Đại Niết Bàn

Chương 298




Tô Xán mới đầu không nhận ra Tiết Lăng Trúc thật, nhưng nghe cô ta nhắc tới Hạ Hải, rồi hai nam sinh này cãi nhau không đầu không cuối, Tô Xán liền nhớ ra ngay bữa tiệc chia tay mình, không nghĩ hậu quả còn để lại tới tận bây giờ, cảm thấy mình thật oan uổng, hôm đó đâu có làm gì chứ.

Vốn cảnh giác sẵn nên khi tên béo hất rượu là Tô Xán né ngay, rượu hất vào bể bơi, nhưng Tô Xán không né hết được, một ít rượu vẫn hất lên bả vai, rượu vang đỏ thấm qua áo sơ mi, mát lạnh.

Có điều chưa bị hất ướt mặt, thế là may rồi, nhưng cơn giận cũng bùng cháy.

Tên còn lại thấy đồng bọn thất thủ, chửi um lên:

- Giỏi, giỏi lắm, mày dám hất tao à?

Ly rượu trong tay hất thẳng về phía Tô Xán vừa lách người.

Nhưng Tô Xán đã ra tay trước, lách mình hất rượu vào mặt tên béo.

Tên béo kia không ngờ Tô Xán lại chủ động ra tay, theo bản năng che mặt, tiếp đó chỉ thấy một bàn tay đẩy mảnh lưng mình, hắn chới với nhào vào đồng bọn đứng ở phía đối diện.

"Ùm!" "Ùm!" Diễn biến quá bất ngờ, tên đối diện không trụ vững, cả hai ôm nhau rơi xuống hồ bơi, làm nước bắn tung tóe.

Bốn phía tức thì vang lên tiếng reo hò.

Hai tên nam sinh quẫy đạp một hồi tách được nhau ra, còn may biết bơi, nếu không hôm nay thành trò cời cả đời luôn rồi.

Bảo vệ của khách sạn đồng phục áo thẫm giày đen phản ứng rất nhanh, mấy người chạy tới vớt hai nam sinh đó lên.

Mọi người gần như tụ hết bên bể bơi rồi, người chỉ chỏ bàn tán, người thì cười nhạo.

Cũng có người hiểu chuyện hơn, để xảy ra sự việc thế này, làm tính chất và mục đích của bữa tiệc hoàn toàn biến vị, nên nhìn về phía mấy cao tầng khách sạn, thậm chí có người cười trên đau khổ của người khác, xem Khổng Kỳ ứng phó ra sao. Chàng trai này nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng bản lĩnh thực sự của một người chỉ có thể thể hiện ra ở những tình huống đột phát.

Bên phía đám Triệu Thừa Ngôn nãy giờ luôn quan sát diễn biến sự việc, Tiền Long tức tối đấm ghế sô pha:

- Mẹ nó, bọn vô tích sự, lại để nó thoát được, còn tự biến mình thành trò cười.

Lương Tiêu cười âm hiểm:

- Không đâu, giờ mới là lúc trò hay bắt đầu đấy.

Hắn nói không sai, Khổng Kỳ sắc mặt không dễ coi chút nào, nghiêm mặt nói với giám đốc khách sạn điều gì đó, nhìn về phía Tô Xán. Một múc sau viên giám đốc trên 40 tuổi đi tới trước mặt Tô Xán, miễn cưỡng giữ nụ cười sau khi bị mắng mỏ, nói:

- Thưa anh, hành động này của anh tạo ra ảnh hưởng không tốt cho khách sạn của chúng tôi. Nếu như giữa các vị có hiểu lầm gì cần giải quyết, xin mời ra ngoài kia.

Lời này là hạ lệch đuổi khách thẳng thừng rồi.

- Ông có thấy tôi ra tay không?

Tô Xán lạnh lùng nói:

Viên giám đốc hơi ngớ ra, ông ta đúng là không hề thấy Tô Xán làm gì cả, chỉ nghe thấy tiếng người rơi xuống nước, tiếp đó vừa vội vàng chạy tới thì đã bị mắng té tát rồi:

- Vậy để xem bọn họ giải thích ra sao.

Mặc dù là mùa hè, nhưng hôm nay trời trở lạnh bất ngờ, rơi xuống nước rất lạnh, nên hai tên nam tử kia đều run lẩy bẩy, đang được nhân viên lấy khăn lau đầu tóc, tạm thời không chú ý.

Tô Xán nhìn quanh một vòng, lớn giọng nói:

- Hai bọn họ đánh nhau rồi tự ngã xuống, mọi người thấy có đúng không?

Thực sự do góc độ nên nhiều người không nhìn thấy Tô Xán ra tay, họ chỉ thấy hai người kia cãi nhau, một người hất rượu, có vẻ quá đà, lao vào người kia sau đó rơi cả xuống hồ. Mặc dù nhiều người cũng biết Tô Xán khó tránh khỏi liên quan, dẫu sao còn trẻ, đám hiếu sự rất nhiều, có người nói:

- Bọn họ ôm nhau tự lăn xuống hồ mà.

Thế là tiếng cười ầm ĩ lại vang lên khắp nơi.

Tiết Lăng Trúc nghiến răng chỉ Tô Xán:

- Mọi người không nhìn thấy y hắt rượu vào mặt anh ấy à, sau đó đẩy người ta, còn may phía dưới là bề bơi, nếu là ban công thì khách sạn thì các người ngày mai đóng cửa luôn đi, loại người thế này cũng để vào khách sạn Vương Triều, an toàn của khách còn đảm bảo được nữa hay không?

Viên giám đốc sắc mặt càng kém, không biết có nên gọi bảo vệ đưa hết kẻ gây chuyện ra ngoài rồi tính sau không, càng ầm ĩ càng ảnh hưởng tới khách sạn.

- Xin lỗi, đây là bữa tiệc giao lưu của khách sạn chúng tôi, chúng tôi cố gắng tổ chức thật hoàn mỹ, để mỗi một vị khách đều có thể vui vẻ tới, vui vẻ về, tiếc rằng chuyện không như mong muốn.

Khổng Kỳ đi tới hít sâu một hơi, tay chỉ về phía cửa:

- Anh bạn, cửa ra ở phía này.

Đám đông nhốn nháo la ó, có người thấy Khổng Kỳ làm vậy quá đáng, khác gì công khai bỉ mặt người ta, vả lại ở đây chẳng ai trách móc gì Tô Xán cả, cũng có người cho rằng Khổng Kỳ bỏ bao công sức ở bữa tiệc này, kết quả để xảy ra sự cô, đuổi khách là bình thường, không cần biết đúng sai ở bên nào.

Tô Xán nhún vai, tuy bị người ta đuổi giữa bữa tiệc có hơi khó chịu, song không vì thế mà thù oán ai, cách làm của Khổng Kỳ cũng không thể trách được.

- Khoan đã.

Vương Uy Uy chen chúc đám đông, đi tới, theo sau hắn là Diệp Huy Thường:

- Tô Xán là bạn của tôi, cậu ấy không phải là người thích gây chuyện đâu, có lẽ có sự hiểu lầm, chuyện không liên quan tới cậu ấy.

- A, tiểu công tử của bí thư thành ủy ra rồi.

Đó là những người mới được giới thiệu quen biết Vương Uy Uy, tất nhiên là không dám nói to, song lời này đủ cho thấy ấn tượng sơ bộ của bọn họ với Vương Uy Uy.

- Uy Uy, để anh Khổng Kỳ xử lý đi.

Diệp Huy Thường thấy biểu hiện của Vương Uy Uy không thành thục chút nào, phải biết rằng đây không phải tụ hội riêng của bọn họ, mà là tiệc do khách sạn Vương Triều dày công tổ chức, còn tận dụng tài nguyên tuyên truyền của thành phố, Vương Uy Uy nên hiểu tâm tình của Khổng Kỳ, giống như làm ra một cái bánh ga tô thật đẹp, kết quả bị người ta đập hỏng.

Vả lại Vương Uy Uy nói không có kỹ xảo gì cả, ngay lập tức khẳng định Tô Xán không sai, làm mất thể diện của Khổng Kỳ.

Quả nhiên Khổng Kỳ nhếch môi lên, cứng rắn đáp:

- Uy Uy, chuyện này để tôi xử lý, rồi tôi có câu trả lời với cậu.

Diệp Huy Thường muốn kéo Vương Uy Uy lại, kết quả thấy tay mình bị Vương Uy Uy dùng sức giật ra, Diệp Huy Thường không dám tin nhìn Vương Uy Uy, nghe thấy hắn lớn tiếng khẳng định:

- Tôi nói, chuyện này không liên quan tới cậu ấy, đủ chưa?

Xung quanh yên tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm vào Khổng Kỳ.

"Hấp dẫn rồi đây!" Có người thì thầm kích động, có người quen Vương Uy Uy từ lâu thì gật gù, bá đạo, đó mới là con người thật của Vương Uy Uy.

Tình hình bây giờ là Khổng Kỳ cưỡi hổ khó xuống rồi, vốn chuyện này có hai cách giải quyết, dẫn hai bên xung đột ra chỗ khác hòa giải, không được thì mời về, đuổi khách cũng làm kín đáo không thể mất mặt khách trước số đông, nên biết đúng sai không quan trọng, ở đây toàn là hoàn khố tiểu thư, thể diện mới là thứ đặt lên hàng đầu.

Bây giờ ầm ĩ lên thể này chỉ còn một cách là đưa toàn bộ người gây chuyện ra khỏi bữa tiệc, nếu không trước mặt gần trăm khách thế này, hắn không còn thể diện nào nữa. Làm vậy thì đối đầu với con trai bí thư thành ủy.

Khổng Kỳ miễn cưỡng cười:

- Được rồi, mọi người dọn dẹp chỗ này, mời bạn cậu vào phòng nghỉ ngơi uống chút rượu, bình tĩnh lại.

Hiện giờ Khổng Kỳ mới miễn cưỡng chữa cháy.

- Không cần, Uy Uy, cậu cứ ở lại chơi đi, tôi mất hứng rồi.

Tô Xán thực sự không còn tâm trạng nào vờ vịt nữa, càng không thích bị lủi thủi cho vào một góc.

- Cậu là bạn tôi, tôi dẫn cậu tới, đương nhiên cậu đi thì tôi cũng nên đi rồi.

Vương Uy Uy nói chắc nịch:

- Tiểu Ngũ, Lạc Nhiên cứ ở lại chơi tiếp đi nhé.

- Ê đùa cái gì vậy, các cậu đi thì tôi ở lại làm cái quái gì.

Lâm Trứu Vũ mặt hớn hở như đã đợi từ lâu, Lâm Lạc Nhiên thì bình thản đưa ly cho phục vụ, sau đó đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.