mình gần như muốn gì được nấy.

Đường Vũ muốn sau bốn năm đại học, có thể cùng Tô Xán, dùng đôi bản tay chính mình, khai phá ra một vùng trời đất nhỏ thuộc về riêng bọn họ trong thế giới này.

Có lẽ mới đầu bọn họ chỉ có một gian phòng đi thuê nho nhỏ, một cái tổ ấm áp, buổi sáng hai người thức dậy, cùng nói một câu "chào buổi sáng", dùng chung một cái cốc súc miệng, nặn ra kem đánh răng hai tháng dùng hết một tút. Khi bọn họ bước ra khỏi cái tổ ấm nhỏ bé của mình đều hạnh phúc sáng lán, nghênh tiếp cuộc sống và công việc mỗi ngày vì tương lai càng mỹ hảo hơn.

Đó không phải chỉ là mơ ước, Đường Vũ không vẽ lên một viễn cảnh đầy sắc hồng, cô sẵn sang đối diện với những điều khó khăn nhất, từ lúc này Đường Vũ đã tính toán, chuẩn bị tâm lý thực hiện nó.

Cho nên Đường Vũ không muốn Tô Xán vì hoàn cảnh gia đình mà chuyển biến, không biết khống chế, tiêu pha bừa bãi tiền sinh hoạt trong tay, ở một số chỗ có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Đường Vũ tiến thêm một bước trong việc thực hiện chức trách của bạn gái, khiểm soát tiền của Tô Xán.

Đi xe bus tới ngoài trường học, tới một cái quán nhỏ ăn cơm, thấy đồng hồ đã chỉ 1h40 phút, Đường Vũ vội vàng chạy về KTX, thay bộ trang phục vận động ra, ôm sách vở đi tới giảng đường số bốn học môn kinh tế vĩ mô.

Tô Xán không cùng lớp với Đường Vũ, tới một giảng đường hình bác giác nghe giảng về xác suất cơ sở, đây là môn học bắt buộc, chỉ có điều khi chọn môn cùng Đường Vũ chệch giờ, thầm nghĩ học kỳ này không thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy nữa, dứt khoát phải trao đổi với Đường Vũ, hai người chọn môn học phải giữ sự nhất trí cao độ, như thế ở cùng lớp có thể hỗ trợ cho nhau, tăng hiệu suất học tập, đúng không?

Kiếp trước Tô Xán học ở cái trường đại học hạng ba, thầm nghĩ có cố gắng đến mấy thì với cái bằng tốt nghiệp này cũng chẳng làm nên trò trống gì, cho nên đi học sao cho tốt nghiệp được là đủ rồi, luôn ôm thái độ sống cho qua ngày.

Cho tận khi gần rời trường đại học mới phát hiện xung quanh toàn kẻ ăn thịt người không nhả xương, người ta muốn ngoi lên sẽ không ngần ngại đạp y xuống.

Tỉnh ra rồi nỗ lực chảy máu mắt, leo lên được cái ghế chưa ngồi ấm chỗ bị người ta đạp lên lưng, y lần nữa nhận ra, giá trị tồn tại duy nhất của mình là để chứng minh người ta thiên tài ra sao.

Năng lực công tác không bằng người ta, muốn chơi trò đấu đá quyền lực cũng chẳng phải là đối thủ.

Nên bỗng nhiên trao cơ hội bất ngờ, y dày công lập nên một kế hoạch tương ứng.

Tô Xán chuẩn bị cả hai tay, một là tạo dựng nên cơ sở thật vững vàng, lợi dùng tài nguyên trường học hiện có, học thêm được chút nào luôn không tệ, hai thứ y dồn công sức vào là tâm lý học và hệ thống tài chính.

Cái thứ hai là tận dụng ưu thế tiên tri ngắn hạn, lập nên cái lầu thật cao, sau đó dần dần dùng cơ sở mình học được, từng bước gia cố vững chắc cho nó.

Quan trọng làm sao để phân phối tối ưu hóa nguồn lực trong tay, tiến hành quản lý thống nhất quản lý, đem mỗi một phần lực tận dụng tối ưu, đó là kỹ năng Tô Xán muốn nắm giữ, y còn đặt ra mục tiêu cho mình, trong vòng một năm, phải nắm được hết quy định pháp luật thương nghiệp của Mỹ, chuẩn bị cho tương lai quật khởi của facebook, nếu chỉ biết dựa vào đường lối lờ mờ trong đầu mà đi, không hình thành hệ thống không tốt.

Dù tương lai còn rất xa, còn nhiều điều không dự báo trước được, cả hai không muốn nói tới quá sớm, nhưng Đường Vũ đang âm thầm chuẩn bị cho tương lai, Tô Xán cũng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.