Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 20: Ngươi trông coi ta, ta thì sẽ không phạm án a




Chương 20: Ngươi trông coi ta, ta thì sẽ không phạm án a

"Úc bộ đầu trở về làm sao không vào phòng chứ?"

Úc Nhiễm nghe tiếng hoàn hồn, cô quay đầu liếc mắt nhìn Tần Khả Nhi lại nhìn một chút hòm thuốc trong tay nàng ta, "Ngươi vừa mới...." Úc Nhiễm muốn nói cái gì, lại ngừng lại, bỗng nhiên chính mình cũng cảm thấy buồn cười

"Úc bộ đầu muốn nói cái gì?" Tần Khả Nhi không khỏi truy hỏi

Úc Nhiễm lắc đầu một cái, "Nghe được ngươi đang ở đây giúp cô ta bôi thuốc" cô nhịn không được lại hỏi thêm một câu, "Cô ta hiện tại thế nào rồi?"

Tần Khả Nhi muốn nói lại thôi, bất thình lình nghĩ đến lời của Tư Không Linh vừa rồi, cười cười: "Nàng thế nào rồi ta nói không tính, sợ là phải Úc bộ đầu tự mình đi hỏi mới được"

Tần Khả Nhi quay người muốn đi, Úc Nhiễm gọi lại nàng ta, "Vụ án của Phương phủ, người chết cũng không phải là tự sát"

Tần Khả Nhi đưa lưng về phía Úc Nhiễm không khỏi nhăn đầu lông mày, thế nhưng rất nhanh nàng ta lại đem sắc mặt không nên xuất hiện thu hồi, xoay người lại xem ra có chút lúng túng khẽ cười nói: "Thật không? Xem ra là tại hạ học nghệ không tinh, sơ sót cái gì"

"Ngược lại cũng không phải vậy, nếu ta không nghĩ rằng vấn đề này tuyệt không đơn giản, sợ cũng sẽ bị ý tưởng mê hoặc"

"Không biết Úc bộ đầu có thể cho biết hay không, từ đâu phán định không phải tự sát?" Tần Khả Nhi hỏi

Úc Nhiễm: "Huyệt tê sau gáy của người chết, có một vết thương bị ngân châm đâm qua"

Tần Khả Nhi không khỏi khiếp sợ, huyệt tê sau gáy giấu ở giữa sợi tóc, nên phải cẩn thận như thế nào mới có thể tìm được, huống chi chỉ là kích thước như lỗ kim

Nàng ta bất giác có chút khâm phục Úc Nhiễm

"Chiều sâu châm vào huyệt vị sẽ để người tạm thời toàn thân tê dại, nhưng đầu óc vẫn cứ tỉnh táo. Hung thủ mượn cơ hội đem người chết ném vào trong giếng, ngụy trang thành hiện tượng giả người chết tự sát" Úc Nhiễm nói, "Hung thủ không phải biết võ thì là biết y"

Thời điểm nói đến y, Úc Nhiễm không khỏi nhìn về phía Tần Khả Nhi, tầm mắt hai người chạm vào nhau, một hồi lâu không tách ra nữa

"Úc bộ đầu đây là đang hoài nghi ta?" Thời điểm nói chuyện, Tần Khả Nhi cũng không có dời ánh mắt, nàng ta thẳng thắng nhìn lại mải mai không nhìn ra chột dạ

Úc Nhiễm trái lại thu hồi tầm mắt trước, nghe nàng ta hỏi như vậy lại cũng không phủ nhận, "Hoài nghi mà thôi, dù sao thời điểm Tần cô nương xuất hiện quá đúng, rất khó không khiến người ta hoài nghi"

"Ha ha, Úc bộ đầu coi là thật thẳng thắn" Tần Khả Nhi cũng không tức giận, "Lời ấy có lý, như vậy tại hạ đợi định luận của Úc bộ đầu"

Tần Khả Nhi đi rồi, Úc Nhiễm lại một mình đứng một hồi. Cô hoài nghi Tần Khả Nhi không sai, nhưng mà lại không tra được giữaTần Khả Nhi và người chết có bất kỳ quan hệ nào, người này đột nhiên xuất hiện, khiến người ta không có đầu mối chút nào

Nhưng cô lại thực sự không muốn tin tưởng, đây chỉ là một trùng hợp

Cửa của căn phòng không có khóa chặt, Úc Nhiễm nhẹ nhàng đẩy một cái thì mở ra, Tư Không Linh ở trên giường sau khi Tần Khả Nhi đi rồi thì bắt đầu buồn ngủ, nhưng lúc này vừa nghe đến động tĩnh của cửa liền lập tức lại mở mắt ra

Úc Nhiễm hình như có thể nghe được thanh âm nàng mở mắt, cơ hồ cũng trong lúc đó nhìn lại hướng trên giường, ánh mắt của hai người chạm thẳng, Úc Nhiễm lập tức quay người mượn động tác đóng cửa cùng nàng dời đi

"Nhiễm nhi"

"....."

"A Nhiễm?"

"....."

"Em Nhiễm?"

Bội đao không mang vỏ đao của Úc Nhiễm, đã gác ở trên cổ Tư Không Linh

Tư Không Linh không dám làm bừa, mắt thấy đao kia nuốt ngụm nước miếng, "Úc bộ đầu...."

Úc Nhiễm hài lòng thu hồi đao

Nàng đi tới bên cạnh bàn, đem trường đao đặt lên bàn, "Nếu là không có gì đáng ngại, ngươi có thể đi rồi"

"Đừng a! Có trở ngại!" Tư Không Linh nhất thời giả vờ giả vịt kêu rên lên, "Ai ya.... Ta thật khó chịu, toàn thân khắp nơi đều đau, cũng không thoải mái.... Ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu đuổi ta đi!"

Úc Nhiễm trừng nàng một cái, "Ngươi làm rõ, nơi này là nha môn, không phải y quán cũng không phải trạm dịch"

"Đúng vậy, nha môn không phải địa phương vì bách tính mưu cầu hạnh phúc sao, bách tính của ngươi đều phải không xong rồi, ngươi còn đuổi người đó đi. Nỡ lòng nào a!"

Lời ngon tiếng ngọt, gian trá giảo hoạt!

Úc Nhiễm tự nhiên không thể chứa nàng, lúc này rút đao cơ hồ mải mai không kẻ hở phản ứng cho Tư Không Linh chém tới hướng đầu nàng. Cho dù Tư Không Linh bình tĩnh như thế nào đi nữa có thể biểu diễn, đối mặt công kích đột nhiên xuất hiện như vậy, cũng không khỏi bị sợ phản xạ có điều kiện từ trên giường bắn lên, cật lực tránh thoát

Nào dự liệu như vậy Úc Nhiễm lại vẫn không bỏ qua, cô tựa như xuống tay độc ác ép Tư Không một lần nữa không thể không xuất thủ, Tư Không Linh lại vừa lúc bắt lấy đúng mực, không đến nỗi thật tổn thương hay có chút suy yếu

Mấy chiêu hạ xuống, Úc Nhiễm cuối cùng hài lòng, mà Tư Không Linh sớm đã từ trên giường phòng đến dưới giường, đỡ bàn há mồm thở dốc, nhìn ánh mắt của Úc Nhiễm có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu ai oán

Úc Nhiễm một lần nữa đem đao xuyên vào bao đao, ung dung rót cho mình một chén nước

"Xem ra, ngươi thực sự đánh giá thấp chính mình" Úc Nhiễm không mặn không nhạt liếc Tư Không Linh một cái, "Nếu đã còn có thể nhảy nhót, như vậy nha môn thì không có cần thiết thu nhận giúp đỡ các hạ, xin mời" Cô vừa nói vừa xòe tay, nhắm thẳng phương hướng cửa lớn

Tư Không Linh phồng lấy quai hàm, nhìn chăm chú cô nửa ngày lại chính là không thấy động tĩnh, bỗng nhiên dịch bước chân, Úc Nhiễm nhìn qua, đã thấy nàng không phải dự định rời đi, trái lại thì đến trên ghế bên cạnh bàn ngồi xuống

"Ta không đi!" Nói lý lẽ không được, vậy thì chơi xấu. Dù sao Tư Không Linh nghĩ xong rồi, mặc cho Úc Nhiễm đuổi làm sao, nàng chính là không đi!

"Ngươi!" Úc Nhiễm tức điên

Tư Không Linh một bộ dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi nằm nhoài trên bàn, "Ngươi đánh ta mắng ta, ta đều không đi" Nàng thực sự là hối hận, vừa rồi tại sao phải trốn, Úc Nhiễm chính là hù dọa nàng, còn có thể thật giết nàng? Nghĩ tới đây liền bổ sung một câu, "Giết, ta cũng không đi. Hoặc là ngươi thật sự giết ta đi, ta không đánh trả, tuyệt đối không đánh trả!"

"Ngươi thật sự coi ta không dám giết ngươi!"

"Dù sao lòng ta ý đã quyết, tùy vào ngươi thôi!"

"......" Úc Nhiễm nhất thời nghèo từ

Úc Nhiễm nói nói như vậy, nhưng mà cô đúng là không dám a! Giết người là tử tội, huống chi tri pháp phạm pháp, còn phải nghiêm trọng xử lý. Vì nữ nhân vô lại Tư Không Linh này, thực sự không đáng

Hai người bế tắc một hồi, Tư Không Linh bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nheo lấy mí mắt, ngữ khí cũng đồng thời mềm nhũn ra, đã biến thành khẩn cầu đáng thương: "Ngươi thì đừng để ta đi mà, ta ở lại chỗ này, ngươi trông coi ta, ta thì sẽ không phạm án a"

"Nếu ngươi phạm án, ta tự nhiên lại đem ngươi bắt trở về!"

"Không cần bắt a, ta ở nơi này, ta không đi" Tư Không Linh trừng mắt nhìn, "Nếu không bây giờ ta ra ngoài trộm chút gì?"

Tính khí tốt của Úc Nhiễm đang đụng trúng Tư Không Linh không chút nào được lợi, "Ai nói chơi với ngươi!"

"Ta không nói chơi....." Tư Không Linh khịt khịt mũi, "Ta biết, ngươi giận ta"

Phí lời! Nữ nhân có chuyện làm nào không để nàng tức giận!

"Vậy ngươi xử trí ta được rồi, làm sao cho ngươi hài lòng thì làm như vậy, cho đến khi ngươi không tức giận mới thôi, ta tuyệt đối phối hợp không phản kháng!" Tư Không Linh cực kỳ chân thành bảo đảm mà nói, nàng đưa tay kéo góc áo của Úc Nhiễm, "Cho dù, ngươi muốn thế nào thế nào....cũng được"

Hết chương 20

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tặc vô lại vì tình yêu chân thành cũng là liều

Edit: truyện này chậm tiến độ edit lại nhe mn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.