Đại Niết Bàn

Chương 389




Dưới lầu KTX nữ có một nữ sinh cầm ô, bên cạnh là đống hành lý cao như núi không khác nào chuyển nhà.

Cô nữ sinh này tên Trình Thông Thông, nguyên nhân được mọi người chú ý không phải do xinh đẹp hơn người, không phải bởi chiếc xe hơi đắt tiền nhà cô đỗ ở bên cạnh, mà là những phục vụ mặc đồng phục của khách sạn Crowne đang vận chuyển hành lý.

Những phục vụ cao trên 1m7 đồng phục bắt mắt đẩy xe đi trước, Trình Thông Thông cầm ô hồng điệu đà theo cha mẹ đi sau, mặc chiếc áo cổ tròn, tay áo ngắn phồng phồng, váy ngắn xếp tầng phất phơ theo từng bước chân, một bộ dạng đại tiểu thư kiêu kỳ đỏng đảnh.

- Dừng lại ở đây đi, để cha và bọn họ mang đồ lên cho con, con trông đồ nhé.

Ông Trình là hội viên vip của khách sạn Crowne, dễ dàng dựa vào chút tiền boa có hai phục vụ giúp con gái mình chuyển hành lý.

Trình Thông Thông nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, bóc chiếc kẹo cao su Mỹ cho vào miệng, qua cặp kính râm đưa mắt nhìn tân sinh viên bận rộn bốn xung quanh.

Ngày báo danh xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, có gia trường vì tranh nhau một cái giường tốt cho con mình trong phòng mà ra tay đánh nhau. Có anh chàng lớ ngờ tốn nửa ngày lau dọn quét tước xong mới biết là nhầm phòng, cay đắng kéo hành lý đi trong tiếng cười của tên hưởng lợi.

Nghe nói có vị viện trưởng nhìn những sinh viên mới non nớt lóng ngóng không biết làm việc gì, tất cả đến tay phụ huynh, thở dài cảm thán:" Quân huấn thôi, trải qua sự dày vò này có thể bồi dưỡng tính tự lập rồi." Thấy bảo vẻ mặt ông ta khi nói câu đó cực kỳ dã thú.

Thực tế ông ta là viện trưởng viện khoa học, còn là chủ tịch công ty chế thuốc Đỉnh Tinh, là nhân vật thuộc hàng thái sơn trong giới học thuật ĐH Thượng Hải, mấy sinh viên cũ mặt mày thô bỉ nói nhà ông ta có bảy tám người giúp việc, đương nhiên là xuất hiện lần lượt, con ông ta Trương Tiểu Kiều hôm nay cũng bước qua cánh cổng trường đại học.

Tiểu Kiểu, cái tên bất kỳ ai trong chúng ta khi nghe thấy nghĩ tới ngay mỹ nhân Đông Ngô, vợ yêu của Chu Du, trong lòng không khỏi sinh chút tơ tưởng đẹp đẽ, té ra lại là thằng con trai.

Không ít người khi nhìn thấy "Tiểu Kiều" phải thầm chửi rủa "lão viện trưởng biến thái".

Thế nhưng Trương Tiểu Kiều không làm hổ danh cái tên của mình, cao 1m 65, vóc người thanh thoát nhỏ nhắn, da trắng môi đỏ, rất “xinh trai”.

Ở trường đại học đứng thứ 5 Trung Quốc này, nếu như cao khảo không đạt được 600 điểm thì cơ bản đừng mơ mộng gì nữa, còn Trương Tiểu Kiều đạt 640 điểm, quá thừa thãi.

Thực ra với hắn mà nói điểm số chẳng quan trọng gì, dù thiếu 200 điểm như tên “bạn” khác của hắn thì có người cha địa vị cực lớn trong trường như vậy vẫn vào trường ngon ơ, từ lúc hắn sinh ra đã được ghi danh vào ĐH Thượng Hải là điều không cần bàn cãi.

Trương Tiểu Kiều hạ quyết tâm không cần một ai hộ thống, dùng một thân phận người bình thường trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường, mang tâm thái lãnh đạo đi quan tâm tới người dân, Trương công tử bước vào lầu hành chính đóng học phí, nhìn có tới cả trăm người xếp hàng phía trước mình, Trương Tiểu Kiều mất hứng quá nửa. Đến khi vật lộn đem được hành lý ra khỏi bãi đỗ xe đông nghịt, Trương Tiểu Kiều mất luôn nhiệt tình vi hành.

Nửa ngày trời làm được mỗi cái việc nộp học phí, Trương Tiểu Kiểu phẫn nộ rống lên "Người Trung Quốc quá đông", nhìn một vòng bồi thêm " Xe ô tô ở Thượng Hải quá nhiều."

Tối hôm đó Trương Tiểu Kiều trình bày suy nghĩ với người cha viện trưởng của mình, cha hắn sau khi suy nghĩ nhấc điện thoại gọi cho hiệu trưởng gần một tiếng, hôm sau nhà trường lâm thời ra quyết định, tất cả xe tư không được phép vào trường, một số nơi bố trí bảo vệ nghiêm khắc kiểm tra, chiến đấu ở tuyến đầu.

Vì thế không còn cảnh những chiếc xe đắt tiền bu kín trước ký túc xá nữa, chỉ còn lại biển người tấp nập.

Ngày hôm sau hoàn thành xong toàn bộ thủ tục của sinh viên mới một cách trót lọt, nhìn cảnh tượng trường học biến đổi hẳn sau một đêm, Trương Tiểu Kiều đột nhiên sinh ra mê một thứ gọi là quyền lực.

Vào phòng ở KTX, phát hiện ra vị trí tốt nhất trong phòng ở kề sát cửa sổ đã bị chiếm mất, ở đối diện cái cửa sổ đó chính là KTX nữ số 14, từ nhỏ lớn lên trong ĐH Phương Nam, hắn quá rõ tới mùa hè cái vị trí này được trời cao ưu đãi thế nào, đưa mắt nhìn một cái, ôi thôi rồi.

Hắn chỉ đành ấm ức lựa chọn vị trí khác, khiến cho khi cha con Tô Xán chào hỏi hắn tỏ ra không vui.

Đó là bạn cùng phòng của Tô Xán, Trương Tiểu Kiều, khoa thiết kế nghệ thuật, khi giới thiệu bản thân có vài phần lạnh nhạt.

Tô Xán thầm đặt biệt danh cho hăn là trai xinh.

Một tên nữa là Tiêu Húc, khoa triết học, gầy gò nhỏ bé, ít hơn Tô Xán một tuổi, bất kể lúc nào cũng kè kè quyển sách trong tay, cứ khi nào có mỹ nữ đi qua là làm bộ thâm trầm, vì thế từ lúc báo danh tới giờ hắn chuyển từ trạng thái buồn chán tới mức ruồi bay vào mồm sang thâm trầm bi thương tới mười mấy lần, thành ra bây giờ có chút hậu di chứng, cứ đờ đờ đẫn đẫn, thêm vào trước đó Tô Xán và Trương Tiểu Kiểu hơi chút trầm lắng, làm cả phòng thêm âm u.

Ai cũng mong người cuối cùng sẽ là nhân vật cuối cùng giúp phòng này thoát khỏi trạng thái nhà xác, nhưng khi hắn xuất hiện bọn họ giật nảy mình.

Khi cửa bị đá tung thì người trong phòng đứng bật cả dậy tưởng gặp phải cướp, vào phòng là một nam sinh cao tới 1m86, đầu đinh, tay ôm quả bóng rổ, mặc cái áo ba lỗ trắng bị mọt cắn thủng lỗ, may mà thứ lộ ra ngoài chỉ là cơ bắp.

Quần thể thao, giày thể thao, toàn thân toát ra một vẻ vận động viên không lẫn vào đâu được, tay kia bê một cái chậu sắt, làm mọt sách Tiêu Húc và trai xinh Trương Tiểu Kiều tròn mắt là trong chậu còn hai phích nước, về sau mới phát hiện trong phích còn toàn nước nóng, vậy mà hắn chỉ dùng một cánh tay.

Khoa trương nhất là sau lưng hắn đeo hành lý dùng chăn chiên cuộn chặt, dây thừng hằn lên vai cho thấy bên trong nặng thế nào, bộ dạng người Eskimo di trú ở vùng Siberia.

Khi hình tượng này xuất hiện ở cửa phòng, trong đầu mọi người hiện lên từ ngữ thích hợp "kim cương".

- Tôi tên Lý Hàn, tới từ Thiểm Tây, rất vui được gặp mọi người. Sau này chúng ta có bóng cùng đánh, có thuốc cùng hút, có rượu cùng uống, có gái … của ai người nấy dùng.

Lý Hàn đi vào vỗ vai Tiêu Húc một cái, Tô Xán nhìn thấy hai chân tên mọt sách run rẩy, hiển nhiên bị nội công của hắn làm bị thương không nhẹ.

Tên Lý Hàn này tuy thần kinh bị đứt vài dây, nhưng đúng là đã mang lại sức sống cho cả phòng, mọi người sổi nổi hơn, ít nhất quen thuộc hơn một chút.

Có điều Trương Tiểu Kiều quyết định không kết thân với ba tên bạn cùng phòng, Tô Xán nhận ra ý định rõ ràng này của hắn, đại khái trai xinh thuộc hàng công tử, lần đầu ở trong nhà tập thể, bài xích là bình thường.

Trương Tiểu Kiều chẳng thèm bận tâm người trong phòng có thiện cảm với mình không, thời cao trung hắn cũng chẳng được hoan nghênh, nguyên nhân đơn giản cái mặt hắn luôn âm u cau có như có đống phân dưới mũi.

Cho nên hắn cũng không định kết bạn kết bè gì ở trường đại học, với hắn đây là chuyện không cần thiết, rời trường rồi còn chẳng đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, cả đời chưa chắc liên lạc lại một lần, tốn công làm gì?

Cha hắn trước kia có người bạn cực thân thời đại học, hai người tốt nghiệp đại học xong giống bao nhiêu thanh niên có chí thời đó, ở lại trường học, cùng nghiên cứu một đề tài trong phòng thí nghiệm. Thế là thoáng chốc mười năm thanh xuân trôi đi, người bạn đứng tên chủ đề tài lên làm phó giáo sư, hưởng hết vinh quang, còn cha hắn đóng góp bao công sức rốt cục vẫn là trợ lý nghiên cứu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.