[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 39




"Khi em đặt biệt ly vào bàn tay anh

Anh nghe thấy tiếng tình yêu lặng lẽ vỡ tan" (*)

_________________________________

Khoảnh khắc chạy ra khỏi căn phòng ấy, Triệu Tiểu Đường đã tự nhủ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Triệu Tiểu Đường lái xe điên cuồng, cô không nghĩ được mình sẽ đi đâu, chỉ biết chạy thẳng một mạch, càng xa càng tốt. Tới khi có một chiếc xe tải chạy ngược chiều, thiếu chút nữa đâm vào cô, tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa đêm vắng, một nửa thân xe lao lên vỉa hè, cô mới hoàn hồn, đầu óc phút chốc tỉnh táo lại. Chiếc xe tải kia không muốn rắc rối thêm liền chạy đi luôn, Triệu Tiểu Đường nhìn khung cảnh xung quanh, bên ngoài tối đen như mực, xa xa thấp thoáng ánh đèn cao áp màu vàng, chỉ có một mình cô trong xe, tiếng điện thoại vẫn vang lên đều đều. Triệu Tiểu Đường nhìn vào cái tên quen thuộc trên màn hình, tắt hẳn điện thoại, cuối cùng gục đầu vào vô lăng, khóc nức nở.

Vì cái gì, vì cái gì đối xử với cô như vậy? Tại sao lại để cho cô nhìn thấy cảnh tượng ấy trong ngày hôm nay, cái ngày mà cô nghĩ là sẽ thật hạnh phúc với cả hai.

Triệu Tiểu Đường lần đầu tiên yêu, lại là yêu đến sâu đậm, yêu đến sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, yêu đến tâm tê liệt phế. Sự xuất hiện của Ngu Thư Hân giống như một làn gió mới, cứ như thế mà cuốn cô theo, cuốn luôn cả trái tim bé nhỏ lẫn tâm hồn tự do tưởng chừng như chẳng gì kiểm soát được của cô. Cô chìm vào sự ngọt ngào của người con gái ấy, thế giới của cô cứ dần dần mà để cái tên Ngu Thư Hân chiếm trọn.

Ngu Thư Hân cho cô niềm tin, kéo cô ra khỏi khoảng thời gian gần như trầm cảm vì những lời nói ác ý của antifan, góp phần tạo nên một Triệu Tiểu Đường tự tin như bây giờ, nhưng đến khi cô đủ dũng khí mà quyết định nắm tay nàng, mặc kệ lời nói bên ngoài, mặc kệ cả sự nghiệp đang nở rộ của bản thân, nàng lại trực tiếp đánh gãy quyết tâm ấy.

Đôi vai Triệu Tiểu Đường run rẩy không ngừng, giọng nói ngọt ngào của Ngu Thư Hân vang lên, không ngừng quanh quẩn trong tâm trí cô

- Tiểu Đường, em dễ yêu người khác quá đấy.

- Tiểu Đường, ôm chị ngủ đi.

- Tiểu Đường, sau này ra ngoài rồi, chúng ta cùng đi du lịch.

- Tiểu Đường, không được nhìn cô gái khác

- Tiểu Đường, chị yêu em.

- Tiểu Đường ...

"Hân Hân, tại sao ..."

Triệu Tiểu Đường thì thầm. Là do số phận nghiệt ngã, hay do tình yêu của cô chưa đủ, cô cũng không biết nữa. Hiện thực tàn khốc đâm một dao sắc nhọn vào trái tim nhỏ bé của cô, đau đến nghẹt thở.

Thẳng đến khi trời sáng, xung quanh bắt đầu có những người tò mò đến gần chiếc xe, Triệu Tiểu Đường mới mệt mỏi rời đi. Cô mở điện thoại lên, trực tiếp xoá đi hàng chục tin nhắn của Ngu Thư Hân, sau đó ra sân bay, trở lại Bắc Kinh. Nếu ông trời định sẵn ước mơ cô phải từ bỏ là Ngu Thư Hân, vậy thì cô sẽ toàn tâm toàn ý theo đuổi giấc mơ còn lại, ấy là sân khấu.

Một tuần sau, tin tức Triệu Tiểu Đường tiếp tục gia hạn hợp đồng với Thái Dương Xuyên Hòa tràn ngập mặt báo. Các blogger thi nhau đoán bước đi tiếp theo của Triệu Tiểu Đường, rằng sẽ làm diễn viên, hay tiếp tục theo đuổi sự nghiệp ca hát. Nếu tiếp tục làm idol, vậy sẽ solo hay hoạt động nhóm ?

Triệu Tiểu Đường trở về từ Thượng Hải liền tối tăm mặt mũi với các hoạt động quảng cáo phim và trả lời phỏng vấn. Cô hoàn toàn bỏ lại chuyện đau lòng mấy hôm trước, bỏ qua cả những cuộc điện thoại và tin nhắn của ai kia, tập trung vào làm việc. Không có chất cồn thì chỉ có làm việc mới khiến cô quên được.

Kết thúc ghi hình, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tuyết Nhi, Triệu Tiểu Đường ấn nút gọi lại.

- Tiểu Đường, tối nay cậu có thời gian chứ?

- Sao vậy?

- Ngu Thư Hân tới đây rồi. Cô ấy đang ở nhà riêng.

Triệu Tiểu Đường thở dài, bản thân cô không phải muốn trốn tránh sự thật, nhưng cô cũng cần thời gian để cân bằng mọi thứ. Cái tên này vẫn như cũ mang lại cho cô một sự nhức nhối khó tả, nửa muốn nghe, nửa lại muốn trốn chạy.

- Tối nay tôi sẽ đến.

Triệu Tiểu Đường cúp máy, cuối cùng cũng phải cho nhau một lời rõ ràng rồi.

Trong quán cafe gần công ty, Khổng Tuyết Nhi ái ngại nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Ngu Thư Hân từ sau ngày đó, nàng dùng mọi cách vẫn không thể liên lạc được với người kia. Cuối cùng, khi nhận được cuộc gọi của Tuyết Nhi, nói rằng Tiểu Đường đã trở lại công ty, bắt đầu chiến dịch quảng bá phim mới, nàng liền thu xếp công việc, bay tới tận Bắc Kinh. Nàng biết Tiểu Đường rất tức giận, rất thất vọng, rất không muốn gặp nàng, nhưng nàng cũng không cam tâm, hai người suốt thời gian vừa qua đã vô tình dựng lên một bức tường vô hình trong mối quan hệ này, chưa kịp đập nó đi, đã tiếp tục có thêm một chông gai khác rơi xuống. Nàng không phủ nhận lỗi lầm lần này, nhưng cũng không cam tâm để người kia tuyên án cho mình.

- Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Là do mẹ cậu sao ? Không phải Tiểu Đường đã quyết định rời khỏi showbiz rồi mà vẫn chưa giải quyết được ư ?

Ngu Thư Hân giật mình, hỏi lại.

- Cậu nói sao, Tiểu Đường quyết định như thế ?

- Đúng vậy, trước ngày sinh nhật cậu, cô ấy đã nói với tôi như thế. Đó là lí do đến tận bây giờ, cậu ấy mới tái ký hợp đồng. Nếu đồng ý ngay, tại sao phải chờ tới giờ chứ ? Cậu ấy không muốn cậu chịu nhiều áp lực như vậy. Nhưng hai người cuối cùng là vì cái gì mà trở thành như bây giờ ?

Ngu Thư Hân mệt mỏi, từ từ kể lại mọi chuyện, Khổng Tuyết Nhi nghe xong, phút chốc không biết nói gì. Triệu Tiểu Đường có tính sở hữu rất cao, hơn nữa trong giai đoạn nhạy cảm như bây giờ, sự xuất hiện của Chu Triều Dương vốn chẳng khác gì một mồi lửa, có thể đốt cháy Tiểu Đường bất cứ lúc nào. Việc cô ấy chịu đựng được sự công kích của Triều Dương đã là một thành công lớn trong sự trưởng thành về mặt tình cảm và lí trí của Tiểu Đường rồi. Lần này có lẽ nghiêm trọng hơn nhiều, bởi vì Triệu Tiểu Đường không tìm tới rượu giải sầu, cũng không lu loa lên. Cô ấy tối ngày 19 đã trở lại Bắc Kinh như đúng lịch trình ban đầu, cho nên Khổng Tuyết Nhi hoàn toàn không đoán được tâm trạng của Triệu Tiểu Đường, cho đến khi Ngu Thư Hân tìm tới cô.

- Tôi rất tệ, đúng không ?

Giọng nói nghẹn ngào của Ngu Thư Hân vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Khổng Tuyết Nhi. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Đường có thể từ bỏ ước mơ vì mình, mà nếu thật sự như thế, nàng cũng không đành lòng. Khổng Tuyết Nhi thở dài, trả lời.

- Không ai tệ cả, hai người cứ nói chuyện với nhau đi.

Buổi tối, trận tuyết rơi đầu mùa khiến giao thông tắc nghẽn, Triệu Tiểu Đường ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn từng bông tuyết bên ngoài cửa sổ, sự ồn ào và tiếng còi inh ỏi ngoài kia dường như chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Radio chuyển sang một bài hát khác, giọng ca da diết của Tư Nam khe khẽ vang lên

"Anh nghe chăng âm thanh tuyết trắng rơi ngày đông chí

Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào

Khi thế gian này thiếu vắng anh

Cũng chẳng còn có anh trong giấc ngủ đông nữa..."

Triệu Tiểu Đường lau đi giọt lệ chực rơi xuống, lẩm bẩm

- Đến cả radio cũng bắt nạt mình sao?

Nửa tiếng sau, xe dừng dưới toà nhà quen thuộc. Triệu Tiểu Đường khoác thêm chiếc áo, bước xuống xe, thành thục đi lên nhà của Ngu Thư Hân. Cô nhập mật khẩu, bước vào. Cảm giác quen thuộc xen lẫn chua xót ập đến, Triệu Tiểu Đường đứng im lặng trước cửa, cho đến khi Ngu Thư Hân bước tới. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt khiến mình mong nhớ suốt những ngày qua, cuối cùng, cả cơ thể đổ vào lòng người đối diện.

- Tiểu Đường ...

Ngu Thư Hân khóc nấc lên, giọng nói ngắt quãng, cánh tay vẫn ôm chặt eo người đối diện. Triệu Tiểu Đường không cử động, cũng không đáp lại cái ôm đầy nước mắt này. Sau một lúc lâu, Ngu Thư Hân chủ động rời ra, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của người cao hơn, nhỏ giọng

- Xin lỗi em, nhưng mọi chuyện không phải như em thấy đâu.

- Hân Hân, vậy thì nó là gì? Nếu đổi lại, là em và một người khác, chị sẽ nghĩ sao?

Ngu Thư Hân nhìn giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé mắt Triệu Tiểu Đường, giống như rơi thẳng vào trái tim nàng, nàng đưa tay ra, toan lau đi. Triệu Tiểu Đường lùi lại, tránh sang một bên, bước về phía cửa sổ, bàn tay Ngu Thư Hân bị bỏ lại giữa khoảng không. Tuyết rơi ngày một nhiều, phía dưới kia, dòng xe cộ đã bớt đông đúc, giờ này, mọi người đều đã trở về với tổ ấm của mình rồi. Chỉ có cô, ở đây, cùng với người mình yêu, nhưng trái tim lại lạnh băng.

- Hân Hân, chúng ta có phải là yêu sai cách rồi không? Thực ra, em đúng là một đứa trẻ chưa trưởng thành, sẽ háo thắng muốn giải quyết vấn đề, sẽ do dự khi có quá nhiều thứ kéo đến, sẽ ích kỉ muốn giữ lại thứ mình yêu nhất cho riêng mình. Em làm chị mệt mỏi lắm, phải không?

Triệu Tiểu Đường cất tiếng.

- Tiểu Đường, chị không mệt mỏi vì em, đừng nói nữa được không? Đừng vì người ngoài mà lung lay.

- Không phải vì ai cả. Cả mẹ chị và Chu Triều Dương đều không có lỗi. Mọi chuyện đi tới bây giờ đều do lựa chọn của chúng ta mà thôi. Nếu chúng ta tin tưởng nhau, thành thật với nhau từ đầu, sẽ chẳng có cơ hội cho người thứ ba xen vào. Ngày đó, khi thấy chị và Chu Triều Dương, em vô cùng tức giận và thất vọng, bởi vì bản thân em ngay cả lúc chịu tổn thương nhất, vẫn không thể ngừng yêu chị được. Chị nói xem, em nên làm sao đây?

Ngu Thư Hân tiến tới, ôm lấy Triệu Tiểu Đường, khuôn mặt nàng tựa vào lưng người trước mặt, nàng tham lam mùi hương của người kia, nàng lưu luyến cơ thể ấm áp này.

- Tiểu Đường, xin lỗi, xin lỗi. Chị cũng không biết rằng em chọn từ bỏ cả sự nghiệp, chị do dự là vì ước mơ của em, chị không muốn nó bị chôn vùi.

- Hân Hân, bây giờ em chọn gì đều không quan trọng nữa rồi. Bởi vì em đã không còn hy vọng nữa. Chúng ta dừng lại đi.

Câu nói nhẹ tênh của Triệu Tiểu Đường nặng nề đánh vào trái tim thổn thức của Ngu Thư Hân, nàng siết chặt cái eo nhỏ của Triệu Tiểu Đường, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn.

- Không, em không thể tự cho mình cái quyền rời bỏ chị được. Em đã từng nói chỉ trừ khi chị rời đi, nếu không em sẽ không từ bỏ mà.

- Em xin lỗi, cứ coi như em là một kẻ tồi tệ, không biết giữ lời hứa đi. Chị cứ đi con đường mà chị đã định sẵn, không cần cảm thấy thương xót cho em, bởi vì em cũng không còn đau khổ nữa.

Triệu Tiểu Đường gỡ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, quay lại, lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi người kia. Ngu Thư Hân ngước lên, bất ngờ kéo cổ người cao hơn xuống, mạnh mẽ cắn mạnh vào môi người kia. Nàng giống như dồn hết sự tuyệt vọng vào nụ hôn này, sau khi dày vò bờ môi thơm tho, nàng cương quyết cạy mở đôi môi kia ra, cái lưỡi thuần thục tiến vào, làm loạn trong khoang miệng người đối diện. Triệu Tiểu Đường để mặc người kia làm loạn, đến khi cảm giác hô hấp khó khăn, Ngu Thư Hân mới tách ra.

- Đủ chưa, Ngu Thư Hân?

Triệu Tiểu Đường nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước, nhìn Ngu Thư Hân hôn người khác, cô liền cảm thấy tức giận, ngón tay mạnh bạo đặt lên môi người kia, lau thật mạnh. Đến khi thấy đôi lông mày Ngu Thư Hân nhíu lại vì đau, Triệu Tiểu Đường mới dừng lại, tự chế giễu mình thật ấu trĩ, vừa nói chia tay xong, lại còn làm cái gì vậy chứ?

- Em đi đây. Chúng ta hãy gặp lại nhau khi cả hai đều trưởng thành.

Cô buông người đối diện ra, xoay lưng bước đi. Tiếng của Ngu Thư Hân vang lên từ phía sau:

- Nếu em bước chân ra khỏi đây, chị sẽ mãi mãi không tha thứ cho em.

Triệu Tiểu Đường không hề dừng lại, một mạch bước ra ngoài. Đến khi cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng, cô một lần nữa khóc nức nở, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn lạnh lẽo đang đeo trên cổ...

Bên trong nhà, Ngu Thư Hân sụp đổ, nàng nhận ra mình đã đánh mất một Triệu Tiểu Đường lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng chỉ ôn nhu với mình nàng ...

Trong đêm đông lạnh giá của Bắc Kinh, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng hai trái tim đã chẳng còn chung nhịp đập.

_________________________

(*): Trích từ "Lệ vương trong lòng bàn tay"

Đôi lời của tác giả:

Nếu mọi người theo dõi các chap trước, ắt hẳn sẽ cảm thấy hai người xử lý thật loằng ngoằng, chi bằng nói thẳng cho nhau là xong. Nhưng lần này cái hai người phải đối mặt không phải chỉ là antifan trên mạng, mà là gia đình, người thân của mình. Bên cạnh đó là ước mơ của cả hai.

Một Tiểu Đường khao khát sân khấu và hy vọng được khán giả nhìn thấy

Một Ngu Thư Hân trầy trật trong nghiệp diễn suốt mấy năm trời, chỉ gần đây mới khẳng định được vị thế của bản thân.

Nếu nói rằng chỉ cần tình yêu thì lại quá thiệt thòi cho hai chữ "ước mơ" rồi.

Thế giới luôn đáng sợ như thế, có những tư tưởng và cái nhìn cực đoan mà bắt buộc cả hai phải trưởng thành và lớn mạnh hơn nữa mới có thể đối mặt được.

Mỗi cô gái đều có một mặt yếu đuối riêng của mình, không thể vì sự thông minh khéo léo của Ngu Thư Hân mà tự động nghĩ rằng nàng mạnh mẽ chống lại được cả thế giới, càng không thể vì vẻ ngoài cao lãnh của Tiểu Đường mà cho rằng cô xông pha giải quyết được mọi thứ, không hề lo sợ. Vậy nên sự xuất hiện của Chu Triều Dương mới góp phần gây ra kết quả này, bởi trong lúc Ngu Thư Hân yếu đuối nhất, anh vô tình khiến nàng có chút mủi lòng, và khiến Triệu Tiểu Đường cảm thấy bản thân vô dụng, ko xứng đáng với Ngu Thư Hân.

Hai người không phải không hợp nhau, không phải không yêu nhau, càng không phải gặp nhau không đúng lúc, chỉ là chưa có sự chuẩn bị nào cho tương lai cả, giống như một bức hoạ có đủ màu vẽ rồi, nhưng phối chúng ra sao lại chưa hề tính đến.

Để có một bức tranh hoàn hảo, cần tới thời gian tôi luyện rất lâu. Mà lâu như thế nào, tiếp tục theo dõi mình nhé.

Bởi vì chưa END đâu. ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.