[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 28: (H)




Cuộc sống của người nổi tiếng thật ra lại vô cùng đơn giản. Thời gian ngủ phần lớn là lúc di chuyển từ nơi này sang nơi khác, lúc ngồi trong phòng trang điểm, hoặc lúc nghỉ ngơi chờ tới phân cảnh của mình. Mỗi ngày đều là quay hết show này tới phim khác, nếu không thì gấp rút luyện tập cho sân khấu sắp tới. Vậy nên mỗi khi có thời gian nghỉ ngơi ngắn khoảng một hay hai ngày, chẳng idol nào muốn chạy đi chơi cả. Họ sẽ dành cả ngày để ở trong nhà, ngủ một giấc thật đã đời, hoặc là chơi game, hoặc là đi spa. Còn Triệu Tiểu Đường, sau cả tháng trời bay quay bay lại nơi này nơi khác, tập nhảy, luyện thanh, quay đủ thứ show, lại đang lén lút đặt vé máy bay đi một nơi cách nơi cô đang ở tận 2 giờ bay. Hôm trước đi, hôm sau về, vì hôm sau nữa có lịch trình mới rồi. Điểm đến của cô lần này chính là phim trường của Ngu đại béo nhà cô.

Tháng trước, khi cô quay show lướt sóng đến cháy nắng về thì Ngu Thư Hân cũng đi nơi khác quay phim, hai người căn bản không được gặp nhau. Ban đầu Triệu Tiểu Đường nghĩ rằng có thể cố gắng được, nhưng mới được có mấy tuần, cô phát hiện mình nhớ Ngu Thư Hân đến phát cáu rồi, không được nghe người kia càm ràm mình trẻ con, không được véo cái má trắng bóc, càng không được ôm hôn, mỗi lần gọi video lại thấy người kia hai mắt đầy quầng thâm, chỉ biết xót xa mà không làm sao để ôm nàng vào lòng được, Triệu Tiểu Đường hơn một lần muốn quăng luôn điện thoại đi. Cho nên lần này, cô quyết tâm cho Ngu Thư Hân một bất ngờ, cũng là để giải phóng nỗi nhớ đang ngày một đầy lên trong tim mình, giống như bong bóng thổi quá to, nếu không làm cho nó vỡ tung, cô sẽ bị nó chèn cho nghẹt thở mất.

Hôm sau, Triệu Tiểu Đường che kín người, một mình đi ra sân bay, cô thậm chí còn không dám dùng nước hoa, sợ mùi thơm đặc trưng trên người mình bị nhận ra. Cả sân bay lúc đó nhìn cô một thân trang phục đen sì, mũ che cả mắt, lại thêm khẩu trang và kính đen, nếu không phải đôi mắt tỏa ra khí chất thì có lẽ cô cũng bị bảo an giữ lại hỏi thăm một chút trước khi lên máy bay rồi. Đây là lần đầu tiên cô đi xa một mình sau khi debut, vấn đề an toàn thì không đáng lo ngại, chỉ là nếu công ty biết được, chắc chắn cô sẽ bị kỉ luật nghiêm khắc. Bây giờ danh tiếng của cô cũng không phải là thấp, công ty tập trung cho cô nhiều hơn, cũng đồng nghĩa với việc khắt khe hơn rất nhiều về mặt đời sống cá nhân. Tuy biết rằng không thể khống chế được cô hoàn toàn, giống như lúc đi thi dặn cô tránh xa Ngu Thư Hân, cuối cùng bây giờ cô lại đang yêu nàng tới mức lén lút dành hai ngày nghỉ hiếm hoi để đi gặp nàng, nhưng Triệu Tiểu Đường cũng hiểu, không thể cùng công ty đối đầu được.

Tranh thủ ngủ trên máy bay, khi tỉnh dậy cũng tới lúc hạ cánh. Thời tiết ở đây hôm nay khá tệ, mưa lớn khiến giao thông có phần khó khăn. Mất gần một tiếng đồng hồ, Triệu Tiểu Đường mới tới được khách sạn mà Ngu Thư Hân ở. Nhận phòng xong, cô nhìn đồng hồ, đã 7 giờ tối rồi, Ngu Thư Hân vừa nhắn tin nói vì mưa lớn nên mọi người đành phải chờ tới khi ngớt mưa mới tiếp tục quay được. Triệu Tiểu Đường không cho cô biết là mình đã tới, cho nên một mình xuống dưới phòng ăn, rồi sang quán cafe gần đó ngồi. Nói chuyện nhảm nhí với hội bạn thân tới khi quán đóng cửa rồi, đồng hồ điểm 11h, vẫn chưa thấy Ngu Thư Hân về. Triệu Tiểu Đường có chút lo lắng, nhấc máy gọi, đầu bên kia chỉ là những tiếng tút tút thật dài. Không biết làm sao, cô quay lại khách sạn, nhưng không lên phòng, chọn một bàn kín đáo ở đại sảnh, tiếp tục ngồi chờ.

Mãi đến hơn 12 giờ, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, Triệu Tiểu Đường thò đầu ra, thấy Ngu Thư Hân mệt mỏi xuống xe, bên cạnh là trợ lý cùng một anh chàng cao ráo điển trai. Cô cảm thấy người này có chút quen mặt, nghĩ một hồi mới nhớ ra là nam chính của bộ phim này. Ngu Thư Hân trao đổi vài câu, sau đó xoay người, đi vào thang máy, nàng quá mệt mỏi nên cũng không để ý có người vừa vào thang máy sau mình. Lúc này nàng chỉ mong được tắm rửa, sau đó lên giường ngủ một giấc, nếu có thể thì mong rằng Tiểu Đường vẫn thức để nói với nàng vài câu.

Cửa thang máy vừa đóng lại, một bàn tay đặt lên eo nàng, kéo nàng về phía sau. Ngu Thư Hân giật mình, đang định hét lên, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

- Là em.

Ngu Thư Hân quay đầu lại, thấy gương mặt thân yêu mà mình mong nhớ suốt bao nhiêu ngày. Triệu Tiểu Đường không trang điểm, ở trước mặt nàng cười ngốc nghếch, ánh mắt ấm áp khóa chặt nàng lại, khiến cho nàng nhất thời chưa phản ứng được. Mãi đến khi tiếng thang máy kêu lên hai tiếng ting ting, báo hiệu đã tới tầng mình ở, Ngu Thư Hân mới khôi phục trạng thái bình thường.

- Sao em ở đây ?

- Về phòng chị rồi nói, quản lý đâu rồi ?

- Cô ấy ở nhà bạn rồi.

- Vậy càng tốt, về phòng trước đã.

Cánh cửa phòng khách sạn vừa đóng lại, Ngu Thư Hân sà vào lòng Triệu Tiểu Đường, tham lam hít thật nhiều, thật nhiều mùi hương mà chỉ mình người kia mới có. Triệu Tiểu Đường ôm nàng thật chặt, tay xoa xoa mái tóc còn chưa khô vì dính mưa. Giây phút này cả hai đều không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bên cạnh nhau, vỗ về nhau, cảm nhận từng chút, từng chút tình yêu và trái tim đang đập loạn nhịp. Mãi cho tới nhiều năm sau, khi mà cả hai trải qua thời gian xa cách dài đằng đẵng, Ngu Thư Hân vẫn nói rằng, vạn điều lãng mạn nhất trên thế giới đều không vượt qua được cái ôm nhẹ nhàng lúc này của Triệu Tiểu Đường.

- Hân Hân, chị đi tắm rửa trước đi, đã muộn lắm rồi.

- Chị vẫn muốn ôm em chút nữa, việc em xuất hiện ở đây cứ như một giấc mơ vậy.

- Chị không mơ, đây là thật. Ngoan, đi thay đồ đi, em vẫn ở đây đợi chị mà.

Triệu Tiểu Đường nói xong, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi khiến cô mong nhớ suốt cả tháng trời. Sau khi dứt ra, cô nhanh chóng đuổi người kia đi tắm, nếu không, chuyện này chắc chắn sẽ đi xa hơn. Hôm nay thấy Ngu Thư Hân mệt mỏi như vậy, cô cũng không nỡ cùng nàng vận động trên giường nữa.

Ngu Thư Hân tắm rửa xong, Triệu Tiểu Đường đã đợi sẵn bên ngoài, tay cầm máy sấy tóc, vui vẻ nói.

- Nào, lại đây, Trương Tam Phong sấy tóc cho nàng.

Câu này lúc còn ở Trường Long, lúc nào Ngu Thư Hân lười biếng, Triệu Tiểu Đường đều nói vậy, còn cằn nhằn nàng lười, nàng công chúa, nàng phiền lắm, rồi lại ôn nhu cẩn thận sấy tóc cho nàng. Ngu Thư Hân nhìn người kia ở trong gương, vén từng lớp, từng lớp tóc của mình lên, nụ cười hạnh phúc dần hiện lên khóe miệng nàng

- Nói đi, sao em lại ở đây.

- Em có hai ngày nghỉ, không biết làm gì liền chạy tới đây xem chị một chút. Em muốn xem có tên nào dám bén mảng tới Ngu đại béo không, em liền xử lý một thể.

- Em định vật tay hay thi chớp mắt với người ta ?

Hai bộ môn này ngày còn ở Trường Long, Triệu Tiểu Đường đều thua đến thảm hại.

- Thi xem ai chịu đựng được Ngu trứng, ai được công chúa cưng chiều hơn. Haha.

- Lại nói nhảm.

Sấy tóc xong, hai người leo lên giường, Ngu Thư Hân nằm gọn trong vòng tay Triệu Tiểu Đường, bàn tay nghịch ngợm khẽ đưa lên sờ khắp mặt người kia, miệng không ngừng trêu chọc Triệu Tiểu Đường dạo này đen đi mất rồi.

- Chê em xấu đúng không ?

- Đúng vậy, sắp thành Triệu mặt sắt thật rồi.

- Ngu cô nương, Triệu mặt sắt này tuy xấu, nhưng lại thích đi cướp sắc các cô nương xinh đẹp mũm mĩm đấy.

- Ngươi thử xem.

Triệu Tiểu Đường nhìn khuôn mặt thách thức của người kia, khiến cho cô muốn lương thiện ăn chay cũng không được.

Triệu Tiểu Đường nhanh nhẹn xoay người, đặt Ngu Thư Hân nằm dưới thân, bàn tay vuốt ve khắp khuôn mặt trắng trẻo của nàng. Ánh mắt Ngu Thư Hân có chút long lanh sắp khóc, nàng cũng không hiểu được, gặp Tiểu Đường nàng rất vui, nhưng cũng thật muốn khóc.

- Hân Hân, em rất nhớ chị, nhớ đến mức ngày nào cũng muốn ngay lập tức bay đến đây.

Ngu Thư Hân không trả lời, ôm cổ Triệu Tiểu Đường, kéo cô vào một nụ hôn nóng bỏng. Triệu Tiểu Đường nhiệt tình đáp lại, bàn tay không yên phận lướt dọc theo cơ thể người kia, cảm nhận từng chút da thịt mát lạnh, hơi thở ngọt ngào dồn dập của Ngu Thư Hân xung quanh mình. Nỗi yêu thương mong nhớ suốt thời gian qua như một quả bóng căng tràn, tới bây giờ liền vỡ tan, hóa thành du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng, làm cho thân nhiệt hai người ngày một tăng cao, chỉ hận một nỗi không thể cùng nhau hòa làm một.

Triệu Tiểu Đường rời khỏi nụ hôn dài kia, môi lưỡi bắt đầu trượt xuống dưới, dừng lại ở nơi tròn trịa đã có chút căng cứng sau khi bàn tay mình trêu đùa một lượt. Triệu Tiểu Đường cúi xuống, khẽ hôn lên bầu ngực nóng bỏng ấy, cái lưỡi như có như không mà lướt qua hạt đậu đã ửng đỏ, bàn tay đột ngột bóp mạnh bên còn lại, Ngu Thư Hân rên khẽ, người này, thật sự nghĩ của nàng là hai quả bóng sao. Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng, người kia đã thay đổi lực đạo, chuyển sang xoa nắn nhẹ nhàng, bên này vẫn ngậm chặt không rời.

Ngu Thư Hân cảm thấy thân thể ngày một nóng lên, phía dưới bắt đầu truyền tới cảm giác râm ran khó chịu, nàng khẽ uốn éo, cái miệng phát ra mấy tiếng rên ngọt ngào, Triệu Tiểu Đường cười thầm, không ngờ tiểu công chúa bây giờ sức chịu đựng kém như vậy, chỉ khiêu khích một chút đã không chịu được.

Triệu Tiểu Đường chơi đùa chán chê, cuối cùng cũng chịu nhả hạt đậu yêu thích của mình ra, bàn tay như có như không lướt qua nơi ẩm ướt đã bắt đầu trở nên nóng bỏng kia.

- Đường, nhanh lên một chút..

Ngu Thư Hân khó nhọc lên tiếng, Triệu Tiểu Đường thấy nàng quay phim cả ngày, cũng không nỡ trêu đùa thêm nữa, ngón tay thăm dò một chút bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng đi vào. Cảm giác động tình trở lại sau một thời gian xa cách khiến Ngu Thư Hân có chút cao hứng, nàng vặn vẹo thân thể, bàn tay kéo Triệu Tiểu Đường lên, bắt đầu một nụ hôn ướŧ áŧ nữa. Triệu Tiểu Đường bên dưới không ngừng ra vào, mỗi lần ngày một nhanh hơn, mạnh hơn, cảm nhận được hang động sau mỗi lần cử động lại hút chặt ngón tay của mình hơn, cô càng thêm hưng phấn.

- Hân Hân, chị có thích không ?

Triệu Tiểu Đường lên tiếng giữa nụ hôn dài đằng đẵng của người kia, Ngu Thư Hân khẽ ưm mấy tiếng, sự chăm sóc cả ở trên lẫn ở dưới của người yêu khiến nàng không còn tỉnh táo. Không khí trong phòng ngày một nóng lên, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống tấm lưng trơn bóng, ướŧ áŧ mồ hôi của Triệu Tiểu Đường. Hai người bám chặt vào nhau, triền miên không dứt.

Thẳng tới khi cao triều ập đến, Ngu Thư Hân cong người, miệng khẽ kêu lên, rồi xụi lơ dưới thân người kia.

Triệu Tiểu Đường rút tay ra, nhìn Ngu Thư Hân mệt mỏi, đôi mắt nhắm hờ, đôi môi bị mình cắи ʍút̼ có chút sưng tấy, cả người ướŧ áŧ, đỏ hồng vì động tình. Mặc dù cảnh tượng này khiến cho cô muốn hung hăng ăn nàng thêm nhiều lần nữa, nhưng nghĩ tới ngày mai, sợ nàng mệt nhọc, cô nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ chưa dứt của mình, bước vào nhà tắm lấy khăn, lau qua người cho nàng, lại ôm nàng mà nhẹ nhàng xoa đầu. Ngu Thư Hân yêu chết những lúc gần gũi xong, Triệu Tiểu Đường đều ôn nhu lau người cho nàng, rồi thì thầm mấy lời yêu thương đường mật, lại ôm nàng ngủ tới sáng. Nàng cảm thấy cho người kia tất cả cũng rất xứng đáng, bởi vì cô ấy trân trọng nàng, nâng niu nàng, dỗ dành nàng đến vậy, nàng ngày càng chìm trong hạnh phúc Triệu Tiểu Đường mang lại.

___________________________

Các bạn ạ, chap trước vô tình thành thật thì mình cũng khá vui, cơ mà nghĩ kĩ thì gọi điện cũng bình thường thui, nhưng tới chap này mà thật nữa chắc mình high 3 ngày 3 đêm quá =)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.