Đại Niết Bàn

Chương 341




Tô Xán từ Mỹ về, có cái cớ lớn như vậy, cậu cả Tằng Toàn Minh tất nhiên mở tiệc tưng bừng.

Tằng Triệu Đinh, Tằng Viên cũng đã cũng đã chuyển nhà tới Dung Thành trong thời gian Tô Xán đi Mỹ.

Trong ba tháng này, Tô Xán biết ít nhất có một chuyện không thay đổi so với đời sau, Tằng Triệu Đinh đã ly hôn, còn Tằng Viên theo cha từ Hạ Hải tới Dung Thành học.

Tằng Triệu Đinh tới Dung Thành cũng vì anh trai, Tằng Toàn Minh thân là phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch, đây là cơ cấu nắm giữ quyền hành tương đối lớn, Tằng Triệu Đinh tới Dung Thành phát triển sẽ càng có tương lai hơn, chuyện này ảnh hưởng gián tiếp bởi Tô Xán.

Chuyện ly hôn là do quan hệ hai vợ chồng bất hòa không thể thay đổi được. Khiến Tô Xán nhận ra, mình có thể thay đổi được hoàn cảnh, nhưng không thể thay đổi được tình cảm cố hữu.

Tình cảm của con người đôi khi dễ chặt đứt như củ cải cà rốt, đôi khi lại là thứ không gì thay đổi được, cho nên có người nói nó là thứ phức tạp nhất trên đời.

Tằng Triệu Đinh vẫn không sửa được cách nói chuyện của mình:

- Xếp của bọn em là bạn nối khố của em, từng vật nhau trong đống bùn, hiện giờ gặp em cũng gọi anh Tằng anh Tằng, ở phương diện này chưa bao giờ bạc đãi em, nói cho cùng cũng là do coi trọng năng lực của em. Trong công ty có bao nhiêu sinh viên đại học, chẳng phải vẫn cứ làm công cho em đấy sao, đó là bản lĩnh mà không phải đi học là có, gặp phải chuyện xử lý tốt, đến nơi đến chốn, còn đám sinh viên kia không chỉ đạo là cuống cà kê lên như rắn mất đầu. Cho nên xếp bọn em cho em căn nhà mà hắn ở trước kia, tới tháng năm này còn phân phối cả xe..

Tằng Toàn Minh ậm ừ cho có, cho rằng em trai mình tuy là quản lý cấp cao trong công ty, nhưng cả đời này chẳng thể tự mở công ty được, ông không coi trọng lắm, không coi đó là bản lĩnh thực sự.

Nghe tới mất kiên nhẫn:

- Thế thì sao nào, bây giờ ở Dung Thành có cả đống ông chủ, chủ địa ốc, chủ nhà hàng, chủ xây dựng, lão Dương Cố Bân từ Hạ Hải đi lên thành phú ông bạc triệu rồi, hiện giờ gặp tôi còn chẳng phải cung kính gọi "chủ nhiệm Tằng", *** ton mời tôi đi ăn cơm. Cho nên ông chủ này ông chủ nọ có gì ghê gớm, cậu chỉ toàn làm chuyện không đàng hoàng...

Không cho em trai mình kịp phản bác, nói tiếp:

- Còn không phục à, xem đi người ta nói gia đình là gốc rễ, tới tuổi này cậu lại ly hôn, thôi đừng có mơ mộng lung tung nữa, chú tâm vào Tiểu Viên ấy, cho nó có một hoàn cảnh phát triển thật tốt, sau này nó thành đạt rồi, tới già còn có chỗ mà dựa vào. Tiểu Viên, cháu phải học anh cháu đó, không những học ở Nhị Thập Thất Trung, lại còn được đi Mỹ học, cháu xem lại mình, phải nộp cả đống tiền chuyển trường, còn không phải học sinh chính thức...

Mọi khi mà bị phê bình thế này Tằng Viên nhất định mặt nặng mày nhẹ, phụng phà phụng phịu, hôm nay lại vỗ ngực kiên quyết nói:

- Nhất định cháu sẽ phấn đấu để bằng anh cháu.

Cả nhà nghe câu này thì an ủi lắm, nào biết thoắt cái nó kề tai Tô Xán làm hai động tác nâng nâng trước ngực:

- Thế nào em cũng phải sang Mỹ một chuyến giống anh, xem trên TV con gái Mỹ bưởi to bá chấy...

Tô Xán tức mình gõ cho nó một phát, cái thằng nhãi này động cơ không thuần khiết, nhưng mà nói ra mình cũng đâu trong sáng hơn là bao, không có Đường Vũ kích thích có lẽ lúc này đây mình đang nằm đọc sách tắm nắng, hài lòng vì cái hiệu văn phòng phẩm nho nhỏ của mẹ rồi.

Ăn cơm xong mấy chị em ra một chỗ riêng trò chuyện, được một lúc Tằng Viên bị đuổi đi, làm nó rất bất mãn, từ nhỏ tới lớn là "cục cưng" của chị cả, giờ chị cả "thay lòng đổi dạ", khiến nó nhìn Tô Xán với ánh mắt hình viên đạn.

Qua trò chuyện với Tằng Na, Tô Xán phát hiện chơi với Vương Thanh làm chị mình thay đổi rất nhiều, tầm nhìn đã xa hơn hẳn, Đặng Tùng Kỳ không tệ, rất có tiềm lực tương lai, có điều Tằng Na đã có định hướng cuộc đời, Đặng Tùng Kỳ dù cố công theo đuổi vẫn không tiến được một chút nào.

Tằng Na vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều ảo tưởng, còn có đủ thời gian biến ảo tưởng thành sự thực.

Tô Xán thì chỉ chắc chắn một sự thật, chị mình dứt khoát không kết hôn trước 30 tuổi.

Ở nhà nghỉ ngơi chưa nổi một ngày thì Vương Uy Uy gọi điện tới:

- Buổi tối ở bar Lão Đỗ, 8 giờ.

Tên này thật bá đạo, không hỏi xem mình có bận gì hay không, tức chết, biết thế lúc ở Mỹ nên làm chút gì đó với Diệp Huy Thường.

Cái bar này ở gần thảo đường của Đỗ Phủ, vốn nó là một khoảng đất trống, được chủ quán hiện giờ thuê lấy, phối hợp với viện bảo tàng Đỗ Phủ gần đó, làm theo phong cách cổ điển, xung quanh được quây bằng hàng rào trúc, bên trong có hành lang uốn khúc, có đình viện, giả sơn, đường nhỏ âm u, đèn lồng đỏ khi ẩn khi hiện, còn bàn ghế khéo léo lồng ghép vào trong đó, cực kỳ có ý cảnh.

Đương nhiên hoàn cảnh độc đáo đó thì chi phí cũng tương ứng, thành nơi tụ tập của thành phần trí thức. Đồ ăn chẳng có gì ngon lành đáng kể, đồ uống thù đủ Carlsberg, Heineken, Brandy, Chivas, văn hóa cổ đại dung hợp với hiện đại, khiến người ta quên cả lối về.

Chỗ này có bán cả đồ nướng, bình thường biến thành nơi tụ tập chơi đêm của loại như Vương Uy Uy.

Tô Xán đi qua vòng qua mấy hòn giả sơn, đứng trên cây cầu gỗ nhỏ liền thấy ba bóng dáng quen thuộc ngồi dưới ánh đèn mờ ảo.

Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ thì bỏ đi, hai tên này thế nào thì Tô Xán không mấy quan tâm, dưới ánh đèn lồng chiếu ánh sáng đỏ, khuôn mặt Lâm Lạc Nhiên như phủ lên một tầng hồng nhạt, làm cô gái vốn đẹp mê người này thêm một sắc thái yêu mị, cực kỳ dụ hoặc, trái tim Tô Xán khẽ rung rinh, thời gian ở Mỹ chẳng thấy nhớ gì, giờ gặp lại bỗng nhiên thấy nhớ.

Kéo ghế ngồi xuống, Tô Xán giang tay cười:

- Các huynh đệ, có nhớ tôi không, có muốn ôm một cái không?

Ánh mắt nhìn Lâm Lạc Nhiên.

- Biến, mệt bỏ con mẹ ra có ma mới còn thời gian mà nhớ cậu.

Vương Uy Uy bĩu môi, Lâm Trứu Vũ có vẻ thực sự muốn ôm Tô Xán một cái, nhưng dưới ánh mắt lành lạnh ghê tởm của Lâm Lạc Nhiên đành cười toe toét bỏ qua.

- Cuộc sống hiện giờ thật khô khan buồn tẻ.

Lâm Lạc Nhiên ngồi co hai chân lên ghế như con mèo lười, cô gái này chỉ cần không ở trước mặt người ngoài là không có khái niệm hình tượng gì hết, thích làm gì là làm.

Tô Xán nhìn Lâm Lạc Nhiên cười:

- Cẩn thận đấy, cuộc sống là từ rất có ma lực, khi nói ra nói với giọng điệu như thế, thường đại biểu người đó đã già rồi.

Lâm Lạc Nhiên duỗi chân đạp Tô Xán:

- Xéo, bản cô nương đang tuổi xuân như hoa hoạt bát sống động, già cái đầu cậu, ghen tỵ thì nói thẳng ra.

- Mình hơn bạn chỉ có một tuổi thôi, cần gì phải ghen tỵ.

Tô Xán cười vui vẻ, ở cạnh Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán thấy mình thực sự trẻ trung.

Lâm Lạc Nhiên hai tay ôm mặt làm bộ đáng yêu, chớp chớp mắt:

- Cậu ghen tỵ không tìm được cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp như thế này.

Lâm Trứu Vũ vươn vai làm bộ muốn đứng dậy:

- Cần anh và Uy Uy tránh đi cho hai đứa tản tỉnh nhau không, Uy Uy không còn việc gì của chúng ta nữa rồi về nhà tắm rửa ngủ sớm cho được việc.

Lâm Lạc Nhiên trở mặt nhanh như chớp, vừa bộ dạng mèo con dễ thương thoáng cái thành hổ cái dã man, tóm lấy cổ áo Lâm Trứu Vũ:

- Anh nói ba lăng nhăng có tin tối nay em nhân lúc anh ngủ đạp anh xuống giường không?

Lâm Trứu Vũ giơ tay đầu hàng, có một nhóm người đi ngang qua, nghe thấy liền trêu:

- Cô em này thật là dã man, người anh em, cậu có phúc thật đấy.

Hẳn là vừa mới đi qua chú ý tới cô gái xinh đẹp này, kết quả là nghe thấy câu kia, hiểu lầm Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên ngủ với nhau, nhìn thể hình Lâm Trứu Vũ kiếm được bạn gái thuộc loại họa quốc ương dân như thế, cảm thấy hắn quá ngầu.

Lâm Trứu Vũ lịch sự gật đầu đáp:

- Đây là em gái tôi, tuổi vừa tròn mười tám, là hoa đã có chủ, xin cám ơn.

Đối phương bấy giờ mới biết hiểu lầm, cười bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.