[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 7




Vòng công diễn tiếp theo rất nhanh diễn ra, lần này mọi người chỉ có ba ngày luyện tập. Ba ngày này gần như mọi người đều là thi xem ai là người ngủ ít nhất, ai cũng tận dụng từng chút thời gian để tập luyện, nếu dùng từ liều mạng có lẽ cũng không sai chút nào. Bài hát của Triệu Tiểu Đường là Thập diện mai phục, một bài hát khá khó, cả về phần hát và vũ đạo. Đối thủ lần này của cô là Dụ Ngôn, một đội rất mạnh.

- Triệu Tiểu Đường, dạy tôi lộn mèo như cậu đi.

Tiếng của Dụ Ngôn vang lên.

- Cậu chắc là muốn học không thế ?

- Chắc mà.

- Nhưng tôi lại không muốn dạy đấy, ai nói cậu vì Tăng Khả Ny mà phản bội lời hẹn ước chung sân khấu của chúng ta chứ.

- Vậy nếu phải chọn giữa tôi và Ngu Thư Hân thì cậu chọn tôi chắc.

- Hừ, coi như cậu lợi hại, Dụ bất lương.

- Mau dạy tôi đi.

- Nhìn cho kĩ đây.

Nói xong, Triệu Tiểu Đường lùi về sau vài bước, lấy đà, cả người nhẹ nhàng lộn một vòng cực đẹp. Dụ Ngôn thấy vậy, ậm ừ có vẻ dễ thôi, liền nhanh chóng lùi lại thử luôn. Nhưng lần này có vẻ Dụ công binh quá vội vàng, quên mất chuyện Triệu Tiểu Đường học múa từ năm 8 tuổi, còn bản thân cô thì chưa hề làm quen với những tư thế như thế này, nên người còn rất cứng. Kết quả, Dụ Ngôn trượt chân ngã.

- Sao không có cảm giác đau nhỉ ?

Dụ Ngôn nghĩ thầm. Cô mở mắt ra, chỉ thấy Tăng Khả Ny nhăn nhó mặt mày nằm dưới, hai tay ôm trọn Dụ Ngôn vào lòng.

- Em không sao chứ ?

Dụ Ngôn đứng hình mất vài giây, sau đó đỏ mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay người kia.

- Em không sao.

- Này, Triệu Tiểu Đường, sao lại đi dạy Dụ Ngôn trò nguy hiểm này chứ ?

- Tăng Khả Ny, chị cũng thiên vị quá rồi, là Dụ Ngôn muốn học mà.

Triệu Tiểu Đường vừa nói, vừa quay sang nhìn điệu cười hình thang của Dụ Ngôn, bất giác muốn nói rằng tôi cũng có thể đi mách với Ngu Thư Hân của tôi, hai người cậy đông hiếp yếu.

- Về phòng tập thôi, Dụ Ngôn.

- Được được hai người đi ngay cho tôi.

Triệu Tiểu Đường nhanh chóng đuổi cặp đôi tiểu học bất lương kia đi, rồi lại tiếp tục tập luyện. Team của Triệu Tiểu Đường lần này luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng thật sự trong lòng ai cũng ngập tràn lo lắng. Triệu Tiểu Đường với suy nghĩ mình là người chọn ra đội này, cần có trách nhiệm với mọi người, không được kéo mọi người lùi lại, phải cố hết sức để cả team đạt được kết quả tốt nhất, bao gồm cả về mặt tinh thần. Cô lúc kia part cho từng người đã tính đến cả chuyện làm sao để mọi người thể hiện được nhiều nhất có thể, cho dù không phải là vị trí trung tâm. Vì suy nghĩ này, Triệu Tiểu Đường áp lực gấp bội. Đến ngày tập luyện thứ hai, sau khi thấy nước mắt của Trương Ngọc, Triệu Tiểu Đường cảm thấy suy sụp, một mình chạy vào nhà vệ sinh khóc một trận.

- Tiểu Đường, có phải vì hôm qua, tôi không nghe cậu nói chuyện nên hôm nay cậu mới khóc để gây chú ý với tôi không ?

Triệu Tiểu Đường nghe giọng nói quen thuộc, khuôn mặt trốn vào giữa hai cánh tay ngay lập tức quay lên nhìn, thấy Ngu Thư Hân đứng đó, lại khóc to hơn.

- Chưa bao giờ tôi muốn về nhà như bây giờ, sao lại khó đến thế này chứ.

Ngu Thư Hân ôm mặt Triệu Tiểu Đường, ngón tay mát lạnh khẽ lau đi những hàng nước mắt nóng hổi. Triệu Tiểu Đường hôm nay không trang điểm, đôi mắt có chút sưng vì không ngủ, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt giống như đánh thẳng vào trái tim của Ngu Thư Hân.

- Triệu Tiểu Đường, nghĩ tới hôm qua tôi cũng ngồi đây khóc, cậu tới lau nước mắt cho tôi như thế này, hôm nay tới lượt cậu lại khóc ở đúng vị trí này, tôi có chút buồn cười đấy.

Đúng thế, hôm qua Triệu Tiểu Đường đang tập thì nghe Khổng Tuyết Nhi nói Ngu Thư Hân đang khóc trong nhà vệ sinh, thế là cô vội chạy tới, chỉ thấy Ngu Thư Hân đuổi hết mọi người ra, nói rằng tôi chỉ khóc một chút rồi ra ngay. Triệu Tiểu Đường xót ruột, khẽ ngồi xuống lau nước mắt cho người kia, lại chẳng biết nói lời nào ngoài nhìn nàng như vậy, chờ tới khi nàng khóc xong, dắt tay nàng vào phòng tập mới yên tâm đi về. Bây giờ nghe Ngu Thư Hân nói vậy, quả thực đúng là có chút ... buồn cười. Nàng lúc nào cũng có cách động viên thật khác người, nhưng cũng rất hiệu quả.

- Cậu không nói được gì tử tế hơn à Ngu Thư Hân?

- Nào, đứng lên đi, chúng ta không có thời gian khóc đâu.

- Chúng ta khóc 10 phút, ngủ 10 phút, tập luyện 10 tiếng.

Triệu Tiểu Đường đứng lên, dõng dạc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.