Đại Niết Bàn

Chương 288




Ặc, bà chị mình cũng quá phũ quá mức, biết ý người ta còn cố tình cho một kiếm xuyên tim, chỉ nói một câu bận thôi cũng được mà.

- Ừm, Tô Xán, em học ở Nhị Thập Thất Trung, thành tích tốt chứ?

Đặng Tùng Kỳ quay sang hỏi chuyện Tô Xán che dấu xấu hổ.

- Trường em không khí tương đối thoải mái, hoàn cảnh như thế nên cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Đặng Tùng Kỳ gật đầu:

- Học cho chăm chỉ, sau này phải vào trường đại học tốt..

Lúc này thức ăn đưa lên, Đặng Tùng Kỳ hỏi:

- Làm ít rượu không?

- Bia thôi, Tô Xán không được uống rượu.

Tằng Na cắt ngang:

- Mình cũng không thích con trai uống rượu, rượu không hay ho gì hết.

Hai anh em nhìn nhau cười khổ rất là đồng cảm, nói chuyện càng lúc càng vui vẻ, hợp ý.

Uống mấy cốc bia, Đặng Tùng Kỳ nói càng hăng:

- Nhà anh muốn sau khi anh tốt nghiệp vào tòa báo làm việc, quan hệ cũng chạy chọt trước rồi, muốn anh tới thực tập sớm, nhưng anh không thích như thế, anh không muốn làm công cho người khác, tự làm vì mình mới có tinh thần. Ở trường anh cũng lập một CLB, tên là CLB thiết kế web, sau khi tốt nghiệp anh muốn phát triển theo hướng này, gần đây trong trường có cuốn tạp chí tiêu dùng tên là Ba La, ý tưởng rất sáng tạo, anh có ý định đưa ý tưởng này lên web site.

Tằng Na sợ Tô Xán không biết, nên giải thích:

- Đó là tạp chí tiêu dùng do một giáo viên quy tụ những sinh viên trẻ nhiệt huyết làm ra, hiện giờ rất được ưa chuộng trong các trường đại học. Bên trên có rất nhiều phiếu ưu đãi ở các cửa hàng tại Dung Thành, lát nữa về nhớ nhắc chị nhé, chị có cái phiếu giảm giá tới 65%, chị đưa cho khi nào đi với bạn cho đỡ tốn.

- Vâng, em nhớ rồi.

Tô Xán cười, điều này chứng tỏ tạp chí tiêu dùng rất thành công, đi vào lòng sinh viên các trường.

Nghĩ một lúc Tô Xán hỏi:

- Anh Đặng, anh nói cái CLB thiết kế web của anh ấy, đều là sinh viên chuyên khoa, hay chỉ là sở thích thôi.

Nói tới sở trường của mình, Đặng Tùng Kỳ rất hào hứng:

- Thành viên CLB của anh có sinh viên hệ thông tin điện tử, kỹ thuật vi điện tử, toàn là cao thủ, có cả nghiên cứu sinh nữa, anh chỉ là quản lý, đội trưởng của bọn anh mới giỏi, từng đạt giải nhất ACM, cái gì chưa nói ở mảng thiết kế web, api, vb, ở trường không ai hơn được bọn anh.

(API (Application Programming Interface - Giao diện lập trình ứng dụng)

'ACM, viết tắt từ Association for Computing Machinery, thành lập năm 1947, là một hiệp hội quốc tế về nghiên cứu, giáo dục ngành Khoa học máy tính và Tin học uy tín nhất thế giới với hơn 100.000 hội viên.

VB: ngôn ngữ lập trình Visual Basic.)

Năm 2000 là năm đại đa số các công ty internet của Trung Quốc chết trong bong bóng internet toàn cầu vỡ, chỉ có khoảng 10% có thể phá được vòng vây.

Cùng năm đó, hiệp hội thương mai điện tử của Trung Quốc thành lập, đại biểu thời đại thương mại điện tử của Trung Quốc thực sự tới.

Thời kỳ đó rất nhiều người khổng lồ tiếng tăm của Trung Quốc sau này quật khởi, còn Tô Xán chỉ là đứa học sinh ngồi trong lớp tính toán tới chiến thuật Star Craft.

Bây giờ thời thế đã khác, Tô Xán có sản nghiệp nho nhỏ của mình, nảy sinh ý đồ chia một miếng trong cái bánh lớn thương mại điện tử.

Tất nhiên lúc này Tô Xán chỉ muốn một phần nhỏ thôi, chứ nghĩ tới sáng lập một cơ cấu thương vụ có thể đấu với Alibaba thì quá thiếu thực tế.

***

Alibaba là một tập đoàn thương mại điện tử / đấu giá trực tuyến được Jack Ma ( người giàu nhất châu Á) thành lập vào năm 1999, có trụ sở đặt tại Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc.

Thiếu nhất là kỹ thuật, hạn chế lớn nhất cũng là kỹ thuật, muốn có đoàn đội giống Jack Ma, trừ khi có được nhân tài đỉnh cấp ở phương diện này mà hiện trong nước có thể bồi dưỡng ra.

Ngoài ra còn phải đảm bảo kiến lập được địa vị lãnh đạo của mình trong cái đoàn đội toàn cường nhân đó, đây là chuyện hao tốn thời gian mà tinh lực đi làm, song môi trường ở trong nước hạn chế bước tiến của Tô Xán ở phương diện này.

Chả trách mà người ta nói ở Trung Quốc có thể sinh ra được Bill Gates, song không thể trở thành Bill Gates. Lấy bản thân y mà nói, dù y biết rõ con đường thương mại điện tử cùng với thời đại thông tin bùng nổ sẽ phát triển huy hoàng ra sao, Tô Xán không dám bỏ học dồn toàn tâm toàn lực theo đuổi, chưa nói y không đủ dũng khí như Bill Gates, không giỏi như Bill Gates, cho dù là có đi, tưởng tượng y bỏ học xem, dám bị cậu cả xóa tên khỏi gia tộc, mẹ cũng từ y luôn lắm...

Quay trở lại thực tế, không phải vì y trùng sinh có được tư tưởng vượt thời đại mà thế giới biến hết thành não tàn, y biết không có năng lực đấu với những người khổng lồ kia.

Nhưng đối diện với cái bánh to thế bày ra trước mắt, dù người có tham vọng hay không, có năng lực hay không, tin chắc rằng đều muốn há mồm ngoạm một cái.

Tình trạng Tô Xán bây giờ là cao không với tới, thấp quá thì y chẳng thèm ra tay, lửng lửng lơ lơ.

Từ quán cớm đi ra Tô Xán kiếm được số điện thoại gia đình, điện thoại KTX, số QQ, phương thức liên hệ của Đặng Tùng Kỳ.

Đương nhiên rồi, Tô Xán một câu "anh Đặng" hai câu "anh Đặng", làm Đặng Tùng Kỳ ít mắt, có khi Tô Xán xin mật mã QQ, hắn cũng cho luôn chưa biết chừng. Tuy nói có thể chinh phục Tằng Na, hoặc xa hơn nữa là trở thành người cùng nhà còn rất xa vời, song dù thế nào đây là dấu hiệu tốt.

Đặng Tùng Kỳ rất biết ý, hai chị em Tô Xán lâu chưa gặp nhau, nên tạm biệt về trường, còn hẹn liên lạc với Tô Xán.

Trên đường đi về KTX của mình lấy phiếu giảm giá cho Tô Xán, Tằng Na hỏi:

- Có vẻ ấn tượng của em về anh ấy không tệ hả?

- Chỉ là không tệ thôi chị, là do em có hứng thú với CLB của anh ấy. Muốn nhìn thấu một con người đâu dễ như thế, dù sao cái nhìn của em không quá quan trọng, quan trọng là chị cơ, chị cần chị thích, em sẽ ủng hộ hết mình.

Tằng Na cười hì hì:

- Có bạn gái rồi có khác, mồm mép thật ngọt, nào còn sớm, kể cho chị nghe em và cô bé xinh đẹp kia tiến triển ra sao rồi, em chuyển lên đây học, hai đứa còn liên hệ với nhau không...

Tô Xán cười khổ, vậy là toi hết ngày chủ nhật của mình rồi.

Trong kỳ nghỉ, Tô Xán đặt nhiều thời gian hơn cho nhà máy Thục Sơn, đề xuất mở rộng quy mô sản xuất, kiến lập hệ thống tiêu thụ hoàn toàn mới, phân quyền cho mỗi nhà đại diện ở các thành phố cấp tỉnh, để họ phát triển tới cấp thành phố, rồi từ cấp thành phố tới cấp huyện.

Mô hình kim tự tháp này sẽ gắn kết lợi ích từng cấp vào với nhau, tìm kiếm và kiến lập nên các nhà đại diện thông qua hai phương diện, một là trên internet và các trang vàng địa phương, hai là do nhà máy chuyên môn phái nhân viên "kế hoạch Thục Sơn" tới địa phương tìm thương nhân có ý hướng có thực lực tiến hành thương thảo.

Tô Xán giành rất nhiều thời gian soạn ra tư tưởng, văn hóa cho nhà máy Thục Sơn, nếu như trước kia sản xuất đình trệ, công nhân không có việc làm, cái ăn còn chưa đủ, nhắc tới mấy thứ này chỉ là cứt thối vô nghĩa, bây giờ ít nhất có thể lấy ra để dát vàng, thu hút các nhà phân phối rồi.

Đương nhiên nha phân phối cấp một ở Dung Thành là... Tằng Kha, trong khi Tô Xán cùng mẹ mình dùng logo Thục Sơn, tiến hành trang trí cửa hiệu theo phong cách Thục Sơn thì Vương Thanh, Vương Phượng xua quân tới Xuân Thành, Hồ Nam, Du, Giang, Chiết, Hồ tiến hành tiếp xúc đàm phán với nhà phấn phối có hứng thú.

Mấy cô gái bừng bừng dã tâm, làm Triệu Minh Nông mệt ná thở, vừa phải trông giữ đại bản doanh, lại còn phải bôn ba các nơi, hai phó giám đốc không đủ nữa, Vương Thanh thấy ông ta làm việc liều mạng, gọi điện bày tỏ quan tâm, Triệu Minh Nông vui vẻ nói:

- Không sao hết, Lão Triệu này bao nhiêu năm chưa được phong quang như thế rồi, hiện giờ thương hiệu của chúng ta đã vượt qua tỉnh Tây Xuyên rồi, đó là mục tiêu tối thượng của chúng tôi năm xưa.

Tham vọng của con người bành trướng từ từ, cùng với hệ thống lợi ích của Thục Sơn được lập nên, nhà máy Thục Sơn đã tới lúc phải cải cách, phụ thuộc vào tập đoàn Đại Dung sẽ bị kiềm chế, mà lợi nhuận chia cho người ta, nếu sau này Thục Sơn lớn mạnh, bao nhiêu tiền chảy vào trong tay những kẻ ăn không ngồi rồi, Tô Xán không cam tâm.

Thế nên phải tính tới lập nhà máy mới, chuyển công nhân viên chức đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.