Đại Niết Bàn

Chương 283




Học sinh nhiệt liệt thảo luận sự kiện này.

Tất nhiên góc độ nhìn nhận của học sinh thì khác hắn, ví như " Nhị Thập Thất Trung mà cũng xảy ra chuyện thế này à? Tưởng ở đó ai cũng là thần tiên chứ?", " Này nghe nói nữ sinh nhảy lầu là mỹ nữ"," Người cứu nữ sinh ấy còn đọc bài thơ của Pushkin, thật là lãng mạn, nếu họ thành một đôi thì dựng thành phim được đấy."

Mọi người đi xuống xe, qua đoạn phố, cảnh cổng Nhị Thập Thất Trung ở ngay trước mặt, phí đối diện có một nhóm nữ sinh đi tới, làm dòng người đi vào trường thì thoảng lại có người ngoài đầu nhìn.

Đường Vũ cũng có bạn bè của mình, hai người bọn họ đều độc lập, không phải lúc nào cũng hẹn nhau cùng đi học.

- A, là nhóm Lữ Liên, còn cả Đường Vũ nữa.

Triệu Hâm muốn thể hiện mình quen biết rộng rãi, vẫy tay gọi:

- Hi, Lữ Liên, hiếm khi thấy bạn dậy sớm như thế, chắc là lần đầu tiên không ngủ tới sắp muộn rồi mới cuống cuồng quên cả chải đầu chạy tới trường hả?

- Liên quan khỉ gì tới cậu?

Lữ Liên đanh đá trả lời làm học sinh xung quanh cười rúc rích, Triệu Hâm cũng mặt dầy nhe răng ra cười.

Quách Tiểu Chung, Ngô Thì Nhuế đều biết quan hệ giữa Đường Vũ và Tô Xán, đều chào Đường Vũ.

Đường Vũ đứng lại, cô không quen hai người này, nhìn sang Tô Xán, Tô Xán giới thiệu:

- Đây là Ngô Thì Nhuế, Quách Tiểu Chung, bọn mình ở cùng tiểu khu.

- Chào các bạn, sắp thi cuối kỳ rồi, cố lên.

Đường Vũ gật đầu chào, cuối tuần qua bọn họ không gặp nhau, Tô Xán bận rộn chuyện ở Truyền thông Ba La, còn sắp tới kỳ thi, Đường Vũ tất nhiên phải ôn tập.

Do học ở hai khu nhà, hai người trò chuyện đơn giản chia nhau ra, chỉ tình cờ gặp nhau vào buổi sáng cũng khiến trong lòng hai người tràn ngập niềm vui không tên.

Triệu Hâm cứ nhìn chằm chằm Tô Xán, hắn luôn kêu ca mắt mình nhỏ, nhìn như vậy có lẽ cải thiện không ít, bóng gió dò hỏi không moi được tin gì, Ngô Thì Nhuế và Quách Tiểu Châu nhìn nhau cười, cảm giác cùng nắm giữ bí mật nào đó rất thú vị.

Gần đây lưu truyền Đường Vũ buổi trưa tan học thường cùng một nam sinh ăn trưa, khiến vô số đồng bào nam cảm giác trái tim mất đi một mảnh, chẳng lẽ thủ phạm chính là đây.

Nhóm nữ sinh đi cùng Đường Vũ ngạc nhiên lắm:

- Đường Vũ, nam sinh lúc nãy là ai, lớp số mấy? Đang theo đuổi bạn à?

- Ngốc, không biết người đó à? Chẳng lẽ không nhớ Châu Tinh Trì bị Tôn Mạn bêu xấu trên TV! Chính cậu ta đó, cái tên lớn lối không biết ngượng mồm.

Nữ sinh khác trả lời thay, có điều câu trả lời làm Đường Vũ không biết phải nói gì.

- Là bạn học cũ của Đường Vũ, mới chuyển trường. Đường Vũ, mình đảm bảo cậu ta có ý độ với bạn đấy, bạn phải chú ý, trên đời này ba loại người cần đề phòng nhất, một là bạn cùng bàn, hai là bạn thủa nhỏ, ba là bạn học cũ! Bọn họ lợi dụng thân phận để làm bạn không phòng bị, tiếp cận bạn, thực hiện ý đồ của mình.

Lữ Liên có vẻ thuộc phái âm mưu luận, giọng điệu nghiêm trọng:

- Hơn nữa mình thấy tên đó hau háu nhìn bạn, dứt khoát là dấu hiệu sẽ mặt dầy theo đuổi bạn đấy.

- Bỏ đi, đừng nói chuyện cậu ta nữa, chúng ta quay về đề tài lúc nãy... Khi đó nam sinh kia đọc câu thơ "khi cuộc sống lừa gạt bạn, bạn chớ đừng bi thương", thế là làm Lệ Oánh cảm động. Các bạn biết không?

Cô nữ sinh đó giọng kịch tính:

- Theo tình báo chính xác của mình thì đó là học trưởng năm thứ ba, trước đó tham gia trao đổi học sinh Australia, còn là thành viên CLB biện luận nữa, mình dám chắc đó là Lưu Khiêm. Ôi nếu thực sự là anh ấy thì mình cũng muốn nhảy lầu.

- Phì, nếu bạn mà nhảy lầu thì Lưu Khiêm quay đầu bỏ đi luôn rồi, hi hi hi…

- Á, nha đầu chết tiệt, muốn ăn đòn hả?

Tức thì mấy cô gái làm náo loạn một góc sân trường, tạo cơ hội cho không ít nam sinh thoải mái ngắm nhìn Đường Vũ.

Hết tiết chủ nhiệm lớp Vương Quý Văn tới gọi Tô Xán ra ngoài, Vương Quý Văn chắp tay sau lưng, chỉ nhìn y một cái:

- Hiệu trưởng muốn gặp em đấy.

- Dạ.

Tô Xán không nhiều lời, *** ton theo sau, chẳng thể trách thái độ của Vương Quý Văn với mình không tốt, vì ngay ngày đầu tiên gặp nhau đã để lại ấn tượng không tốt với ông.

Một đứa học sinh mới chuyển trường ngày đầu tiên đã có hành động giống lập uy dằn mặt giáo viên thì làm sao khiến người ta ưa cho được, cho dù sau đó Tô Xán cố gắng tỏ ra chăm chỉ trong giờ học của Vương Quý Văn cũng không ích gì. Song ít nhất Vương Quý Văn chỉ có thái độ không thân thiện với y, không lợi dụng quyền uy giáo viên làm điều gì bất lợi với Tô Xán.

Ở điểm này có thể thấy được phần nào cho thấy tố chất giáo viên của Nhị Thập Thất Trung rất tốt, không giống ở Nhất Trung, giáo viên có sự thiên vị tương đối rõ rệt. Hiện tượng ở Nhất Trung cũng không phải hoàn toàn xấu, thể hiện sự quan tâm gắn bó của giáo viên và học sinh, còn ở Nhị Thập Thất Trung giáo dục "công nghiệp hóa" hơn, trách nhiệm cao, tâm huyết và tình cảm đặt vào không có nhiều.

Bởi thế về thành tích tổng thể thì Nhị Thập Thất Trung cao hơn, học sinh ưu tú ở nhiều phương diện hơn, song nếu chỉ đem các học sinh mũi nhọn đấu với nhau thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Vương Quý Văn từ đầu tới cuối không nói một lời đi đằng trước, Tô Xán cũng chẳng nói chẳng rằng theo sau, y bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn là vì cái thân phận học sinh này thôi, không phải Tô Xán sợ gì.

Đi lầu hành chính, bên ngoài trời nóng như đổ lửa, bên trong lại mát mẻ, Tô Mạn và đám nữ sinh của CLB văn học, truyền hình tuyệt đối là một cảnh đẹp ở Nhị Thập Thất Trung này. Tôn Mạn đang cầm trong tay bản thảo, chỉ đạo gì đó, nhìn thấy Vương Quý Văn và Tô Xán, thè lưỡi ra trêu y, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Hôm đó Tô Mạn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Xán cứu Lệ Oánh, ấn tượng với y thay đổi hẳn, không còn tâm lý thù địch với y nữa, coi y là bạn rồi.

Tô Xán chỉ chỉ Vương Quý Văn, làm động tác bóp cổ lẽ lưỡi ra, khiến đám nữ sinh người khúc khích. Khi Vương Quý Văn nghi hoặc quay đầu lại thì Tô Xán đã kịp thời cúi đầu xuống, sau đó ngẩng lên nhìn ông ta với vẻ hết sức ngơ ngác vô số tội, càng khiến đám nữ sinh cười không đứng lên nổi, Vương Quý Văn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đợi hai bọn họ đi rồi, Tôn Mạn ngạc nhiên hỏi Trần Thần:

- Bình thường ở CLB văn học, Tô Xán có như thế không?

- Có, nhưng chỉ khi nào bọn mình có tranh luận căng thẳng cậu ấy mới nói đùa để điều tiết không khí thôi. Tô Xán rất tâm lý, biết lắng nghe người khác nói, rất hiền lành, không giống ở bên ngoài đồn đại đâu, bọn mình rất hay bắt nạt cậu ấy...

Một nam sinh ở bên cạnh lẩm bẩm "cậu ta chỉ tử tế với nữ sinh thôi", Trương Khả nghe thấy câu này thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ lại lúc Tô Xán đánh mông mình, chả lẽ mình không phải nữ sinh? Còn Tôn Mạn nhìn theo Tô Xán, trong mắt có sắc thái lạ.

Vương Quý Văn tiếp tục đi, có người gọi ông ta, bàn chuyện đề thi, liền bảo Tô Xán:

- Em biết đường rồi, tự đi đi.

- Vâng, em đi trước.

Tô Xán thở phào, vừa rồi đi với Vương Quý Văn rất áp lực,

Vừa mới bước lên bậc thang thì nghe thấy Vương Quý Văn gọi lại:

- À phải rồi.

- Còn chuyện gì ạ.

- Chuyện thứ năm tuần trước em làm không tệ.

Tô Xán ngớ ra nhìn Vương Quý Văn cùng giáo viên khác đi vào văn phòng, được một câu "không tệ" của Vương Quý Văn đúng là không tệ, ít nhất Tô Xán chưa bao giờ thấy Vương Quý Văn khen nam sinh nào hết, đôi lúc còn nghĩ lão này phải chăng có chút biến thái.

Đi tới văn phòng hiệu trưởng, Tô Xán mới định thần lại vì hai chữ "không tệ" đó.

Gõ cửa, nghe thấy bên trong nói "vào đi", Tô Xán đẩy cửa đi vào, vẫn là cửa sổ kéo một nửa rèm, văn phòng khoảng tối khoảng sáng, liên tưởng tới Vương Quý Văn vừa rồi, Tô Xán nghĩ, lão này cũng biến thái nốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.