Đại Niết Bàn

Chương 277




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Xán ngồi bật dậy, bắc tay làm loa gọi:

- Này bạn gì đó ơi, ở đó nguy hiểm lắm.

Thấy cô gái này có vấn đề, muốn hóng gió cũng có khối chỗ, đứng đó khác gì gọi giáo viên trực ban lên bắt người, đừng để ảnh hưởng đến mình chứ, hôm nọ vừa bị hiệu trưởng giáo dục xong, giờ trốn thể dục tới tai ông ấy thì phiền, giờ mình là nhân vật hot, rất bị chú ý.

Cô nữ sinh bực mình quay đầu lại lườm Tô Xán một cái, gắt gỏng nói:

- Nói thừa, tôi muốn nhảy xuống, nguy hiểm hay không ảnh hưởng gì.

Nói rồi tháo cột tóc ra ném đi, mái tóc xõa tung bay phần phật theo gió, vẻ mặt quyết liệt.

Lưu Chính Vũ bí thư đảng ủy trường cùng hiệu trường Thái Quốc Đào đang đứng ở góc phải sân, trao đổi vấn đề tiếp đãi giáo viên học sinh Hàn Nhật tháng sau tới thăm trường thì nghe thấy tiếng xôn xao, đỉnh đầu có tiếng ù ù.

Lưu Chính Vũ nhíu mày, sao cứ như học sinh tiểu học nhìn thấy máy bay lần đầu, còn ra thể thống gì nữa.

Thái Quốc Đào không chú ý lắm, tiếp tục nói:

- Hội học sinh đưa ra ba chủ đề giao lưu là xã hội thực tiễn giáo dục, hoạt động ngoại khóa thực tiễn và khoa học giáo dục thực tiễn, anh thấy sao?

Lúc này có máy bay trực thăng ở quân khu gần đó bay ngang qua, nên không ít học sinh ngẩng đầu nhìn có giáo viên đặt tay lên mắt nhìn cho kỹ.

Một giáo viên hô lớn:

- Làm gì thế? Em học sinh kia ở lớp nào, quay lại, đứng sau lan can, ở đó không an toàn.

Nghe tiếng quát Thái Quốc Đào và Lưu Chính Kiên mới quay sang nhìn.

- Nhìn kìa, nhìn kìa.

Đám học sinh gọi nhau, giọng nói mang chút kinh hãi.

Có người nhận ra nữ sinh kia, hoảng hốt kêu lớn, tay vẫy rối rít.

Trên sân thượng.

- Nói thừa, tôi muốn nhảy xuống, nguy hiểm hay không ảnh hưởng gì.

Khi nữ sinh kia nói như vậy với Tô Xán, y còn tưởng cô gái nói đùa.

Có điều nhìn sách vở đặt chỉnh tề mặt đất, cô gái đứng rìa ngoài lan can, hai tay buông thõng, ánh mắt quyết liệt, rất có khả năng chớp mắt lao xuống, Tô Xán há hốc mồm, đầu chớp lên suy nghĩ, cô gái này thực sự muốn nhảy xuống rồi.

Tiếng nhạc ở loa đã tắt, sự náo động ở dưới sân trường trở lên rõ ràng, có nữ ninh hét trong tiếng khóc:

- Lệ Oánh! Đừng, đừng nhảy.

Tô Xán nhận ra đó là tiếng của Tô Mạn, giọng nói được đánh giá là êm tai nhất trường lúc này có chút khàn khàn.

Tôn Mạn không ngừng lau nước mắt, Lệ Oánh là người bạn rất thân của cô, hôm nay trong lớp cãi nhau với giáo viên tiếng Anh, thực ra chẳng phải là cãi nhau, giáo viên kia dạy không đúng, Lệ Oánh mới thắc mắc, trình bày quan điểm của mình, giáo viên nóng mặt xỉ nhục một hồi. Lệ Oánh bản tính hiếu thắng, từ nhỏ được cưng chiều, chưa bao giờ bị mắng mỏ khắc bạc như vậy, thế là bật khóc trên lớp, giáo viên kia nói không lựa lời:" Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, vô dụng như vậy nhảy lầu đi cho xong."

Hết tiết học đám chị em tụ lại an ủi Lệ Oánh một phen, Lệ Oánh có vẻ bình tĩnh lại rồi, ai ngờ thành cơ sự này.

Mấy giáo viên sững sờ nhìn lên sân thượng, không dám tin ở Nhị Thập Thất Trung lại xảy ra chuyện này, Đường Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm đẩy ông ta một cái, giáo viên chủ nhiệm đó mới tỉnh lại, chạy vội lên sân thượng.

Khủng hoảng thoáng cái lan khắp trường học.

Tô Xán thậm chí nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng lên sân thượng, có người đang tới nơi này.

- Mau, mau khuyên em ấy xuống đi. Giải quyết thật nhanh, không được để em học sinh ấy xảy ra chuyện, nếu không giáo viên chủ nhiệm cũng nhảy luôn theo đi.

Thái Quốc Đào nổi trận lôi đình, khuôn mặt luôn ung dung trấn định đã biến mất. Giáo viên chủ nhiệm càng mồ hôi như mưa, tay chân băng giá.

Lưu Chính Vũ nhanh chân chạy tới cầm lấy micro giáo viên thể dục, nhìn về phía sân thượng, kêu gọi:

- Em học sinh kia, đừng kích động, bất kể gặp phải chuyện khó khăn gì trong học tập, trường đều có thể giải quyết cho em, phải trân trọng mạng sống, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch.

Học sinh trong lớp cũng ra sức khuyên can, độ cao bốn tầng không phải là lớn, ở dưới nói to một chút là bên trên có thể nghe thấy được rồi, song một người từ trên nhảy xuống đảm bảo dẹp lép.

- Giả dối.

Lệ Oánh cười nhạt, quay sang nhìn Tô Xán:

- Đám người đó thật là giả dối, chẳng qua là lo tôi nhảy xuống, ngày mai chuyện này tràn khắp các mặt báo làm ô danh trường mà thôi. Cậu cũng định khuyên tôi như thế hả?

Giáo viên chạy lên sân thượng định nói gì nghe thấy câu này cứng họng, không nói ra được nữa.

Tô Xán muốn điên cái đầu, cái số mình đúng là số con rệp mà, tại sao chỉ leo lên sân thượng ngủ một giấc thôi mà gặp phải chuyện này chứ, lại còn là cô nữ sinh mồm mép sắc bén với suy nghĩ đầy bi quan, tâm trạng bất ổn nữa chứ, khiến Tô Xán bỏ luôn ý định khuyên bảo.

Khuyên à? Thế thì có nghĩa là trở thành người giả dối giống như đám giáo viên dưới kia, như vậy khuyên kiểu gì cũng khiến cô gái này bài xích. Nếu không khuyên chẳng lẽ để cô ta muốn làm gì thì làm, mưu sát tính mạng của bản thân?

Không ngừng phải bảo bản thân bình tĩnh, đó là điều duy nhất Tô Xán biết phải làm vào lúc này, cố gắng mỉm cười, không biết rằng nụ cười của mình cứng đờ, cực kỳ khó coi.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Xán nói:

- Tôi không khuyên bạn, chỉ kiến nghị nho nhỏ, muốn nhảy lầu thì đừng mặc váy, nhìn thấy cả quần lót rồi kia, quay lại đi, thay cái quần đã rồi tiếp tục.

Nếu đây là trong một bộ phim dứt khoát người xem phải phì cười vì lời của y, nhưng lúc này không ai cười nổi hết.

Lệ Oánh "á" một tiếng, mặt đỏ rực theo bản năng đưa tay che mép váy, tích tắc sau nhớ ra mình sắp làm gì:

- Dù sao cũng chết, tôi không quan tâm.

- Thế thì phải nói ra vì sao bạn nhảy xuống chứ, làm gì cũng có lý do, nói lý do của bạn xem nào.

Tô Xán người lom khom, nhích từng bước nhỏ tới rìa sân thượng, động tác như bắt gà.

Một số giáo viên học sinh giáo viên trên sân thượng không dám thở mạnh, có người muốn đi tới bị Vương Quý Văn ngăn lại, lúc này đông người chỉ làm hỏng việc không được tích sự gì.

- Đừng có qua đây, cậu đừng tưởng thừa cơ nói chuyện mà tới đây, còn đi tới tôi nhảy đấy.

- Được, được, tôi không qua nữa.

Tô Xán giang tay ra, toát mồ hôi, cẩn thận nói:

- Vậy đầu đuôi câu chuyện là thế nào?

Ở dưới sân trường học sinh các lớp bị giáo viên các lớp dẫn về lớp học, ít nhất nếu chuyện xấu nhất xảy ra cũng không để lại ám ảnh tâm lý với học sinh khác. Trương Hiền lúc này tỏ ra tương đối thành thục, trong khi giáo viên còn lúng túng thì hắn là người đầu tiên đi lên chặn cầu thang nghiên cấm người không liên quan đi lên, mặt như đối diện với địch, chỉ sợ có ai đi vào khiến Lệ Oánh nhảy xuống.

Tiếp đó là xe của cảnh sát, đội cứu hỏa chạy thẳng vào sân trường, tổ trưởng đội cứu hộ tổ chức yêu cầu mấy học quan hệ tốt với Lệ Oánh tới nói chuyện, vì vậy Tôn Mạn và mấy nữ sinh quen biết Lệ Oánh cũng được đưa lên sân thượng, khóc lóc khuyên bảo, song nói gì cũng không ăn thua, chỉ cần có người đi tới một bước là Lệ Oánh có phản ứng.

Tổ trưởng đội cứu hộ yêu cầu mọi người giữ khoảng cách, không tới gần, sợ kích thích tới Lệ Oánh. Bọn họ cách Lệ Oánh gần 12 mét, còn Tô Xán chỉ cách có năm bảy mét. Tô Xán thấy có người đội cứu hỏa tới rồi, vốn định lùi lại nhường chỗ cho chuyên gia, nhưng viên đội trưởng thấy Tô Xán ở gần nhất, liền ra hiệu cho y cố hết sức thu hút sự chú ý của Lệ Oanh, để ở phía dưới bố trí phương tiện cứu nạn.

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 55

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 55

Trần Linh San


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.