[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 47




Ngu Thư Hân đứng bần thần trước cửa phòng đối diện, bàn tay nhỏ nhắn nâng lên rồi lại hạ xuống đã gần mười lần.

Nàng sau buổi tối ăn đến căng tròn cả bụng, liền ngủ một giấc sảng khoái, tới khi thức giấc, đột nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ có nên rủ người nào đó cùng đi làm không. Dù sao hôm qua, nàng cũng ăn hết đồ ăn của người ta mua rồi, hôm nay coi như cho đi nhờ xe để cảm ơn, vậy cũng hợp tình hợp lý. Ấy vậy mà khi đứng trước cửa phòng, nàng lại có chút do dự, ngại ngùng.

"Ngu Thư Hân, sao vậy chứ? Chỉ là cảm ơn vì bữa khuya thôi mà"

Nàng tự động viên bản thân, một lần nữa quyết tâm đưa tay lên, gõ cửa. Chỉ là không ngờ, mới gõ được một tiếng, cánh cửa trước mặt đã mở ra, Triệu Tiểu Đường xuất hiện. Cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, tóc vẫn còn ướt, có lẽ mới tắm xong, chưa hề trang điểm, cũng không đeo trang sức, cả người toát ra cảm giác tươi mát nhẹ nhàng.

Ngu Thư Hân thấp hơn người kia một chút, tầm mắt không tự chủ mà rơi vào cần cổ thon dài, chiếc áo choàng tắm hơi trễ vô tình làm lộ ra xương quai xanh quyến rũ của Triệu Tiểu Đường.

- Chị tìm em sao?

Triệu Tiểu Đường nhìn người thấp hơn, phát hiện ra vẻ mặt Ngu Thư Hân thoáng chút bối rối, cô cười cười, cũng không thèm đưa tay chỉnh lại áo.

- Chị định hỏi em có muốn đi chung xe không.

Ngu Thư Hân rời mắt khỏi cái áo đáng ghét, ngước lên trả lời.

- Đương nhiên là có, như vậy em cũng không tốn công gọi xe.

Ngu Thư Hân ậm ờ

- Vậy em chuẩn bị đi, chị về phòng đợi.

- Khoan đã.

Triệu Tiểu Đường nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại.

- Có thể sấy tóc giúp em không?

Tuy là một câu hỏi, nhưng người được hỏi hoàn toàn không có cơ hội trả lời, vì ngay sau đó đã bị kéo vào phòng, bàn tay được dúi cho một cái máy sấy tóc. Ngu Thư Hân nhìn gương mặt vui vẻ của Triệu Tiểu Đường, nàng cũng không còn cách nào khác, để cho người kia ngồi xuống ghế, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào từng lớp tóc mềm mượt, bắt đầu hong khô chúng.

Căn phòng rộng lớn vang lên tiếng máy sấy rè rè, Triệu Tiểu Đường ngồi trước bàn trang điểm, nhìn qua gương thấy vẻ mặt chăm chú của Ngu Thư Hân, cô phi thường hài lòng, mắt lim dim hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt này.

Mấy phút sau, tiếng máy sấy dừng hẳn, Ngu Thư Hân ôn nhu vuốt lại mái tóc cho người đối diện, tới khi xong xuôi, bàn tay nàng đang định thu về liền bị một bàn tay khác nắm lấy. Triệu Tiểu Đường quay người lại, ngả đầu vào ngực nàng, hai cánh tay vòng qua eo nhỏ, siết chặt.

- Đừng đẩy em ra, chị không đẩy nổi đâu.

Ngu Thư Hân mỉm cười bất lực, Triệu Tiểu Đường của bây giờ so với ngày xưa đúng là to gan lớn mật hơn rất nhiều. Cuộc sống mài giũa khiến người ta thay đổi không ít, ấy vậy mà gương mặt trong lòng nàng bây giờ vẫn còn phảng phất nét trẻ con phụng phịu, hèn gì trước giờ mấy vị tỉ tỉ lớn tuổi hơn đều rất yêu thích cô. Nàng dịu dàng xoa đầu Tiểu Đường, giọng nói ngọt ngào đáp lại

- Em từ bao giờ lại thích làm nũng như vậy?

- Chỉ với chị thôi.

- Mồm mép điêu luyện.

- Cũng chỉ là với chị.

Ngu Thư Hân đỏ mặt, không biết phải đáp lại thế nào, quyết định giữ im lặng.

Triệu Tiểu Đường giống như hết pin, sau khi được người trong mộng giúp sạc đầy mới hài lòng buông tay, vui vẻ vào phòng thay đồ. Mấy phút sau cô bước ra, trên người mặc bộ quần áo đơn giản, chiếc áo croptop khéo léo khoe ra vòng eo săn chắc, bên ngoài khoác một chiếc áo vest rộng, cả người mang đầy sự năng động.

Triệu Tiểu Đường bây giờ với Triệu Tiểu Đường vừa rồi nép vào lòng Ngu Thư Hân đòi ôm ấp giống như hai người khác nhau, sự thay đổi nhanh chóng này khiến nàng có chút không kịp thích nghi, mắt vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt.

- Chị cầm lấy đi.

Triệu Tiểu Đường nói, tay đưa cho nàng hai vỉ thuốc. Ngu Thư Hân đón lấy, phát hiện ra là Vitamin cùng với một loại thuốc cảm.

- Chút nữa ăn xong chị nhớ uống, nếu không sẽ bị chảy nước mũi như tối qua đấy. Đi thôi.

Ngu Thư Hân một tay cầm vỉ thuốc, một tay để mặc cho người kia kéo đi. Nhìn bóng lưng cao cao trước mắt, nàng bỗng nhiên muốn tựa vào.

Khi hai người đến phòng tập, Dụ Ngôn và Tuyết Nhi đã ở đó. Triệu Tiểu Đường từ lúc xuống xe vẫn không buông tay Ngu Thư Hân ra, thấy người kia cũng chẳng có vẻ gì khó chịu, cô càng thản nhiên đi cạnh nàng. Cả nhóm chỉ có ngày hôm nay để luyện tập, sáng mai đến sân khấu tổng duyệt trước, tối mai biểu diễn chính thức trong đêm chung kết.

Cảnh tượng hai người cùng nhau đi đến không thoát khỏi ánh mắt nhanh nhạy của Dụ Ngôn, cô kéo tay Triệu Tiểu Đường, cười cười

- Công của tôi trong lần này có lẽ là lớn nhất rồi nhỉ?

Triệu Tiểu Đường vỗ vai Dụ Ngôn, thì thầm

- Phải, cậu muốn gì, tôi đều đáp ứng.

Lần này, sở dĩ Triệu Tiểu Đường biết được lịch trình, thậm chí cả phòng khách sạn của Ngu Thư Hân đều là nhờ vào Dụ Ngôn, cô ấy cùng công ty với nàng, mấy thông tin nhỏ này có lẽ chỉ cần hỏi một câu liền nắm được đầy đủ. Ngu Thư Hân vừa là đồng nghiệp, vừa là cấp trên, ấy vậy mà cuối cùng, năm lần bảy lượt lại bị Dụ Ngôn bán đứng.

Bởi vì thời gian khá gấp gáp, sau khi mọi người đến đầy đủ, cả nhóm bắt đầu luyện tập miệt mài. Thẳng đến khi tối muộn, khi cảm thấy bài hát trơn tru rồi, các cô gái mới dừng lại. Triệu Tiểu Đường trên người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hơi hồng hồng vì nóng. Ngu Thư Hân bên này cầm một chiếc khăn mặt mới được giặt qua nước lạnh, đang định đứng lên đưa cho người kia, đã thấy một bóng người vụt qua trước mắt. Đoàn Tiểu Vi lúc này từ ngoài cửa đi vào, trên tay mang theo chai nước, vui vẻ tiến đến dúi vào tay Triệu Tiểu Đường.

- Cảm ơn Tiểu Vi.

Triệu Tiểu Đường cười cười, rất tự nhiên nhận chai nước từ người đối diện, uống một hơi.

- Em hôm nay dạy lớp nào vậy?

- Lớp của Tịnh Hương nhà chị đấy.

- Ồ, tí nữa chị phải tới động viên con bé một chút mới được.

Ngu Thư Hân nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng nổi lên một tia khó chịu, mặc dù nội dung cuộc trò chuyện cũng không có gì quá đặc biệt, mấy người khác thấy Đoàn Tiểu Vi cũng bắt đầu tiến tới góp vui. Nàng bỏ lại cái khăn, đi vào nhà vệ sinh. Vài phút sau bước ra đã thấy Triệu Tiểu Đường đang đứng rửa tay.

- Đi ăn thôi, mọi người đang đợi chị đấy.

Ngu Thư Hân ậm ừ, định đi thẳng ra ngoài lại bị Triệu Tiểu Đường giữ lại.

- Sao mặt chị khó coi vậy?

- Chị hơi mệt thôi.

Nàng tránh đi ánh mắt dò xét của người đối diện, khe khẽ trả lời.

- Theo phép lịch sự tối thiểu, em không thể từ chối chai nước đó được.

- Nước .. nước gì chứ?

Triệu Tiểu Đường nháy mắt, đưa tay lên véo cái má trắng trẻo của người đối diện

- Chị như thế này thật giống một cô vợ nhỏ đang ghen đấy

Ngu Thư Hân vội vàng gạt cái tay trên mặt mình ra, nàng không khách khí, gõ một cái lên đầu người cao hơn.

- Đừng nói linh tinh. Mau lên.

Nàng nói xong, đi gần như chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Triệu Tiểu Đường ở phía sau đuổi theo, gọi to

- Chờ em nữa chứ.

Bữa ăn khuya kết thúc vào lúc 2 giờ sáng. Ngu Thư Hân trở về khách sạn, sau khi xong mọi việc cũng gần 3 giờ. Nàng lúc này mới xem tới điện thoại cá nhân, ba tin nhắn mới nhất là từ Chu Triều Dương, đều là nói anh cùng bố mẹ của Lam Tuyết Y đã tới đây, hẹn nàng ngày mai kết thúc ghi hình đi ăn cùng cả nhà. Ngu Thư Hân gửi đi một tin từ chối xong liền tắt điện thoại, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi cả nhóm đến địa điểm tổng duyệt, phía trước đã tràn ngập banner tiếp ứng của fan hâm mộ. Tạ Khả Dần thích thú nhìn xung quanh, cảm thán

- Thật là nhớ quá, nhìn cảnh này tôi liền cảm thấy đêm chung kết của chúng ta mới chỉ diễn ra vào hôm qua thôi.

- Lúc đó chúng ta quá mệt, còn nằm la liệt trên sân khấu nữa chứ.

Hứa Giai Kỳ tiếp lời. Thời gian trôi qua thật nhanh, hiện tại, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, và bằng một cách kỳ diệu nào đó, họ lại có cơ hội đến đây cùng nhau một lần nữa.

Sân khấu của đêm chung kết lúc nào cũng đặc biệt hoành tráng, năm nay cũng không ngoại lệ. Phía bên trái là bảng đèn led cực đại, có điều bên phải sân khấu ngược lại trông có vẻ hơi lộn xộn, bởi vẫn còn một giàn đèn khá cao đang được lắp đặt. Khi Triệu Tiểu Đường tiến đến gần, Tịnh Hương ở phía sau đã chạy một mạch ra ôm cổ cô, miệng phấn khích nói rằng cuối cùng cũng trực tiếp được xem cô biểu diễn. Triệu Tiểu Đường vỗ vỗ vai em gái nhỏ, miệng nói vài lời động viên trước khi chặng đường chông gai đầu tiên kết thúc.

Lúc này, tiếng của đạo diễn vang lên, tổng duyệt bắt đầu. Màn biểu diễn của The 9 được xếp vào tiết mục thứ 3, ngay sau khi các thực tập sinh biểu diễn xong hai bài hát đầu tiên. Âm nhạc nổi lên khiến ai nấy đều phấn khích, sự chú ý đổ dồn vào các cô gái xinh đẹp đang nhảy múa, hầu như không ai chú ý đến giàn đèn bên cạnh đã có chút lung lay.

Theo sự sắp xếp của đạo diễn, ngay khi câu hát cuối cùng kết thúc, hiệu ứng mưa bay chấm dứt, đèn được tắt đi để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, Triệu Tiểu Đường sẽ là người cuối cùng đi xuống, đằng trước là Ngu Thư Hân.

Đúng lúc này, tiếng kêu "cẩn thận" của một staff vang lên thất thanh, trước mắt anh ta, hai nữ nhân viên đang cố gắng bê một cái bàn dài tới chỗ đạo diễn, nhưng lại không hề chú ý tới chân bàn đã mắc vào giàn đèn led cao lớn này. Anh ta vội vàng chạy tới, định giữ lấy giàn đèn đang lung lay chực đổ xuống, nhưng vì tác động quá đột ngột vào phía dưới, sức nặng của mấy bóng đèn phía trên giống như chẳng có gì cản lại, thậm chí còn thêm phần nghiêng ngả, một giây sau liền rơi xuống cùng với mấy thanh sắt. Mọi người trên sân khấu sợ hãi chạy đi, Triệu Tiểu Đường không nghĩ được gì nhiều ngoài Ngu Thư Hân phía trước, cô vòng tay, ôm chặt nàng vào lòng.

Giây phút nguy hiểm chỉ diễn ra trong tích tắc, Ngu Thư Hân được cô bao bọc, gần như không bị tổn thương gì, thế nhưng sau lưng Triệu Tiểu Đường, máu đã bắt đầu chảy ra không ngừng. Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, một thanh sắt sắc bén đã rơi trúng vào vai cô, khiến da bị rách toạc. Ngu Thư Hân thoát ra khỏi vòng tay của người kia, lại thấy vai áo người trước mặt đang dần được nhuộm đỏ, nàng sợ hãi tột độ, miệng lắp bắp

- Tiểu Đường ...

Triệu Tiểu Đường cảm thấy cơn đau ngày một lớn, không chỉ lưng mà phía sau gáy cũng giống như bị đánh một cái thật đau, phút chốc trước mặt cô tối sầm, toàn thân đổ về phía trước, ngã vào lòng Ngu Thư Hân. Nàng đỡ lấy thân thể cô khóc nức nở, miệng vẫn không ngừng gọi tên Triệu Tiểu Đường.

Lúc này, chiếc nhẫn luôn được đeo vào dây chuyền trên cổ Triệu Tiểu Đường vô tình rơi ra, đập vào mắt Ngu Thư Hân, giống như một nhát dao cứa vào tim nàng.

Bàn tay trắng trẻo vì ôm lấy Triệu Tiểu Đường cũng đã nhuốm đầy máu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.