Đại Niết Bàn

Chương 102




Hôn mê cũng có rất nhiều cảm giác, với Tô Xán mà nói, y hôn mê lại có chút đặc biệt, khi một dao của Trần Xung đâm tới, đầu óc y rất tỉnh táo, nhưng cơ thể không nghe sai bảo, chẳng có chút dấu hiệu nào đã ngất xỉu.

Nhưng hôn mê cũng không phải là hoàn toàn hôn mê, vẫn nghe thấy tiếng người náo loạn bên cạnh, người cứ nhấp nhô, chắc là ai đó khiêng mình đi, không thể phản kháng lại, ý thức không quá tỉnh táo, đợi khi ý thức dần quay lại, y chỉ miễn cưỡng nhớ những cái này.

Chắc là giống như một cái máy vi tính hệ thống quá tải sẽ tự động khởi động lại, cơ thể con người cũng tránh đầu óc kinh hãi quá độ nên tự bảo vệ, nên sinh ra loại "hôn mê" có tri giác như Tô Xán.

Khi cảm thấy quyền khống chế cơ thể được trao trả lại cho bản thân, phản ứng đầu tiên của Tô Xán là mở mắt ra, phía trước như bao phủ một lớp màng, trắng xóa, dần dần mọi thứ trở nên rõ ràng.

Mùi thuốc khử trùng luốn vào mũi, tầm nhìn có mấy người mặc choàng trắng đang làm gì đó, tựa hồ nhận ra mình tỉnh lại, một người đi tới lật mí mặt, sau đó gật đầu: - Chủ nhiệm Đinh, cậu ta tỉnh lại rồi.

Tô Xán mở mắt ra, một bác sĩ đeo khẩu trang xuất hiện: - Đừng cử động, cậu vừa được khâu vết thương, phải nói cậu quá may mắn đấy, dao xuyên qua xương sườn, không trúng chỗ yếu, cũng không làm bị thương tới nội tạng, chỉ phải khâu bảy mũi thôi... Bọn trẻ con bây giờ, ài, càng ngày càng không ra làm sao cả.

- Xem bản thân đi, tí cái tuổi đầu, học cái gì không học, lại đi học đánh nhau! Có loại trẻ con thế này là bất hạnh của xã hội, sao không đâm chết luôn đi, không biết nên nói là may mắn không. Đinh Triệu Quốc cởi khẩu trang ra, tháo găng tay, mặt âm trầm, ánh mắt thi thoảng nhìn ra phía cửa.

- Đúng thế, nếu không phải chủ nhiệm Đinh chúng tôi đích thân cấp cứu thì giờ cậu còn chưa tỉnh lại đâu. Y tá trường cũng hừ một tiếng:

Mình vừa tỉnh lại thôi đã chửi mắng người ta, còn mong người ta chết đi, có cái loại bác sĩ thế này sao? Mình đắc tội gì với họ, câu "lương y như từ mẫu" cho chó gặm rồi à?

Đầu óc Tô Xán do tác dụng thuốc gây tê vẫn còn mơ hồ lắm, song biết chỉ may mấy mũi kim mà cần tới chủ nhiệm, xem ra chuyện này không nhỏ.

Đinh Triệu Quốc nhìn ra cửa hồi lâu, nhỏ giọng hỏi hộ sĩ trưởng: - Sao bí thư, thị trưởng còn chưa tới?

Hộ sĩ trưởng nhỏ giọng đáp: - Gọi điện thông báo một lúc rồi, lãnh đạo thành phố đều đang tới, chắc chẳng bao lâu...

Tô Xán giật mình, không ngờ chuyền này đã ầm ĩ tới chỗ lãnh đạo thành phố rồi.

Mà nửa tiếng trước khi Tô Xán tỉnh lại.

Ngoài bệnh viện vây quanh rất nhiều học sinh tan học, học sinh lớp Tô Xán gần như đều có mặt, có điều bị bảo vệ chặn lại, ở lầu cấp cứu, chỉ có người nhà hai nhà có thể vào, là nhà Tô Xán và nhà Mậu Tiểu Thì. Trần Xung cũng thương, song lúc đó tránh đám đông phẫn nộ làm sự việc xấu thêm, hắn được đưa tới bệnh viện khác.

Phía nhà Tô Xán, mặt Tằng Toàn Minh xanh mét, Tằng Na ở bên ra sức an ủi cha, Tằng Kha và Tô Lý Thành như kiến bò chảo nóng, tuy đã biết vết thương của Tô Xán không quá đáng ngại, nhưng đột nhiên phát sinh chuyện khủng khiếp như thế, tới giờ họ vẫn chưa hết sợ.

Tằng Na cũng chỉ nghe loáng thoáng năm thứ nhất có chuyện giết người, cùng bạn bè hỏi thăm, biết tới xảy ra ở lớp số 5, thầm nghĩ vậy là lớp Tô Xán rồi, sau đó tham gia vào đám đông thảo luận, nghe kỹ hơn, nghe nói là đánh nhau khiến một người bị thương, còn người kia bị bạn học giết chết tên là Tô Xán, chân bủn rủn, cuống cuồng chạy ra bốt điện thoại bên ngoài, gọi điện cho cha, vừa khóc vừa kể.

Cả nhà lập tức xông tới Bệnh viện Nhân dân số 1.

Tằng Toàn Minh hầm hầm chỉ Tằng Kha và Tô Lý Thành, khổ tâm thất vọng khôn tả: - Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi, hai người làm gì cũng không được quên chức trách cha mẹ, đừng lơ là giáo dục con cái... Nhìn xem, giờ xảy ra chuyện, thắng bé đó thông minh, nhưng lại đem sự thông minh dùng vào chuyện bàng môn tà đạo! Đánh nhau... Ra nông nỗi này là lỗi của hai người... Hai người gánh trách nhiệm lớn nhất.

Tô Lý Thành ngây ngốc đứng đó, không dám nói gì cả. Tằng Kha lau nước mắt liên hồi.

Tằng Na vành mắt đỏ hoe: - Thành tích tốt thì sao nào, thành tích tốt không phải là tất cả, cô chú nuông chiều nó quá rồi, thấy thành tích nó đi lên, nó muốn gì cũng đồng ý, ở cái tuổi nó, tự tin sẽ sinh ngang ngược... Mấy đứa học sinh nam trong lớp cháu cũng thế! Kiêu ngạo hung hăng, lúc nào tự cho mình là đúng.

Doãn Thục Anh im lặng nãy giờ không nhịn được nữa: - Không nói nữa! Đợi lát nữa Tô Xán nó ra cũng không được nói, Tô Xán là thằng bé ngoan, về nhà giáo dục cho tốt là được!... Giờ tìm cách giải quyết chuyện đã, cần bồi thường thì phải bồi thường. Còn ở trường học, Lão Tằng ông ra mặt nói với hiệu trưởng bên đó, không thể để thằng bé bị đuổi học...

Tằng Na nghe vậy oán hận nhìn về phía phòng bệnh của Tô Xán, từ khi cô đi học tới giờ lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cha mẹ cô chưa bao giờ phải đi cầu cạnh ai, vậy mà cha mấy lần vì chuyện Tô Xán mà phải nhờ vả nợ ân tình người khác. Giờ hay rồi, Tô Xán gây ra chuyện tày trời, bọn họ lại chẳng phải thế gia vọng tộc gì, đi nhờ vả là phải mặt dày vứt bỏ thể diện, hao tiền tốn của, lại khổ cho cha.

Vợ chồng Tằng Kha nhìn nhau, đều có chút xót xa: - Nhà em có hơn trăm nghìn, liệu có đủ không? Tuy nói là chỉ mất nửa năm, nhưng đó là nửa năm Tằng Kha sáu giờ sáng thức dậy, đánh thức Tô Xán rồi đi mở hiệu, lau dọn về sinh, sắp xếp hàng hóa, mỗi ngày tối mịt mới về, giờ chắp tay đưa cho người khác, sao chẳng đau lòng.

- Đành vậy! Doãn Thục Anh bực mình khoát tay: - Giờ cứ lo đứa bạn bị Tô Xán đánh đã, người ta cũng có cha có mẹ, nếu chẳng may mà nó tàn tật suốt đời, lúc đó nhà ta thảm...

- Đủ hay không đủ chưa nói, sợ là thằng bé kia trong nhà không chọc vào nổi... Tằng Toàn Minh chắp tay sau lưng, trông già đi rất nhiều, vừa rồi lúc ông tới nghe đám học sinh ở ngoài bệnh viện bàn tán, hình như học sinh Tô Xán làm bị thương là con cán bộ, thuộc hệ họ Vương.

Cán bộ họ Vương? Tằng Toàn Minh tức thì nghĩ tới một người, cháu của phó bí thư Vương Kim Vinh, cũng chạc tuổi này, vì cùng ở Nhất Trung nên ông ta có biết. Nếu đúng là cháu của Vương Kim Vinh thì vấn đề nghiêm trọng rồi.

- Thị trưởng Hồng! Tằng Toàn Minh thấy Hồng Tiểu Thiên và mấy đầu não của cơ quan chính phủ tới, lập tức toát mồ hôi, kinh động tới cả thị trưởng rồi sao? Vợ chồng Tằng Kha lại càng khiếp sợ.

Hồng Tiểu Thiên khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Mấy người bên cạnh ông ta thì khó xử vỗ vai Tằng Toàn Minh: - Lão Tằng... Ài, sao lại để chuyện thành ra thế này...

Tất cả đều cho rằng cháu của Tằng Toàn Minh gây họa, vừa rồi nghe tin Nhất Trung có vụ giết người, đứa cháu này e là lành ít dữ nhiều, giờ chuyện càng truyền bá xôn xao, đều tiếc nuối cho Tằng Toàn Minh.

Không khí ngoài phòng cấp cứu trầm mặc một cách đáng sợ, một lúc sau Hồng Tiểu Thiên mới hỏi: - Bên thành ủy chưa ai tới à?

Tằng Toàn Minh gật đầu.

Hồng Tiểu Thiên chỉ biết thở dài, hôm nay là ngày tổ đốc sát tới kiểm tra, Lưu Lam đang bồi tiếp, chuyện này mà xử lý sớm đã chẳng khiến ai ai cũng biết, giờ Lưu Lam đang cùng người tổ đốc sát tới đây.

Thế này là có ý gì? Đây chỉ là một sự việc xảy ra trong trường học, hoàn toàn có thể áp xuống, giải quyết kín đáo mới là kết quả tốt nhất, vậy mà Lưu Lam lại dẫn cả người tổ đốc sát tới.

Chẳng lẽ Lưu Lam muốn lợi dụng tấn công? Lần trước vì chuyện tập đoàn lừa đảo khiến ông ta thất thế, lần này muốn đánh trả? Định dùng Tằng Toàn Minh làm chỗ đột phá, như hế là chơi đòn chính diện với mình rồi!

Kéo cả tổ đốc sát tới, lão Lưu Lam này thật tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.