*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vòng loại tiếp theo diễn ra, Ngu Thư Hân vẫn giữ vị trí số 1, tuy nhiên Triệu Tiểu Đường lại bị tụt xuống hạng 5. Ngu Thư Hân đau lòng nghe Triệu Tiểu Đường phát biểu, sự tự tin của vòng trước dường như không còn nữa, trong bài phát biểu ấy mang đầy sự buồn bã, bất lực, chỉ có cô mới hiểu, người kia phải chịu biết bao nhiêu áp lực với đầy rẫy tin hắc ở ngoài kia, và cả sự đố kỵ ở nơi này, thậm chí Tiểu Đường còn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ rằng vì mình mà Trần Giác bị tụt hạng. Từ sau này nói chuyện trên sân thượng ấy, Triệu Tiểu Đường dường như trầm lặng hơn, cô lao vào luyện tập, trên người gần như ngày nào cũng có vết thương, chân đầy vết muỗi đốt lẫn vết thâm do tập nhảy. Ngu Thư Hân xót xa trong lòng, nhưng cũng hiểu rằng người kia có lẽ đang tự tìm cách để thoát ra khỏi hố đen này. Thật may là vẫn còn tình cảm của những người hâm mộ chân chính mới có thể là chỗ dựa vững chắc cho Triệu Tiểu Đường vào lúc này.
Lần này, Đoàn Tiểu Vi cũng là một trong số những thực tập sinh bị loại. Ngu Thư Hân lặng lẽ nhìn cảnh tượng Triệu Tiểu Đường quỳ trước mặt mà lau nước mắt cho Đoàn Tiểu Vi, rồi Đoàn Tiểu Vi nhẹ nhàng vỗ lên vai Triệu Tiểu Đường, nàng cảm thấy một chút gì đó nhói lên trong tim mình. Ngu Thư Hân biết mình như thế này thật ích kỉ, nhưng nhìn Triệu Tiểu Đường an ủi thực tập sinh khác, nàng không hề có cảm giác này. Hôm nọ, nàng đã vô tình nghe thấy Tiểu Vi nói thích Triệu Tiểu Đường, và quen Triệu Tiểu Đường từ rất lâu về trước rồi. Ngu Thư Hân từng bắt gặp Tiểu Vi cầm thỏi son Triệu Tiểu Đường tặng mà cười thật hạnh phúc, lúc nhìn Triệu Tiểu Đường chân đầy vết muỗi đốt, cô ấy thậm chí là người đầu tiên mang thuốc tới cho Triệu Tiểu Đường bôi. Nàng thoáng cảm nhận được, cái thích đó của Đoàn Tiểu Vi hoàn toàn hơn cả bạn bè, cứ nhìn vào ánh mắt cô ấy mỗi khi nhìn Tiểu Đường, mỗi khi Tiểu Đường gọi Ngu Thư Hân là bảo bối, có lẽ người ngoài cũng sẽ nhận ra.
Cho đến ngày hôm nay, Ngu Thư Hân cũng không thể phủ nhận tình cảm của cô dành cho Triệu Tiểu Đường được nữa. Cô cũng không hiểu tại sao, ngay từ giây phút người này gọi cô là Thư Ngu, rồi vài phút sau liền cởi giày cao gót, biến thành một con người kiêu ngạo và đầy cao lãnh, cô liền không rời mắt được. Triệu Tiểu Đường luôn nói là cô bảo vệ cô ấy, kì thực là hai người bảo vệ lẫn nhau. Triệu Tiểu Đường nghe được bất kì ai nói xấu cô cũng sẽ ra mặt đầu tiên, Triệu Tiểu Đường mỗi lần thấy cô khóc đều khẩn trương dỗ dành, Triệu Tiểu Đường lúc nào cũng rót mật vào tai cô, tuy chê cô béo nhưng lại nói cô đáng yêu nhất trên đời, tuy chê cô ngáy to nhưng lúc nào cô nói sang phòng khác ngủ cũng leo lên giường ôm chặt cô để cô không thể đi ra ngoài được nữa. Triệu Tiểu Đường dành cho cô thứ tình cảm chân thật nhất, không một chút lợi dụng và giả tạo nào cả. Càng ngày, Ngu Thư Hân càng sợ việc không được nghe người kia cười thật to mỗi ngày, không được người kia xức thuốc chống muỗi đầy mình, không được người kia dỗ dành an ủi.
Ngu Thư Hân trước giờ chưa bao giờ có quan hệ yêu đương với một cô gái nào, dù cô không bài xích, nhưng thật sự chưa có ai khiến trái tim cô rung động. Những bạn trai trước đây, người lâu nhất là bên nàng được một năm, nhưng một năm này, tình cảm của Ngu Thư Hân gần như chỉ là muốn có một chỗ dựa, nàng không cảm thấy sự thấu hiểu giữa đôi bên, mà thời gian gặp nhau càng không có nhiều, sau đó, họ chia tay trong hòa bình.
Còn khi tới đây, rõ ràng, Triệu Tiểu Đường không quá khéo léo, cũng chẳng hề có kinh nghiệm lẫn vị trí đủ cao như những người cũ đã ở trong làng giải trí lâu ngày, nhưng cô lại trở thành nơi khiến Ngu Thư Hân cảm thấy yên bình nhất. Hai người bổ sung cho nhau rất hoàn hảo, nàng kiềm lại tính cách có chút bốc đồng của Tiểu Đường, còn cô ấy che chở cho nàng, chăm sóc cho nàng, giải quyết cái tật bừa bộn của nàng. Từ khi ở cùng nhau, Ngu Thư Hân chẳng còn lo mất đồ, muốn tìm đồ gì người kia đều có thể lấy cho nàng, lúc giảm cân mệt mỏi nhất cũng là Tiểu Đường chịu khó để nàng mắng mỏ, trút giận, cấu véo, sau tất cả đều chưa bao giờ tức giận với nàng. Tối nào về phòng, Tiểu Đường cũng bôi thuốc vào những vết thương trên người nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, buổi sáng ngủ dậy lại đeo bao bảo vệ đầu gối cho nàng, nếu lần nào quên thì chắc chắn tới phòng tập cũng tranh thủ chạy sang đưa cho nàng.
Nghĩ thật nhiều, nhưng Ngu Thư Hân chắc chắn Triệu Tiểu Đường cũng có tình cảm với nàng, nàng không ngốc như tên kia, nên nàng cảm nhận được. Nàng trước giờ không quan trọng việc người yêu là nam hay nữ, chỉ cần cho nàng được cảm giác yên bình và vui vẻ, vậy là được. Triệu Tiểu Đường thì có thừa rồi, ngày nào cũng chọc nàng, nắm tay nàng đi làm, để cho nàng dựa dẫm, chỉ có điều quá thu hút các bạn nữ rồi, nàng phải nhanh chóng quản chặt thôi. Nhưng Ngu công chúa sao có thể hạ mình đi tỏ tình trước chứ, nàng phải nghĩ cách để tên kia chủ động hơn thôi. Ai đời đi ra ngoài, còn ngại ngùng không dám nắm tay nàng, để các fan phải hét lên là đợi Ngu Thư Hân đi chung với, người kia mới chịu dừng lại đợi nàng.
Suốt cả tuần nay, vì tin hắc về mối quan hệ giữa Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường, người kia trước ống kính luôn hạn chế tiếp xúc với nàng, tuy Ngu Thư Hân có chút không nỡ, nhưng người kia cứ quả quyết rằng phải làm thế để không ảnh hưởng tới danh tiếng của cả hai, Ngu Thư Hân cũng không biết phải làm sao.
Cho nên bây giờ, khi đang quay thanh xuân có chút kịch cùng Triệu Tiểu Đường, nàng mặc đồ cổ trang, tình cờ gặp một nhân viên trong đoàn, trước đây cũng từng hỗ trợ đoàn phim khi quay thiếu chủ đi chậm thôi. Cô ấy vẫn còn nhớ Ngu Thư Hân, và cả nam chính Lưu Dịch Sướng. Cô bé ấy có vẻ là một fan "cuồng" của nàng và Lưu Dịch Sướng, sau khi xin chữ ký xong liền luôn miệng kể chuyện giữa nàng và anh ta. Ngu Thư Hân nhân lúc Triệu Tiểu Đường còn ở đó, vui vẻ trò chuyện cùng bạn nhân viên này.
- Thư Hân à, cô biết không, Dịch Sướng đã mua 100 thùng sữa chua để ủng hộ cho cô, thậm chí còn xếp thành tên cô để chụp ảnh nữa đó.
- Thật sao, sau này chắc chắn tôi phải cảm ơn cậu ấy mới được.
- Thật mà, cô không biết fan của hai người khi thấy hình ảnh đó đã vui đến mức nào đâu, họ đều mong được thấy những màn đấu khẩu của hai người trên màn ảnh nhỏ nữa đó. Họ nói hai người rất đẹp đôi.
- Ah, ngại quá. Chúng tôi khi nào gặp nhau sẽ live để nói chuyện cùng mọi người nhé.
Triệu Tiểu Đường ở đó, nghe thấy giọng ngại ngùng vui vẻ của Ngu Thư Hân, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa chua xót vừa tức giận. Cô thật muốn biết xem Lưu Dịch Sướng kia mặt mũi ra sao, bởi vì bản thân cô vốn chưa xem bộ phim này. Triệu Tiểu Đường trong lúc ăn no một bụng dấm chua, quyết tâm tìm ngay thông tin về cái cặp đôi kia.
Tranh thủ lúc còn chưa phải trả lại điện thoại, Triệu Tiểu Đường gõ thông tin về bộ phim kia, đập vào mắt cô là những cảnh hậu trường đầy vui vẻ của Ngu Thư Hân cùng Lưu Dịch Sướng. Cậu ta ôm Ngu Thư Hân, cười với Ngu Thư Hân, chọt má Ngu Thư Hân, thậm chí còn hôn nàng. Triệu Tiểu Đường xem xong chỉ muốn ném điện thoại đi, cũng may staff ra thu lại, nếu không khẳng định điện thoại trở thành nạn nhân của hũ dấm to đùng này.
Tới khi cả đoàn lên xe trở về, Ngu Thư Hân vui vẻ muốn đến ngồi cùng người kia, phát hiện ra Triệu Tiểu Đường đã đeo kính đen, mặt nặng như chì, một mình ngồi ở ghế trước. Nàng có chút giật mình, nhưng ngồi ngay lập tức hiểu chuyện gì khẽ cười thầm. Suốt cả đoạn đường về, Ngu Thư Hân thao thao bất tuyệt kể về Lưu Dịch Sướng với những người còn lại. Triệu Tiểu Đường tuy đeo tai nghe, nhưng âm lượng mở nhỏ đến hết cỡ, cuối cùng không muốn nghe cái tên kia nữa, vặn âm lượng to hết mức, nhắm mắt.
- Ngu Thư Hân, Tiểu Đường sao vậy?
Khổng Tuyết Nhi hỏi, sau khi thấy Triệu Tiểu Đường đóng sầm cửa nhà vệ sinh. Rõ ràng ban nãy quay phim còn nhảy nhót pha trò rất vui vẻ cơ mà, sao bây giờ đã thành thế này rồi?
- Tôi cũng không rõ nữa.
Ngu Thư Hân thầm đắc ý, người kia chắc chắn là đang ghen. Nhưng nàng không biết Triệu Tiểu Đường đã âm thầm xem tin tức của Ngu Thư Hân và Lưu Dịch Sướng, cho nên bây giờ, một chữ "ghen" cũng không thể mô tả được hết tâm trạng của Triệu Tiểu Đường hiện giờ.
Triệu Tiểu Đường mở cửa nhà vệ sinh, đi thẳng ra ngoài, cũng không thèm nhìn Ngu Thư Hân. Cô muốn yên tĩnh suy nghĩ, dù sao cô cũng chẳng có tư cách gì để hỏi Ngu Thư Hân xem có thật sự thích cái người đóng chung phim kia không. Từ khi tới đây, đủ mọi cảm xúc, đủ mọi khó khăn cô đều vượt qua được, mà phần lớn là dựa vào người kia, giữa hai người phát triển từ bạn bình thường thành bạn tốt, và giờ là bạn thân. Chỉ có cô không biết tiết chế tình cảm của bản thân, để cho nó trở thành thứ tình cảm còn trên cả tình bạn. Triệu Tiểu Đường nghĩ bản thân cần nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Cô không muốn mất đi người bạn tốt này, nhưng cũng chưa biết làm sao để con tim nhỏ bé thôi thổn thức vì người kia.
Buổi tối trở về phòng, Triệu Tiểu Đường trực tiếp leo lên giường ngủ, chỉ bỏ lại một câu ngủ ngon cho Ngu Thư Hân.
- Triệu Tiểu Đường, hôm nay cậu sao vậy?
Triệu Tiểu Đường im lặng, không trả lời, coi như bản thân đã ngủ rồi. Nhưng người kia nào có chịu, nàng leo lên giường Triệu Tiểu Đường, kéo chăn ra, bẹo má người kia:
- Sao vậy?
Triệu Tiểu Đường khó chịu, cau mày cất tiếng hỏi.
- Tôi hỏi cậu tại sao hôm nay không nói chuyện với tôi?
- Vì tôi mệt, hơn nữa tôi cũng không quen biết Lưu Dịch Sướng, không tiếp chuyện cậu được.
- Thì nói chuyện khác, tôi đâu bắt cậu nói về cậu ấy.
Triệu Tiểu Đường nghe hai chữ cậu ấy kia, cảm thấy thật chói tai, cô cắn môi, ấm ức trả lời
- Chuyện tình cảm của cậu tôi cũng không muốn quan tâm.
- Gì mà chuyện tình cảm? Mà chuyện tình cảm của tôi, cậu là bạn thân, cậu cũng nên biết chứ.
- Tôi không muốn biết.
- Tại sao chứ? Cậu làm gì mà phải gắt lên như vậy. Không lẽ cậu và Dịch Sướng có xích mích?
- Dịch Sướng Dịch Sướng, cậu mau về mà nói chuyện với cậu ta đi.
Triệu Tiểu Đường mất bình tĩnh, giọng có chút lớn tiếng.
- Này, cậu sao vậy? Cậu như thế tôi sẽ nghĩ là cậu đang ghen đấy.
- Phải, tôi ghen đấy. Ngu Thư Hân, nghe cho rõ đây, tôi thích cậu, cho nên không thích cậu nói về người khác trước mặt tôi như vậy. Cậu nếu còn muốn nói, tìm người khác mà nói.
Triệu Tiểu Đường trèo xuống giường, muốn ra khỏi phòng, Ngu Thư Hân vội vàng trèo xuống đuổi theo, kéo tay Triệu Tiểu Đường lại
- Này, nói cho rõ đi.
- Thế chưa đủ rõ à?
Ngu Thư Hân nhìn người kia mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi xuống, bật cười.
- Này, tỏ tình cũng khóc thành thế này được sao? Sao cậu thích khóc như vậy chứ?
Triệu Tiểu Đường giơ tay quẹt thật mạnh nước mắt trên mặt, cảm thấy vô cùng ủy khuất. Cô bất đắc dĩ tỏ tình trong hoàn cảnh xấu hổ này, hơn nữa có thể còn bị từ chối, lại còn nước mắt tèm lem, còn chuyện gì có thể mất mặt hơn thế này nữa đây.
- Lau nước mắt xong rồi thì nói tiếp đi.
Triệu Tiểu Đường mơ hồ cảm thấy gì đó không đúng, tự động đứng đó, lắc đầu như tên ngốc.
- Cậu đã bao giờ tỏ tình với ai chưa? Ngu Thư Hân chợt hỏi.
- Chưa, cậu là người đầu tiên.
- Thế tôi bây giờ là mối tình đầu của cậu?
- Phải. Mối tình đầu? Ý cậu là gì?
- Cậu tỏ tình ít nhất cũng phải nghe câu trả lời của người khác chứ, cứ như vậy mà đòi bỏ đi à.
Triệu Tiểu Đường nhìn khuôn mặt thách thức, lại kèm cả chút chế giễu từ người kia, đột nhiên khí nóng nổi lên. Mình nhìn tệ thế này, còn nàng từ nãy tới giờ vẫn một vẻ cười cợt trêu chọc ấy. Triệu Tiểu Đường này dễ bị chọc như thế sao?
Triệu Tiểu Đường lạnh mặt, từ từ tiến đền gần Ngu Thư Hân, khí chất bức người từ những ngày đầu tiên đến chương trình đột nhiên trở lại khiến Ngu Thư Hân chưa thích nghi kịp, chỉ biết lùi lại, tới khi lưng chạm vào cái cột giường lạnh ngắt.
- Ngu Thư Hân, tôi yêu cậu.
Triệu Tiểu Đường nói xong ba chữ kia, rất nhanh chóng đặt xuống đôi môi trêu chọc mình suốt cả tiếng đồng hồ một nụ hôn. Tuy trong lòng cô không nghĩ là sẽ tỏ tình vào lúc này, ở trong căn phòng bé xíu này, nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy nữa. Cô mặc kệ tất cả, cô đã chờ ngày này rất lâu rồi. Nếu Ngu Thư Hân đẩy cô ra, lúc ấy cô sẽ dọn đồ sang phòng khác, mãi mãi không động chạm tới người này nữa.
Ngu Thư Hân mở to mắt, không nghĩ Triệu Tiểu Đường dám làm như vậy. Nhưng nàng cũng không có ý định đẩy ra, im lặng từ từ nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn bá đạo kia. Nàng cảm nhận được cái lưỡi tinh nghịch của Triệu Tiểu Đường đang dần dần muốn tiến vào, mà lại chẳng có chút kiên nhẫn, trực tiếp đem đôi môi nàng tách ra, tiến vào trêu đùa trong khoang miệng của nàng.
Hai người cứ như vậy, tới khi Ngu Thư Hân không thở được nữa, đẩy nhẹ người kia ra. Triệu Tiểu Đường tách ra, nhìn khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, đôi môi chúm chím vẫn còn vương lại dư vị của nụ hôn vừa rồi, lại bá đạo kéo Ngu Thư Hân vào một nụ hôn khác. Lần này Triệu Tiểu Đường diu dàng hơn rất nhiều, dần dần tách ra, thì thầm vào tai Ngu Thư Hân
- Chúng ta hẹn hò đi, Ngu đại béo.
Ngu Thư Hân im lặng dựa vào bờ vai người kia, cho dù người đó trong lúc lãng mạn này vẫn gọi cái tên đáng ghét kia, nàng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
- Có được không? Nếu chị không đồng ý, em liền hôn tiếp.
- Vậy đồng ý thì em dừng lại?
- Đồng ý cũng vẫn tiếp tục.
Ngu Thư Hân mơ hồ cảm thấy hình như mình mới là người bị trêu chọc trong màn kịch do chính mình dựng lên, nhưng nàng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, lặng lẽ gật đầu.
- Ngu Thư Hân, đừng sợ gì cả, em sẽ ở bên chị, chúng ta cùng nhau vượt qua.
- Tiểu Đường à, nếu như vậy, chúng ta không cần tránh né nhau nữa, có được không? Cho dù có ống kính trước mặt hay không, chúng ta vẫn cứ là chính mình thôi.
- Hân Hân, ở bên em, chị phải chịu thiệt thòi rồi.
- Không có, chị rất vui vẻ.
Hôm qua không có cơm chos, hnay thì đến liệc tục làm mình high quá up liền 2 chap nèee. Ai vui cùng mình đi :)))