Đại Niết Bàn

Chương 393




Tô Xán và Đường Vũ ngồi trong góc nhà ăn nhìn thấy hết biểu hiện của tên cơ bắp Lý Hàn, mọt sách Tiêu Húc, rất nghĩa khí, xem ra gặp được những người bạn đáng kết giao rồi.

Cuối cùng tỉnh queo nói với Đường Vũ đang há mồm ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trong nhà ăn:

- Quên giới thiệu với bạn, ba tên kia là bạn cùng phòng với mình, lúc nào rảnh mời bạn cùng phòng của bạn, mình muốn mời họ bữa cơm.

Phòng 602 của Tô Xán một trận thành danh, trong phòng trở nên thân thiết hơn nhiều, tiếc mỗi điều hôm nay cả phòng tổng động viên thiếu mất Tô Xán, nhưng tên này hưởng sái bọn họ được nổi tiếng theo.

Tô Xán chẳng phải hèn nhát thiếu nghĩa khí, mà y không còn tuổi nhiệt huyết kích động nữa mà thôi, ngay ngày đầu tiên gặp nhau, Tô Xán đã nhận ra Trương Tiều Kiều không thích mình, nếu như không phải chuyện xảy ra ở nhà ăn trước mặt bao người, mà là ở chỗ vắng vẻ gặp phải chuyện này, Tô Xán lựa sức mình có khi đứng ra can ngăn.

Giống như lúc ở Nhất Trung Hạ Hải, Tô Xán từng cứu Vương Hạo Nhiên lúc bị tập kích ở trong ngõ vậy.

Nhưng Tô Xán không muốn vì một người không thích mình mà đánh nhau với người ta để trường học xử phạt, y rất trân trọng cuộc sống đại học ở bên Đường Vũ, không muốn cuốn vào sự kiện có thể phá hỏng tất cả.

Nhìn đám Tiền Trọng Viên thì biết không phải loại gối thêu hoa, bọn chúng chơi đùa xỉ nhục Trương Tiểu Kiều giữa nhà ăn đủ thấy đám người này cao ngạo, có chỗ dựa.

Tô Xán biết mình can dự vào vô nghĩa, đối phương không vì mình hùng hổ nói vài câu khí thế của mình mà nhũn như con chi chi, cũng chẳng ai theo đi theo mình hỗ trợ chính nghĩa.

Dù sao thì ở chỗ đông người thế này chuyện không thể đi quá xa.

Vì thế Tô Xán ở ngoài nhìn.

Đúng như Tô Xán dự liệu, chưa tới mười phút bảo vệ đã xuất hiện can thiệp.

Về sau một số nữ sinh thảo luận chuyện xảy ra lúc ấy thế này:

- Trương Tiểu Kiều phòng 602 lai lịch thế nào nhỉ, tôi thì biết Tiền Trọng Viễn, cha hắn nổi tiếng trong giới học thuật lắm, còn cô gái vào can họ khóc nức nở kia có quan hệ gì, chẳng lẽ là tam giác tình yêu? Nếu thế thì thật lãng mạn.

- Không biết, tôi chỉ nhìn nam sinh nói giọng Thiểm Tây kia thôi, tên Lý Hàn phải không nhỉ, thật là cool, nhìn đám nam sinh lớp mình, nói thì như thánh như tướng, gặp chuyện chỉ đứng nhìn.

- Cái tên đeo kính thật đáng tởm, lúc căng thẳng thì không thấy hắn đâu, khi có người vào can thì vờ vịt xông vào nhảy nhót như khỉ, con mắt quần chúng sáng lắm, loại nam sinh này đừng mơ kiếm được bạn gái trong trường nữa.

Kết quả cuộc chiến là ba nam sinh phòng 602 cùng đám Tiền Trọng Viễn bị đưa tới ban quản lý trị an trường.

Trường phòng bảo vệ thấy vụ này khó nuốt, vất vả khuyên bản:

- Mấy đứa đều là con cái lãnh đạo trường, như thế càng phải tự giác bảo vệ danh tiếng của trường, sao lại không khác gì học sinh bình thường như thế.

Tiền Trọng Viễn cười xòa, hắn quen biết phần lớn nhân viên trong trường:

- Trưởng phòng Cung, chuyện bé xíu bị người ta xé ra to thôi, chúng tôi đùa mà, chẳng qua to tiếng vài câu, không có gì hết.

Nói xong nhìn Trương Tiểu Kiều.

Mấy tên đồng bọn của hắn cũng chối bay chuyện đánh nhau, làm trưởng phòng Cung không biết làm thế nào, đành nói:

- Các cậu về viết bản kiểm điểm thành khẩn, ba ngày sau nộp lại cho tôi, tôi sẽ phát thông báo tới khoa. Các cậu phải xem lại mình.

Đám Tiền Trọng Viễn láo nháo vâng dạ rồi đứng dậy khoác vai bá cổ nhau rời phòng quản lý, về sau thông báo xử phạt xuống các khoa bọn họ, chỉ là cảnh cáo không ghi vào hồ sơ.

Tất nhiên là do bối cảnh gia đình Tiền Trọng Viễn và Trương Tiểu Kiều.

Ông Trương nghiêm túc chỉ trích con trai:

- Sao con lại đánh nhau với Tiền Trọng Viễn ở nhà ăn trường, giờ chuyện này ầm lên rồi, cha mất mặt... Có điều rốt cuộc đứa nào thắng?

Ông Tiền mắng mỏ Tiền Trọng Viễn:

- Mấy đứa chúng mày mà không đánh nổi thằng nhóc loắt choắt gục xuông, ăn hại, thế mà cũng đi sinh sự đánh nhau. Mày đừng ở trong KTX trường nữa, về nhà ở với tao, khỏi làm chuyện ngu xuẩn. Xốc nổi, thiếu suy nghĩ.

Cha như thế bảo sao hai đứa con chẳng coi nhau như kẻ thù.

- Nghe nói chưa, ở nhà ăn phía đông có sinh viên mới đánh nhau, ầm ĩ lắm, hình như là nam sinh KTX số 13. Mà đầu đuôi nghe bảo chỉ vì một cái đùi gà.

Trong phòng Đường Vũ, Nguyễn Tư Âu cô gái ưa chuyện nhất hớn hở nói:

- Oa, vì một cái đùi gà mà đánh nhau? Bọn con trai lắm lúc đúng là lũ nhóc to đầu.

Trình Thông Thông vừa soi gương chỉnh lại mái tóc vừa nói:

- Dù sao không liên quan tới mình, buổi chiều có một anh khóa trên mời mình đi ăn cơm cà ri Ấn Độ, nên không tới nhà ăn.

Cô nữ sinh còn lại tên Đồng Đồng cũng tham gia vào câu chuyện:

- Hôm qua mình tập yoga xong đi ăn cơm, vừa vặn có mặt ở hiện trường, nam sinh gây sự tên là Tiền Trọng Viễn, cùng khóa chúng ta. Hôm nay rất nhiều người nhắc tới cậu ta, cha là chủ nhiệm khoa hóa học, thấy bảo là có nghiên cứu gì mang tầm thế giới nữa, là nhân vật rất có tiếng ở trường. À phải Đường Vũ, bạn cũng tới nhà ăn phía đông phải không?

Đường Vũ gật đầu:

- Ừ, mình cũng có mặt.

- Vậy là bạn nhìn thấy rồi, họ đánh nhau kịch liệt, bảo vệ phải tới kéo ra.

Nguyễn Tư Âu và Trình Thông Thông hỏi chi tiết, Đồng Đồng liền hoa chân múa tay vừa kể vừa minh họa, cứ thế chuyện này lan đi khắp nơi.

- Cũng sắp tới giờ rồi, mình phải đi đây, tới hội trường luyện tập một chút, sẽ về trước khi KTX đóng cửa. Dạ tiệc chào mừng sinh viên mới ngày mai nhớ xem mình biểu diễn nhé.

Trình Thông Thông thấy đã tới giờ giật mình ngồi dậy, lấy túi xách tay vội vã rời đi, trước khi đi còn soi gương lại cho kỹ càng, nói:

- Sáng mai còn có lẽ gặp mặt sinh viên mới ở đại giảng đường số 1 đúng không nhỉ?... Ok! Nhớ rồi.

Trình Thông Thông là người biểu diễn tiết mục khiêu vũ dạ tiệc chào mừng sinh viên mới, đây là hoạt động quan trọng đầu tiên với sinh viên mới, rất được chú ý, với Trình Thông Thông mà nói, cuộc sống đại học sau chuyện này sẽ càng mỹ hảo.

Nguyễn Tư Âu thấy Trình Thông Thông quá thích khoe khoang, bĩu môi xì nhỏ một tiếng. Đồng Đồng là cô gái đơn giản hơn chỉ cười gật đầu, Đường Vũ cơ bản không quan tâm.

Lễ gặp mặt sinh viên mới thật ra là giống một buổi nghe báo cáo học thuật ở giảng đường có thể chứa hơn nghìn người, giới thiệu về trường, đại khái có thể nói là phối hợp với chút bối cảnh đèn chiếu, dựng lên cảm giác vinh dự và lòng trung thành với trường.

Có điều hình thức cả nghìn người từ các khoa tụ tập lại một chỗ giống hình thức đi học, đây là điều chưa từng có ở thời cao trung, đương nhiên khiến đám sinh viên mới hồi hộp mong đợi.

Khi Tô Xán quay về phòng thì đám Trương Tiểu Kiều cũng vừa mới được thả ra không lâu, đang ngồi quây quanh bàn nói gì đó, trên bàn có mấy chai bia lớn, vỏ lạc rơi đầy đất.

Còn có cả mấy người ở phòng ngủ gần đó qua chơi, thấy Tô Xán về ngồi xích vào nhường chỗ cho y, còn bắt tay:

- Vương Đông Kiện, tổ trưởng mới của khu nhà, sau này còn nhờ các anh em giúp đỡ nhiều hơn.

Tổ trưởng KTX Vương Đông Kiện vốn tới tạo dựng quan hệ, nghe nói sinh viên mới đánh nhau ở nhà ăn, sau khi tìm hiểu liền tới đây, muốn quản lý tốt KTX tất nhiên là phải có quan hệ tốt với những nhân vật "có máu mặt" trong KTX rồi.

Vương Đông Vệ đã nói chuyện xong, nhiệt tình ca ngợi Lý Hàn mấy câu rồi đi.

Trương Tiểu Kiều tay cầm một chai bia, ngồi ở ban công, bên ngoài bóng tối đã phủ xuống, KTX nữ đối diện sáng đèn, mắt hắn lại nhìn đi đâu, xem chừng có tâm sự.

Hẳn là tên này có quan hệ ái muội gì đó với cô nữ sinh ở nhà ăn rồi, cho nên u buồn, mà Lý Hàn thì thô tâm không để ý, tên mọt sách có vẻ đã say ngơ ngơ dựa vào tường hát gì đó.

Nhưng Tô Xán có một loại cảm giác, cái phòng này vốn trầm lắng, còn bây giờ mọi người có thêm vài phần hiểu ngầm, chứ không phải việc ai nấy làm như trước.

Tô Xán thấy như vậy rất tốt, nếu không làm sao sống nổi bốn năm trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.