Đại Niết Bàn

Chương 276




Chuyện Tô Xán và Triệu Thừa Ngôn đã không còn đơn thuần là hoàn khố đánh nhau nữa, mà là sự đối đầu thế lực chính trị. Vấn đề Triệu Thừa Ngôn đúng là nhỏ, nhưng một học sinh cao trung thì có bối cảnh xã hội đen gì được? Chỉ cần chuyện này xác lập, thì có thể leo thang tới Triệu Vệ Đông.

Sự kiện này làm số người chú ý, cái tên Tô Xán lọt vào tầm ngắm.

- Bọn họ cũng là những người xưa nay không ưa gì Triệu Thừa Ngôn, nghe kể chuyện này thì hả lắm, khi nào mọi người cùng nhau tụ tập, làm quen một chút nhé?

Mặc dù đám Trang Hiền chỉ là học sinh cao trung thôi, nhưng không hề ngây thơ, rất nhiều người trong số họ ngay từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ nhận thức được vì trí bản thân, biết nên chơi với người nào, nên tiếp xúc với với ai, vì thế giới này trừ tri thức, kỹ năng ra thì còn mối quan hệ có thể cung cấp cho người ta nhiều hỗ trợ.

Đám Trương Hiền cho rằng, thủ đoạn Vương Uy Uy lôi kéo Tô Xán là bán ân tình cho y, giới thiệu đám người bọn họ cho Tô Xán là cho Tô Xán nguồn lực trong tương lai.

Nên bọn họ dùng chiêu này, giới thiệu bạn bè cho Tô Xán.

Một phương diện là có thể lôi kéo quan hệ hai bên, tất nhiên ở đây phân biệt quan hệ để giúp đỡ nhau, và người trong vòng tròn, Tô Xán không hợp tính bọn họ, không chơi với nhau, nhưng quan hệ vẫn cần thiết lập.

- Được, hôm nào hẹn thời gian gặp nhau.

Bạn bè của đám Trương Hiền thì hiển nhiên cùng cấp bậc với bọn họ, Tô Xán thấy mình không hợp với đám Trương Hiền thì chẳng thể hợp với những người kia, nên đáp cho có lệ.

Loại giao tình rượu thịt như cùng nhau hát Karaoke, chơi bi-a, uống chút rượu tuy cần thiết, song là quan hệ yếu ớt, đặc biệt ở giai đoạn này, khi mọi người dần trưởng thành, mỗi người hướng theo quỹ tích của mình, thành chính khách, thương nhân, có lẽ sẽ nhận ra nó yếu ớt ra sao.

Mọi người thấy Tô Xán không nhiệt tình nên cũng cụt hứng, cho rằng Tô Xán mới có chút ảnh hưởng mà đã vênh váo rồi, trò chuyện qua loa rồi chuông vào lớp reo vang, ai về lớp người đó.

….

Quán trà dầu ngoài trường vào buổi sáng, Đường Vũ cầm bát trà nóng hầm hập, bọn vụn mỳ rải lên mặt trà, sau đó dùng thìa múc từng thìa nhỏ cho vào mồm, ăn một cách ngon lành.

Hai người chia nhau một lồng bánh bao hấp, tình cờ đưa tay ra lấy bánh bao, ngón tay chạm vào nhau, cùng cười hạnh phúc.

Bên đường thi thoảng có nhóm học sinh hẹn nhau đạp xe đi qua, còn có người đi lạp buộc bình nước trên ghi-đông.

Tô Xán thấy Đường Vũ chăm chú múc mỳ ăn, biết rằng Đường Vũ biết mình nhìn chằm chăm cô ấy, có điều xuất phát từ chút tâm tư nhỏ nào đó, không chịu quay đầu lại cho mình nhìn, làm Tô Xán lòng ngứa ngáy, nói:

- Học kỳ này sắp hết rồi, chẳng mấy chốc mà chúng ta lên năm thứ ba.

Đường Vũ không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

- Năm thứ ba.

Tô Xán cảm thán:

- Đến khi tốt nghiệp, những người bạn ở bên cạnh bây giờ lúc đó sẽ mỗi người một phương rồi.

Đường Vũ không nói, cô biết tiếp tới Tô Xán nói gì.

- Kỳ thực mình không đủ tự tin, chưa chắc đã thi được vào cùng trường với bạn.

Rõ ràng muốn nói cho nhẹ nhàng một chút, nhưng bỗng nhiên Tô Xán thấy lòng nặng nề, mới vào Nhị Thập Thất Trung thì y tràn trề tự tin, định thể hiện một phen, nhưng học sinh ở đây thực sự không đơn giản. Tô Xán nhìn thấy cực hạn của mình.

Cho dù ở Nhị Thập Thất Trung thì Đường Vũ vẫn quá ưu tú, cô bước lên cầu vồng tới tầng mây cao vòi vọi đó là điều không ai hoài nghi. Cho dù Tô Xán đã dốc hết sức, trước mặt bọn họ vẫn trở ngại trùng trùng.

Thành tích chưa thấy đâu đã đầy tai tiếng, dù bề ngoài y ứng phó thoải mái chuyện Triệu Thừa Ngôn, song diễn biến sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, làm Tô Xán có chút mất tự tin.

Đường Vũ thấy Tô Xán nói giữa chừng chợt ngừng lại, lòng thoáng chút chua xót, Tô Xán tốt nghiệp sơ trung, mãnh liệt xông vào Nhất Trung, sau đó học ở Nhất Trung một năm rưỡi, chuyển tới Nhị Thập Thất Trung, nhiều người chỉ thấy phong quang của y, mấy ai có thể biết vì nụ cười ở trước mắt này, Tô Xán phải liều mạng phấn đấu thế nào, Đường Vũ biết, cũng như cô biết Tô Xán tập bóng rổ nhiều tới mức tay không cầm nổi phấn vậy.

Một tay tay mát lạnh đặt tay tay Tô Xán.

Giọng nói Đường Vũ ở buổi sáng như xuyên thấu tâm lý:

- Mình luôn rất yếu đuối, rất bi quan, không tin vào lời hứa và tương lai, là bạn cho mình sự tự tin nghĩ vào những điều xa xỉ, bạn không được vô trách nhiệm như thế.

Một nam sinh đạp xe đi qua vừa rồi nhìn Đường Vũ, nghe thấy câu này thiếu chút nữa lao lên vỉa hẻ.

- Mình biết trong lòng bạn có nhiều áp lực, tới từ người nhà mình, đôi khi mình rất đau lòng.

- Hôm rời Hạ Hải, mình ngồi sau xe nhìn bạn một mình đứng đó, đưa mắt nhìn mình đi, mình biết bạn rất cô độc, hiện giờ mình muốn cùng bạn chia sẻ, sau này dù bất kỳ có chuyện gì xảy ra, mình đều sẽ đợi bạn.

- Trước kia, bạn đã tới tìm mình. Bây giờ hãy tin mình, mình sẽ tới tìm bạn.

Lỗ tai Đường Vũ càng lúc càng đỏ, lời nói cũng ngày càng nhỏ như nói mơ, thi thóa quán trà dầu này.

Tô Xán nắm chặt tay Đường Vũ, trời đầu trời xanh lam trong vắt, mây cao lờ lững trôi.

Sân thượng là nơi tốt nhất để tới nếu muốn nghỉ ngơi giữa tiết học, nơi này có thể nhìn khắp Nhị Thập Thất Trung và góc nam thành phố.

Trong trường có học sinh hút thuốc, nhưng lên nóc nhà không phải lựa chọn sáng suốt, so với nhà vệ sinh không mấy khi giáo viên ngó tới, sân thượng là khu vực thường bị giáo viên đột kích kiểm tra.

Với người thích yên tĩnh như Tô Xán đây là nơi lý tưởng để lên kiếm chút gió mát thiên nhiên, suy ngẫm một vài điều, xa rời Hạ Hải, không có người bạn bên cạnh, Tô Xán thấy mình dần dần quay lại con người trước khi trùng sinh rồi, không còn có tâm thái thoải mái vui vẻ như trước nữa.

Lại nghĩ tới lời Đường Vũ nói với mình sáng nay, cô bé này như trốn mình vậy, giữa tiết gặp ở sân trường né tránh ánh mắt mình, hẳn vì cổ vũ mình mà tiêu hao hết dũng khí, điều đó khích lệ y rất nhiều, nhưng không xua hết được lo lắng trong y.

Lúc này dưới sân trường có tiếng nhạc phát ra từ loa, một giáo viên trung niên hô vang:

- Bắt đầu bài thể dục chống mệt mỏi giữa giờ, động tác thứ nhất...

Âm thanh quen thuộc, làm người ta hoài niệm.

Tô Xán ôm đầu nằm gối lên một viên gạch, nhiều lúc y cảm thấy rất cô đơn, bao nhiêu suy nghĩ, tâm sự, lo âu, mà không có ai để giãi bày san sẻ, cả Đường Vũ cũng không thể.

Vì y có mối quan tâm, có suy nghĩ không phù hợp với tuổi tác, nếu nói những điều này ra, chắc chắn không được kết quả vừa ý.

Ví như chuyện tình cảm, nếu nói chuyện với Tằng Na sẽ là người thích hợp nhất, nhưng nếu khi y tăng thêm vài tuổi nữa cơ, ở tuổi học sinh cao trung này mà đi hỏi bà chị phát xít chuyện tình cảm nghiêm túc đó thì chuốc lấy một bài răn dạy là cái chắc, sau đó không có gì ngạc nhiên nếu cha mẹ y biết, chuyện càng rối lên thôi..

Chỉ có Vương Thanh là người chấp nhận hết được sự “biến thái” của mình, biết nhiều bí mật của mình, song Tô Xán nhận ra Vương Thanh có tình cảm bất thường với mình, nên ngoài công việc thì giới hạn tiếp xúc với cô.

Bởi thế tất cả gánh nặng, lo lắng, khó khăn, Tô Xán đều phải suy nghĩ giải quyết một mình, không có ai san sẻ, một gánh nặng khác của trùng sinh.

Nhìn trời xanh, gió hiu hiu thổi làm y mơ màng muốn ngủ, không biết rằng có một nữ sinh váy trắng tung bay đi qua, tới khi làn gió mang theo mùi xà phòng thanh mát bay vào mũi mới mở mắt.

Tô Xán nghiêng đầu nhìn cô gái.

Nữ sinh đó mắt một mí, mặt tròn tròn để tóc mái lưa thưa, cột đuôi ngựa, thanh tú đáng yêu, có thể so với Tiêu Vân Vân, nhưng không bằng được Đường Vũ của mình, Tô Xán hạnh phúc nghĩ, oa nhưng mà đùi đẹp đấy, không ngờ hôm nay lên đây có phúc lợi lớn.

Cô gái không để ý có một nam sinh nằm dài mặt đất thưởng thức cặp đùi trắng nõn của mình, đặt sách xuống, xếp chỉnh tề, cô gái tới bên hàng rào, trèo qua, phia dưới là học sinh toàn trường đang tập thể dục.

Có người nhìn thấy, chỉ trỏ bảo nhau, tức thì gây ra một trận náo động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.