Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Chương 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi đến khi ta và tiểu thư đến phòng riêng mà Thôi Bảo Trân đã đặt trước, mới được báo rằng Tiêu Hoài Thịnh hôm nay đã nuốt lời.

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước đến chỗ Lai Phúc, tiểu đồng của Thôi Bảo Trân, thì thầm vào tai hắn, bảo hắn áp giải tiện tỳ Liễu Ngọc Vân kia về phủ.

Lai Phúc nghe xong sắc mặt trở nên nghiêm trọng, vội vàng đi làm ngay.

Thôi Bảo Trân ngượng ngùng: "A tỷ, ta cũng không ngờ Tiêu Hoài Thịnh lại thất hứa."

Nhưng hắn ta lại kéo đến một người khác, cười hớn hở khoe hàm răng trắng bóng rồi giới thiệu: "Đây là vị Trạng nguyên lang mà năm nay mọi người đều đặt cược, tên là Phó Đệ, là bạn thân chí cốt của ta đấy."

Phó Đệ? Là người mà tiểu thư trong mơ đã nói là người có lỗi với nàng sao?

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Đệ không chút che giấu, lại sững sờ…

Quả là người quân tử lỗi lạc, tựa như ngọc được cắt gọt, mài dũa công phu.

Ánh mắt ôn hòa, điềm tĩnh, nhưng khi không cười lại toát ra vẻ lạnh lùng khó tả.

Ta chăm chú quan sát, lại kinh ngạc phát hiện trong mắt hắn khi nhìn tiểu thư mang theo một tia nồng nhiệt đang cố gắng che giấu.

Hai người sau khi gặp mặt chào hỏi xong, Thôi Bảo Trân vẫn thao thao bất tuyệt.

"Chậc chậc, bắt rể ngay dưới bảng vàng, tiểu thư kiêu ngạo và chàng thư sinh dịu dàng, đúng là chuyện lạ có một không hai..."

Thấy Thôi Bảo Trân càng nói càng lố, trên mặt tiểu thư bỗng nhiên ửng hồng, đôi mắt phượng trợn tròn, quát lớn: "Ngươi im miệng cho ta, Thôi Bảo Trân!"

"Ồ."

Thôi Bảo Trân im lặng chưa được ba giây, lại mặt dày mày dạn nói: "... Nhưng mà viết thành truyện thì quả thật không tệ."

Phó Đệ khẽ ho một tiếng, gương mặt tiểu thư càng thêm đỏ ửng, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng có chút uy lực nào: "Coi chừng ta lột da ngươi ra!"

Thôi Bảo Trân cười ha hả, ra vẻ khoa trương: "Rồi rồi rồi, tháng này tỷ đã lột da ta năm lần rồi!"

Hừ, Thôi Bảo Trân đáng ghét, đáng tiếc ta không thể đánh hắn.

Tiểu thư là một tiểu thư tốt, chưa bao giờ quên những gì đã hứa với ta.

Nàng cố ý thắng cho ta một chiếc đèn thỏ, lúc đưa cho ta trên mặt tràn đầy vẻ kiêu hãnh: "Bản tiểu thư vừa liên tiếp đoán trúng năm câu đố đèn, cố ý xin chủ quầy chiếc đèn thỏ này đấy."

"Oa! Tiểu thư thật tài giỏi!"

Ta tỏ vẻ sùng bái, không ngừng thốt lên lời khen ngợi, vỗ tay đến mức đau cả bàn tay.

“Đó là điều đương nhiên, cũng phải xem là tiểu thư của ai chứ."

Tiểu thư khẽ hừ một tiếng: "Mau đi nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày rồi."

Ta cẩn thận xách chiếc đèn, miệng suýt nữa thì cười toe toét đến tận mang tai.

Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời, nàng vẫn nhớ ta tuổi Thỏ.

Trở về phòng, ta lấy ra một tờ giấy trắng, học theo dáng vẻ viết chữ của tiểu thư, chậm rãi viết xuống——

Thôi gia Bảo Nghi, vạn sự bình an.

Một tờ viết không đẹp, liền viết tờ thứ hai, tờ thứ ba.

Cho đến khi trên bàn chất đầy giấy bỏ đi, ta mới viết ra được một tờ ưng ý nhất.

Ta chống cằm, ngây ngốc nhìn chiếc đèn thỏ rất lâu rất lâu, trong lòng vô cùng đắc ý.

Chờ đến khi ta buộc tờ giấy trắng vào dưới đèn rồi mới yên tâm đi ngủ.

Rất nhiều năm sau, ta mới biết bản thân quả nhiên là kẻ ngốc, đèn hoa đăng không thể cầu nguyện, chỉ có đèn Khổng Minh và đèn hoa sen mới có thể cầu nguyện được.

Nhưng tâm nguyện của kẻ ngốc nghếch lại là chân thành nhất, cũng là linh nghiệm nhất.

Sau khi Liễu Ngọc Vân bị áp giải về, tiểu thư cũng không muốn lấy mạng nàng ta, bèn giam vào nhà kho, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt.

Nhà kho cách Thành Trúc viện rất gần, ta mua chuộc mấy tên tiểu tư nha hoàn, bảo bọn họ để ý động tĩnh bên đó.

Ta là đại nha hoàn thân cận nhất của tiểu thư, bọn họ tất nhiên răm rắp nghe theo.

Thôi Bảo Trân không biết nghe được chuyện này từ đâu, lập tức nổi trận lôi đình, hắn vốn là người không bao giờ đánh nữ nhân, vậy mà lại thẳng tay quất Liễu Ngọc Vân mấy roi.

Nghe nói Liễu Ngọc Vân tức giận đến mấy ngày liền không ăn cơm.

Trong lòng ta vô cùng hả hê, đến cả phần cơm của Liễu Ngọc Vân không ăn cũng ăn thêm cho bõ tức.

Phản bội chủ tử thì phải nhận lấy kết cục như thế này.

Tuy nhiên, ta đã đánh giá thấp Liễu Ngọc Vân rồi.

Nàng ta làm ầm ĩ ở lầu Hồng Âm, căn bản không chỉ đơn giản như vậy.

Ngày mùng ba tháng tám, A Linh đang trực ở Thành Trúc viện lay ta dậy, nói cho ta biết bên phía Liễu Ngọc Vân đã xảy ra chuyện lớn.

Ta vội vàng mặc y phục, vội vàng đi gọi tiểu thư dậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.