Đại Niết Bàn

Chương 240




Suốt cả đêm chủ nhật ngủ không ngon, mơ toàn thấy ác mộng, lúc mơ thấy Đường Vũ đứng dưới hàng cây anh đào, mình ra sức chạy tới, nhưng Đường Vũ trôi đi ngày một xa. Lúc thì mơ thấy ác mộng xưa cũ từng dày vò y thời gian dài nay quay lại, tất cả chỉ là một giấc mơ, tình dậy mình vẫn là Tô Xán gần ba mươi tuổi, ủ ê rầu rĩ... cứ thế vật vã cho tới khi gần sáng thiếp đi được một chút.

Chuông báo thức kêu mấy lần vẫn không mở mắt ra được, cho tới khi mẹ vào xách tai lôi dậy mới miễn cưỡng rời giường. Lấy nước lạnh vốc lên mặt, sau một đêm khó ngủ mà tiều tụy hẳn.

Tâm trạng không tốt, hiếm khi mẹ ở nhà làm đồ ăn sáng cho mà ăn cũng nhớ là ăn cái gì, ra khỏi cửa liền gặp Quách Tiểu Chung, Quách Tiểu Chung cũng học Nhị Thập Thất Trung lớp số một, hai người cùng bắt xe bus tới trường.

Ngồi bên cạnh Tô Xán, Quách Tiểu Chung thấy y hôm nay trầm mặc hơn thường ngày rất nhiều, từ đầu tới cuối mắt nhìn ngoài cửa sổ có vẻ nóng ruột khẩn trương, mặc dù thường ngày Tô Xán không thích nói chuyện, nhưng y luôn biết gợi mở đề tài để người bên cạnh nói mãi.

Tới cổng trường gặp tổ kiểm tra đeo băng đỏ, Ngô Thì Nhuế cũng có mặt, dù bạn cùng lớp, cùng tiểu khu, thái độ với Tô Xán lạnh nhạt, với Quách Tiểu Chung thì hòa nhã hơn nhiều.

Dọc đường tới lớp Tô Xán nghe nhiều người bàn tán chương trình ĐTH đầu tuần, vô hình trung Tô Xán và Quách Tiểu Chung đi gần một đám đông, trong đó có cán bộ hội của học sinh, đang tiết lộ ít chi tiết chương trình ĐTH trường.

Quách Tiểu Chung xoa tay hưng phấn nói:

- Có tin hot rồi, lâu nay CLB truyền hình toàn đưa tin khô khan nhàm chán lặp đi lặp lại tới mức chẳng còn mấy ai để ý nữa, lần này nghe nói có cảnh Tôn Mạn mắng người. À quên cậu không biết Tôn Mạn, đó là nữ sinh lớp số 13 năm thứ hai, cùng lớp với Đường Vũ, là hai cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta, có điều Tôn Mạn hoạt bát hơn, còn Đường Vũ lạnh lùng hơn. Tôn Mạn từ năm thứ nhất được chọn làm phóng viên ĐTH trường, cô ấy dẫn chương trình luôn với phong cách tao nhã điềm đạm, chưa bao giờ mắng ai, không biết tên xui xẻo nào chọc giận Tôn Mạn, coi như tên đó lấy được "lần đầu tiên" của Tôn Mạn rồi.

Tô Xán cười méo xẹo, cái "lần đầu tiên" đó ai mà muốn chứ, câu phúc họa song hành đúng là chẳng sai, hôm đó may mắn gặp được người của CLB truyền hình cho y một cơ hội gây chú ý với Đường Vũ, đồng thời có vẻ như cũng có ít phiền toái.

Tạm biệt nhau ở cầu thang, Tô Xán về lớp cất cặp chưa lâu có loa báo tập trung chào cờ.

Tên béo Tưởng Minh Quân ngồi cùng bàn với Tô Xán là nhân vật khá sôi nổi, nhờ có hắn mà Tô Xán hòa nhập khá nhanh trong lớp, có thể tham gia vào vài cuộc thảo luận.

Chủ đề nóng hôm nay tất nhiên là về tin tức mà ĐTH trường sắp bộc lộ, Tô Xán thầm nghĩ Cao Chiêm Tùng đúng là am hiểm công tác truyên truyền, tin tức chưa ra đã biết cách làm nóng không khí, sản sinh hiệu ứng đám đông rồi, đúng là một nhân tài.

Đương nhiên là nhân vật minh tinh của trường, lại là nhân vật chính trong tin tức, nữ sinh lớp số 13 không ngừng dò hỏi Tôn Mạn tin tức sắp đăng, bên ngoài đều nói Tôn Mạn cãi nhau, cãi nhau với ai?

Tôn Mạn nghiến răng ken két trả lời:

- Là một kẻ rất đáng ghét, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, còn là học sinh mới chuyển trường.

- Học sinh mới chuyển trường?

Tin tức này nhanh chóng lan truyền đi, rồi chẳng biết thế nào mà câu Quách Tiểu Chung bình luận "lần đầu tiên của Tôn Mạn" cũng truyền bá ra, một đám nam sinh thầm mến Tôn Mạn nghiến răng nghiến lợi:

- Một tên học sinh mới chuyển trường lại dám va chạm với Tôn Mạn của chúng ta, lúc đó tôi mà có mặt, thế nào cũng đánh thằng đó một trận.

Đường Vũ cũng nghiêng tai nghe, nhìn về phía Tôn Mạn.

Dương Thừa lắc đầu cười:

- Mình rất muốn xem bộ dạng Tôn Mạn lúc mắng người thế nào, chắc rất đặc sắc. Mà cậu học sinh mới chuyển trường này cũng quá xui xẻo, thế nào mà lại chọc giận Tôn Mạn, e lúc này thành kẻ thù của không ít người.

Tóm lại tất cả thống nhất cho rằng, tên học sinh mới chuyển trường kia chán sống rồi, nói không chừng sau này đi trong trường bị người ta đánh lén, nằm ngất giữa sân trường với dòng chữ "kết cục đắc tội với mỹ nữ" dán ở sau lưng.

Mọi người nói cười bàn tán, bọn họ thực sự chẳng hứng thú với tin tức trong ĐTH trường, toàn giáo điều khô khan, xem cái đó chẳng bằng xem tin tức thời sự, thứ duy nhất khiến học sinh các lớp còn xem là được ngắm Tôn Mạn mà thôi.

Dương Thừa cùng xung quanh cười đùa, thấy Đường Vũ không bình luận gì, hỏi:

- Bạn là học sinh gương mẫu chắc không thích mấy chuyện này hả?

- Không.

Dương Thừa ngạc nhiên nhìn thấy khóe môi xinh xắn của Đường Vũ hơi nhếch lên:

- Thú vị đấy chứ.

Trước kia cô đúng là không hứng thú với mấy tin tức này, nhưng có anh chàng chuyên gây rắc rối thay đổi cô.

Sáng sớm thấy nụ cười của Đường Vũ, không kém gì uống thuốc tăng lực, cả ngày tràn đầy sức sống.

Lễ chào cờ kết thúc, học sinh như chim vỡ tổ về lớp, chăm chú nhìn lên chiếc TV 27 inch được treo ở góc trái đầu lớp.

Đúng giờ, âm nhạc mở màn sôi động có vài phần chuyên nghiệp vang lên, xuất hiện hình ảnh bàn gỗ lim quen thuộc ở tầng cao nhất khu nhà nghệ thuật, ngồi sau là một nam một nữ ăn mặc nghiêm túc.

Nam là Cao Chiêm Tùng, hội trưởng hội học sinh, nữ là hoa khôi Tôn Mạn.

Vương Văn Quý đứng ở cuối lớp, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn hình TV, chỉ là thói quen, trong đầu ông ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì, thường ngày mặc tất thủng ngón dựa vào ghế sô pha xem TV có tâm tình gì thì hiện giờ có tâm tình đó.

Mọi người kiên nhẫn nghe hết phần "lảm nhảm" như bình thường của Cao Chiêm Tùng, đến giọng trọng trẻo của Tôn Mạn làm toàn bộ học sinh, ít nhất cũng là toàn bộ nam sinh đang hờ hững chăm chú nhìn lên:

- Thưa các bạn, tiếp theo là thành viên tiểu tổ đột kích chúng tôi trường học, đưa tin hành vi gây hấn văn minh trường học..

Nhạc nền kích động, người không biết còn tưởng rằng sắp tuyên bố chiến tranh.

Mỗi tuần Tôn Mạn đều nói câu này, nhưng hôm nay lại có thêm âm nhạc khoa trương, khiến người ta nóng ruột.

Chuyện đầu tiên là một tên nam sinh cởi tất thối treo lên cành cây, tiếng cười nghiêng ngả phát mấy khu phòng học.

Tiếp đó có người mua đồ ăn ở căng tin, xé vỏ bọc vứt ra đất,

Có người cười, có người suy nghĩ, có người bàn luận, có người hoàn toàn không xem, chỉ thảo luận đề tài trong vòng tròn nhỏ của mình.

Tiếp đó ống kính hơi rung, hình ảnh không tốt lắm, có một nam một nữ đứng bên ao nước, có tiếng Cao Chiêm Tùng:" Này bạn kia, làm cái gì thế, vừa mới bảo bạn đừng ném đá, bạn lại đi bẻ cành, có biết đây là hành vi phá hoại môi trường chung không?"

Không ít người giơ ngón cái, bình luận " thằng này ngầu, dám thách thức cả tiểu tổ đột kích".

Lần này ống kính zoom vào cận cảnh Tô Xán đang bắt con cá chép, con cá quẫy làm nước bắn cả lên camera, rồi màn diễn giảng đặc sắc lấy cá chép chỉ trích cách thức bồi dưỡng nhân tài của trường.

Kết thúc là câu nói của Tôn Mạn sau này được truyền thành kinh điển của Nhị Thập Thất Trung:

- Cậu tưởng rằng mình là Châu Tinh Trì chắc.

Phản ứng các lớp khác tạm thời không nhắc tới, toàn bộ lớp số 3 im phăng phắc.

Tưởng Minh Quân nhìn Tô Xán cứ như là hôm nay với quen biết y vậy.

Còn lớp số 13 thì chìm trong tiếng cười đùa, chỉ có một cô gái bịt chặt miệng, chua xót trào dâng trong lòng, mắt cô đỏ hoe, cô cố mở to mắt nhìn rõ rõ khuôn mặt trên TV, nhưng tầm nhìn chỉ có màn nước mơ hồ.

***

Mình không xem nổi phim của Châu Tinh Trì, thử xem mấy bộ nhưng chừng nửa tiếng là bỏ, không hợp chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.