Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 40: Rừng sâu thẳm, phản loạn bị hạ sát




Gió bấc gào thét, mặt trời yếu ớt lấp ló sau đám mây lạnh ngày đông, giữa khu rừng ngập một màn máu tanh tưởi, quân binh phong tỏa, ngàn lối bị khu rừng lạnh bịt kín. Bóng xám hung hăng hệt như sói rừng, đôi mắt tròn phát ra sát khí nhanh như nhạn đạp gió bay tới túm cổ Tề Lôi, khuôn trang nhỏ nhắn giận giữ hét lớn:

”Đại ca ta, chất tử của ta ở đâu, ngươi đã làm gì bọn họ?!”

Lưu Dĩ nhìn Yến Tử kích động, mày lưỡi mác khẽ nhíu, hắn đưa mắt ra hiệu cho ảnh vệ. Lập tức trong chớp mắt ảnh vệ biến mất khỏi rừng sâu, tựa hồ gấp rút đi tìm gì đó.

Hoắc Sinh xách ngược Tề Lôi lên lớn giọng quát:

”Tên tiểu nhân bỉ ổi, mau khai ra!!!”

Tề Lôi cười khẩy, mắt lạnh vẫn rất ung dung nhàn tản hướng Yến Tử nói:“Bọn chúng đều được người của ta chăm sóc kỹ lưỡng. Dù gì cũng từng là bằng hữu, ta sẽ không làm khó hắn. Nếu ngươi để ta chết, chất tử chưa được nhìn mặt cô mẫu của ngươi chắc sẽ buồn lắm!”

Tiểu Yến Tử siết chặt tay, nàng đưa mắt về Lưu Dĩ đang điềm tĩnh đứng bên kia.

Lưu Dĩ là đương kim thánh thượng, nàng chỉ là một tên tội đồ phạm tội bất kính, còn có thể xin mạng của phản tặc sao? Vả lại Lưu Dĩ chẳng có nổi một lý do vì bất kì kẻ nào van xin mà tha mạng cho loạn tặc, vậy Tề Lôi thách thức nàng để làm gì, hắn đang đùa nàng sao?

Yến Tử tiến tới trước mặt Tề Lôi, đôi mắt tròn trong veo thường ngày đã mất đi vẻ ngây ngô tinh nghịch, thay vào đó là đôi mắt giận giữ sâu đen lạnh toát. Nàng trừng mắt nhìn Tề Lôi gầm gừ:

”Ta còn sống trên đời này một ngày, ngươi cũng đừng mơ có cơ hội động thủ Quốc Công!!! Nếu đại ca có mệnh hệ gì....” Yến Tử cụp mắt xuống cắn răn buông một câu: “Cùng lắm ta bồi huynh ấy dưới âm phủ. Sớm muộn gì ta cũng phải chết, ngươi đừng mong hù doạ được ta!”

Nói rồi chạy vụt hướng rừng lớn mà đi. Sa Hoả, Sa Thuỷ ngu mặt nửa ngày, cuối cùng chịu thu lại chấn kinh nhanh chóng đuổi theo.

Lưu Dĩ ra hiệu cho một đám mười ảnh vệ theo sát Tiểu Yến Tử. Còn hắn hướng đôi mắt sương giá nhìn Tề Lôi.Là Tề Lôi, chính hắn đã khiến nàng bị thương.

Bóng bạch kim phiêu dật hệt như quỷ Diêm La, mái tóc đen dài thản nhiên bay lên dọa người, tà áo đẫm máu bay phần phật. Lưỡi kiếm Thượng Phương từ khi nào đã rút ra rồi bất chợt loé sáng.

A a a!!!!

Tề Lôi bất ngờ kêu lên một tiếng, tiếng kêu đau đớn đến tận xương tuỷ. Máu từ tay hắn túa ra như thác đổ. Tề Lôi ôm lấy cánh tay phải đã bị Lưu Dĩ tàn nhẫn cắt mất gân tay lăn giữa đất đau đớn.

Thượng Phương kiếm dốc ngược, máu tươi từ mũi kiếm nhỏ giọt xuống đất. Đôi mắt sát khí cắm vào cánh tay còn lại của Tề Lôi, chất giọng trầm thấp như ác quỷ vang lên:

”Ngươi muốn sống đúng không? Được! Bổn vương sẽ không để ngươi chết. Chỉ là sẽ để ngươi muốn sống không được chết càng không xong. Để ngươi từ từ mà cảm nhận từng đốt xương bị móc ra có cảm giác như thế nào!”

Tề Lôi đau đến vật vã, đến tím tái mặt mày, hắn gắng gượng lết trên đất, khó khăn bò dậy, mắt lạnh oán hận nhìn Lưu Dĩ hét lên như kẻ điên:

”Ta không có được vương vị, ngươi cũng đừng mơ có được Triệu Mẫn, sớm muộn nàng ta cũng sẽ chết!!!”

Lời nói vừa kết thúc. Thượng Phương lần nữa loé lên. Lần này tiếng la của Tề Lôi kinh động cả trời đất. Là tiếng đau đớn xé gan xé thịt, đến rách cả cổ họng. Tề Lôi trợn tròn mắt nhìn gân chân đã bị Lưu Dĩ tàn nhẫn cắt đứt. Cảm giác đau đớn không lời nào có thể tả hết. Tề Lôi lúc này thật sự muốn chết đi cho xong.

Hoắc Sinh buông mắt hờ hững nhìn Tề Lôi vật vã giữa đất, từ lúc nào một người khoan dung độ lượng, hành hiệp trượng nghĩa như Hoắc Sinh lại điềm nhiên nhìn kẻ khác bị hành hạ mà không một chút tiếc thương như vậy. Chỉ e sự hờ hững lúc này của hắn là ảnh hưởng bởi tính cách của thế thân Bạch Mộ Ninh, là hắn hận kẻ đã đả thương người trong lòng, đến mức độ muốn kẻ đó bị hành hạ như vậy.

Hắc y nhân bị áp chế cùng quân binh xung quanh trực tiếp chứng kiến Quốc Công hạ thủ tàn nhẫn kèm theo tiếng hét thê lương đến xé ruột xé gan như vậy liền run rẩy sợ hãi. Thà ngài hạ kiếm chém chết Tề Lôi còn hơn hành hạ hắn đến còn nửa cái mạng, người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy. Thật sự quá độc ác rồi.

Lưu Dĩ buông lưỡi kiếm đầy máu tanh nói:

”Nữ nhân của bổn vương, nàng có thể dẫm lên thiên hạ này, nhưng không kẻ nào được phép dẫm lên nàng. Nếu như có kẻ cướp đi mạng của nàng. Vậy thì gia quyến chín đời của hắn liền đi theo mà hầu nàng vậy!”

Nói rồi phất tay quay mặt đi, để lại Tề Lôi nằm dãy dụa đau đớn đến chết đi sống lại.Trong mắt Hoắc Sinh chợt dâng lên một niềm bất an khó dò, cảm giác như hắn sắp mất đi điều gì đó rất quan trọng.

Lưu Dĩ mặc kệ vết thương trên ngực, trực tiếp nhảy lên ngựa, khuôn mặt tuấn tú phát ra chính khí, ngay cả khi y phục hắn tàn tạ sau một ngày đẫm chiến, khí khái đế vương vẫn không hề bị dấu đi mà ngược lại còn mạnh mẽ phát ra, Lưu Dĩ hướng quân sĩ hô lớn.

”Bắt hết phản quân Thịnh Vương, san bằng vương phủ!”

Quân binh uy nghiêm hô lớn “Rõ” một tiếng lại tất bật theo phân phó của Hoắc Sinh mà chia nhau làm nhiệm vụ. Phủ Thịnh Vương đã mấy năm nay an nhiên làm nhàn vương, bị người của Lưu Dĩ túc trực chờ ngày động thủ, Lưu Dĩ luôn tìm cách trấn giữ vị Cửu thúc này trừ đi một mối hậu họa. Hôm nay lại đẹp trời loại trừ đi một cái gai trong mắt, người của Lưu Dĩ cũng mấy phần lấy làm vui mừng liền nhanh chóng thu dọn đám người của Thịnh Vương mà lập công.

Riêng Lưu Dĩ lập tức thúc ngựa hướng nơi Yến Tử vừa bỏ đi mà thúc dây cương.

Quả nhiên Yến Tử bị thương, lại trải qua một đêm dài kiệt sức. Chạy vừa được một đoạn đã phải ngưng lại ôm cây mà thở. Trong mắt nỗi bất an lấp kín, bả vai sớm đã thấm chút máu đào. Sắc môi bợt bạt, thơi thở yếu ớt, nếu không phải vì lo cho đại ca cùng chất tử, nàng đã tình nguyện để bản thân ngất đi mà nghỉ ngơi một lát.

Mười ảnh vệ hắc y nhân chậm rãi theo nàng, lai yên lặng đứng xung quanh Yến Tử quan sát xung quanh nhất nhất bảo vệ. Thầm có chút kinh ngạc nhưng không để lộ ra, họ ngàn vạn lần không dám nghĩ vị tiên sinh họ Triệu tài hoa đa nghệ kia có thể là nữ nhân. Vả lại nàng được Quốc Công để tâm nhiều như vậy, tốt nhất nên cúi đầu trước nàng thấp một chút.Sa Thuỷ cùng Sa Hỏa vốn là thị vệ thân cận, đứng bên cạnh cách nàng không quá ba bước chân là nhiệm vụ ngày thường, nhưng lúc này lại cách nàng đến hơn năm bước chân, cảm tưởng Triệu tiên sinh kia như có một bức tường lửa nào đó xung quanh, không dám lại gần nửa bước.Sa Thủy mấp máy môi nửa ngày trời muốn nói gì đó với Yến Tử nhưng vì quá kinh hãi mà chữ ra tận miệng cũng phải nuốt trở lại.

Sa Hoả chỉ yên lặng quan sát Yến Tử, chốc chốc trong mắt lại ánh lên vẻ chán chường.

Sa Thuỷ nhịn không được lại kề sát Sa Hoả thì thầm:

”Người đó...tiên sinh thật sự là...nữ nhân!!!”

Sa Hoả dán mắt quan sát, đánh giá Yến Tử một lượt từ đấu đến chân, ngó trái ngó phải đến trăm lần mới thở hắt ra khẳng định: “Quả thực là một nữ nhân!”

”Vậy tại sao trước nay chúng ta theo sát nàng như vậy lại chẳng mảy may nhận ra, không lẽ chúng ta thật sự bị một nữ nhân qua mặt sao???” Sa Thuỷ ngờ nghệch nói. Ảnh vệ hoàng gia, đã trải qua chục năm huấn luyện lại bại trận dưới tay một nữ nhân. Dù có ngày ngày dính lấy nàng như cao da chó cũng không lấy nửa mối nghi hoặc. Là nàng diễn quá giỏi hay họ vẫn thật sự huấn luyện chưa đủ.

Sa Hỏa như chột dạ, câm nín chôn mặt xuống đất.

Ngay từ lần đầu ra mắt nàng, bọn họ sớm đã bị nàng qua mặt. Nữ nhân này cùng Quốc Công quả nhiên trời sinh một cặp, thật sự khiến người khác vừa đau đầu vừa kính phục.

Phía xa, tiếng vó ngựa gấp gáp rầm rập chạy tới nhanh chóng thu hút sự chú ý của chúng nhân. Trên tuấn mã là bóng bạch kim khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi thẫm bạc.Không để cho chúng nhân kịp làm ra điều gì. Lưu Dĩ trực tiếp thúc ngựa đến kề sát Yến Tử đang ôm cây hổn hển thở. Cánh tay thon dài của hắn vươn ra vòng qua eo Yến Tử nâng nàng lên không trung một vòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên yên ngựa ngồi vào lòng hắn.

Lưu Dĩ nhất mực chôn nàng vào lòng, một tay giữ eo nàng, một tay giữ chặt dây cương tiếp tục thúc ngựa.

Đợi đến khi Yến Tử kịp nhận thức ra nàng bị Lưu Dĩ kéo lên ngựa bằng cách santo vài vòng trên trời hệt như ba bộ phim sặc mùi cẩu huyết kia thì nàng cùng Lưu Dĩ đã đi được vài dặm rồi.

Yến Tử một lời cũng không nói nổi bởi một mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí.

Bây giờ nàng đang chính thức cưỡi cùng một ngựa với hoàng thượng thiên tuế, được thiên tuế ôm eo giữ cho nàng ngồi an toàn trên lưng ngựa. Hơi thở nóng rực phả trên đầu nàng. Yến Tử thở cũng không dám thở mạnh, ngồi một lúc thấy mỏi cũng không dám nhúc nhích. Nếu không phải vì lúc này mạng người quan trọng nàng đã bất chấp tất cả mà nhảy xuống ngựa rồi!!!

Lưu Dĩ lặng yên thúc ngựa, một câu cũng không nói, suốt chặng đường dài, hắn chỉ biết ôm lấy Yến Tử vào lòng, gắt gao chôn nàng vào lòng ngực cường tráng.

Đến khi Lưu Dĩ thắt dây cương dừng ngựa trước cổng phủ Thịnh Vương, Yến Tử được Lưu Dĩ cẩn thận 'bê' xuống đặt chân lên đất mới dám thở ra. Cảm thấy vừa rồi như đang nằm mơ, hư ảo chạy dọc tâm can không chịu nổi.

Thấy bóng dáng Lưu Dĩ trước cửa, một ảnh vệ khi nãy được Lưu Dĩ điều đi tra nơi Tề Lôi giữ Triệu Phạm Hoa thật nhanh chân chạy đến bẩm báo:

”Bẩm Quốc Công, mật thám của chúng ta bên cạnh Thịnh Vương biết nơi cha con Triệu Phạm Hoa bị bắt giữ, thỉnh ngài đến mật thất phủ vương một chuyến!”

Yến Tử nghe đến tên đại ca lập tức hai mắt loé sáng, chạy vội đến túm lấy vạt áo ảnh vệ kia gấp giọng:

”Mau!! Mau đưa ta đến chỗ đó!”

Ảnh vệ kia mới nãy vẫn còn sốc vì Triệu tiên sinh nổi tiếng làm loạn phủ tướng kia đột ngột biến thành nữ nhân vẫn còn chưa kịp thích ứng bây giờ lại khi không cảm nhận được lãnh khí phát ra từ bóng bạch kim như lốc xoáy, một phát cắm phập vào ót ảnh vệ khiến hắn mồ hôi túa đầy, cảm nhận mùa đông này lạnh hơn mọi năm vội gạt phăng tà áo bị Yến Tử sống chết túm lấy kia thức thời lùi lại ba bước, chỉ tay về phía phủ vương nói:

”Triệu tiên sinh. Thỉnh!!”

Tiểu Yến Tử không chờ nổi Lưu Dĩ, trực tiếp bổ nhào vào vương phủ bới móc một vòng. Lưu Dĩ ung dung theo sát, khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm, chỉ là sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chậm rãi rơi xuống. Tựa hồ đang nín nhịn cơn đau tê buốt phát ra từ vết thương trước ngực.

Tiểu Yến Tử gấp gáp chạy vào mật thất được quân binh của Lưu Dĩ cư nhiên mở đường trước.

”Ngươi là ai, có biết đây là đâu không mà dám tuỳ tiện vào!”

Đoàn quân binh thấy người lạ hớt hải chạy tới nghiễm nhiên chặn đứng, nhưng tay vừa giữ lấy cánh tay gầy nhỏ của Yến Tử lại bất ngờ cảm nhận được sát khí đâu đây liền lập tức buông tay, phía sau bóng bạch kim ung dung bước tới ra hiệu mở cửa.

Quân binh không dám chậm trễ liền mở rộng cửa thỉnh vị công tử ăn mặc xộc xệch tóc tai toán loạn, vạt áo thấm đẫm máu đã khô kia chạy vào trong.

Yến Tử mặc kệ trăm con mắt đang tò mò nhìn nàng ngoài kia, cư nhiên trong lòng thấp thỏm tìm tòi bóng dáng người huynh trưởng mấy tháng không gặp.

Mật thất sâu dài, tối đen như mực, quan binh sớm đã xếp thành hàng đứng hai bên, tay cầm đốm lửa toả sáng đến cuối đường. Theo chân ảnh vệ, cuối cùng Yến Tử cũng đến được khu biệt giam nhỏ tối đen, cửa đã được mở sẵn. Bên trong, một bóng nam nhân gầy yếu, sắc mặt xanh xao nhưng đôi mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn hài tử trên tay. Môi mỏng mấp máy lời ru yêu thương.

Tiểu Yến Tử đứng trước cửa. Nhìn Triệu Phạm Hoa gầy đến chỉ còn trơ lại bộ xương, chân bị siềng xích chặt đến bật máu, đôi mắt hạnh phúc nhìn hài tử ngủ ngon trên tay. Lòng nàng khẽ nhói lên.

Yến Tử chầm chậm bước tới trước mặt Triệu Phạm Hoa gọi một tiếng:

”Đại ca!”

Thân thể Triệu Phạm Hoa khẽ run, hắn chầm chậm nâng mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy tiểu muội hắn ngày đêm nhớ mong vẫn bình an vô sự, hốc mắt lập tức đỏ gay, khoé môi run run khó khăn bật được thành lời. Hắn mơ hồ gọi một tiếng.

”Mẫn Mẫn. Là muội!!”

Triệu Phạm Hoa vô vọng gọi một câu. Giọt lệ nóng hổ tràn xuống khuôn mặt nam nhân khổ hạnh.

Yến Tử giữ nét điềm tĩnh hiếm có trên gương mặt nàng cúi xuống ôm lấy Triệu Phạm Hoa cùng hài tử vào lòng, nàng nhẹ vỗ lên lưng Triệu Phạm Hoa nói:

”Muội đến đây rồi, muội đến đón huynh về!”

Triệu Phạm Hoa như không kìm được nữa lập tức bật lên tiếng nức nở, tiếng khóc uỷ khuất ai oán đến mức đánh thức cả hài tử. Trong mật thất tối tăm lạnh lẽo, cha con họ Triệu cứ như thế mà rống thiết, kinh động đến tâm can.

Yến Tử không nói nhiều, chỉ lặng lẽ vỗ về an ủi Triệu Phạm Hoa, là nàng đã khiến đại ca khổ sở như vậy. Tất cả là vì nàng.

Bỗng nhiên Yến Tử cảm nhận cổ áo bị ai đó xách ngược lên. Thành công tách nàng ra khỏi Triệu Phạm Hoa. Yến Tử đơ mắt nhìn Lưu Dĩ xách cổ nàng, Lưu Dĩ nhìn cũng không thèm nhìn cha con họ Triệu đang bù lu bù loa một cái chỉ trừng mắt chằm chằm vào nàng nói:

”Đã gặp được đại ca ngươi. Thoả mãn chưa?”

Yến Tử ngơ như bò đội nói, thoả mãn thì sao, thoả mãn xong để làm gì. Không lẽ... Đến giờ nàng sẽ bị Long đầu trảm xử chém rồi sao. Khoan đã nàng còn chưa kịp kiếm một trăm lạng sửa ngói nhà Triệu gia, cánh cửa mục cần năm mươi lạng để thay. Còn nữa tiền ăn uống phí thuốc thang Triệu gia mấy tháng nay đều một mình nàng chu cấp, với lại nàng chưa được ẵm chất tử, chưa nói lời từ biệt, chưa viết di chúc....

“Mẫn Mẫn, đây là???” Triệu Phạm Hoa nhẹ vỗ về hài tử, nhanh chóng thu lại cảm xúc không nén dữ được vừa rồi. Hắn tò mò nhìn nam nhân khí chất đầy mình, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc tuy bám vài mảnh bụi đường, vạt áo dính máu nhưng không dấu đi vẻ quý tộc sẵn có. Tám phần người này thân phận không tầm thường. Triệu Phạm Hoa là đích nam danh gia vọng tộc, nhìn nhiều hiểu nhiều, thầm biết người kia và mình không cùng đẳng cấp, tự biết thân phận cúi đầu thấp một chút.

Tiểu Yến Tử như thỏ con bị móc trên cành cây, nàng tự nhiên như ruồi bởi cứ nổi hứng, vị Quốc Công nào đó sẽ xách nàng lên như vậy, sớm đã quen rồi.

”Đại ca, ngài ấy là đương kim Quốc Công!”

Một câu như chấn động giang san, khiến cho Triệu Phạm Hoa đang bế hài tử run rẩy kinh hãi lùi ba bước rồi lập tức quỳ rạp xuống đất. Hắn ngàn vạn lần không ngờ nam nhân kia có thể là Quốc Công đương triều, với tình thế này mà nói, thân phận của tiểu muội hắn sớm đã bại lộ. Vậy Triệu gia sắp phải về tây thiên rồi sao.

”Tội thần Triệu Phạm Hoa than kiến Quốc Công!!! Quốc Công, là tội thần dạy bảo tiểu muội không nghiêm để muội ấy mạo phạm đến người, xin người vì niệm tình muội ấy làm quản gia vất vả mà tha cho muội ấy một con đường sống.”

Triệu Phạm Hoa kính cẩn cúi sát đất, hài tử trên tay như không chịu được cha đau khổ liền gào khóc. Tiểu Yến Tử vốn rất mạnh mẽ. Nàng không phải nữ tử yếu ớt nhu nhược, trước giờ chưa từng vì ai mà khóc. Chỉ có Triệu Phạm Hoa thật sự khiến nàng không dưng mà vương lệ nơi khoé mắt. Hốc mắt đỏ cay.

Nhìn thấy Triệu Phạm Hoa cong mình trên đất lạnh, ngay cả bản thân bị siềnh xích quấn lấy đau đớn vẫn chẳng mảy may kêu than lấy nửa lời, chỉ một lòng vì tiểu muội mà không tiếc công thỉnh cầu.

Bóng dáng đó làm Yến Tử chua xót, lúc này nàng mới nhận ra nàng đã sai thật rồi.

Lưu Dĩ đưa mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Yến Tử, đôi mắt lấp lánh nước chỉ chực rơi xuống. Tim hắn nhói lên một cái liền đặt nàng xuống, đưa bàn tay to lớn áp lên đầu nàng xoa xoa như an ủi.

Thoạt nhiên hành vi này không chỉ kiến cho Triệu Phạm Hoa mắt sắp rớt ra khỏi tròng vì kinh ngạc mà còn khiến cho quan binh xung quanh kinh hãi không thôi.

Tiểu Yến Tử cảm nhận được bàn tay an ủi kia, trong lòng chợt dâng lên một dòng nước ấm áp khó nói thành lời, nàng ngây dại đưa mắt nhìn Lưu Dĩ.Bàn tay kia luôn che chắn bảo vệ nàng lúc nàng gặp nguy hiểm, là bàn tay thường xuyên túm lấy nàng tha đi mỗi lần nàng lỗ mãng. Là bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng khen thưởng.

Bất chợt trong lòng Yến Tử thực muốn nắm lấy bàn tay kia mà hạnh phúc cười.

”Muốn cứu Triệu gia khỏi tội khi quân. Ngươi chỉ có một sự lựa chọn!”

Lưu Dĩ điềm nhiên nói, Yến Tử chợt run bắn nhớ ra bản thân đang mang trọng tội vội kinh hô:

”Là...điều... gì ạ?”

Lưu Dĩ không đáp, chỉ lặng lẽ phân phó cho quan binh đưa Triệu Phạm Hoa về tướng phủ, mặc kệ đôi huynh muội vừa đoàn viên nói với nhau chưa được ba câu, Yến Tử còn chưa kịp nhìn mặt chất tử, hắn vẫn tự nhiên túm lấy Yến Tử kéo nàng lên ngựa về phủ tướng.

Từ lúc ở phủ Thịnh Vương về tướng phủ, một mạch kéo Yến Tử đi thẳng vào Tam thái viện dưới sự kinh ngạc của đám người trong ngoài tướng phủ thì Lưu Dĩ không nói một lời, đến khi ngự y lật đật chạy tới liền bị Lưu Dĩ cướp lấy hộp thuốc rồi đuổi ra ngoài chỉ để một mình Yến Tử lưu lại.

Hắn ung dung trước mặt nàng cởi áo xuống lộ ra vết thương đẫm máu trên dải băng trước ngực, khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm hạ lệnh:

”Băng bó cho bổn vương!”

Yến Tử đã quen với những pha hành động khó hiểu không nói một lời của Lưu Dĩ, thức thời liền tuân mệnh từ từ cởi bỏ lớp băng cũ đã đẫm máu, nàng nhìn kỹ vết thương kia, thật tình không rõ, rõ ràng trên áo không bị rách mà vết thương kia lại sâu như vậy chứng tỏ đã bị thương từ trước, nàng mấy ngày liên tục tránh mặt hắn nên chẳng mảy may biết gì. Là kẻ lớn gan nào dám đả thương Quốc Công thiên tuế đây.

Yến Tử vừa mải mê suy nghĩ, bàn tay lại thận trọng ngâm cứu lấy từng tấc trên vết thương của Lưu Dĩ.

Vòm ngực rộng lớn mạnh mẽ phô ra, bàn tay nhỏ của Yến Tử nhẹ nhàng trượt trên đó. Nam nhân thân thể mạnh mẽ cường tráng phơi bày trước mặt, không chỉ là được triển lãm chay, nàng còn được trực tiếp sờ nắm hiện vật, cảm giác da thịt săn chắc nóng hổi trượt trên bàn tay lại cư nhiên làm cho máu mê sắc của Yến Tử nổi lên, nàng theo bản năng đánh ực một cái, cảm giác da đầu tê rần. Liền đưa mắt nhìn Lưu Dĩ đang dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Khuôn mặt tuấn tú nhiễu một tầng sương đỏ, đôi mắt thanh u sâu rộng khó lường lại lấp lánh như sao. Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái này thật sự khiến cho Yến Tử nổi máu đê tiện, thật sự nếu như Lưu Dĩ cởi hết đai lưng ra, nàng sẽ tự động phụt máu mũi mà ngất xỉu mất.

Tiểu Yến Tử biết tình thế này không ổn, chỉ sợ nếu nàng trụ không nổi lại mạo phạm khiến Lưu Dĩ giận dữ, đại ca cùng chất tử lại đang nằm trong tay hắn, phải nhanh chóng băng bó rồi rút lui mới là thượng sách.

Nhưng nào đã để cho Yến Tử rời mắt khỏi hắn, Lưu Dĩ lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay liên tục sờ mó kia của Yến Tử, đôi mắt sâu lạnh kia như quyết định điều gì đó rất hệ trọng, chất giọng trầm khan nhẹ nhàng buông:

”Ngày tốt gần đây nhất là ngày nào!”

Yến Tử bị câu hỏi từ trên trời rớt xuống đặt lên đầu, bàn tay lại bị Lưu Dĩ siết chặt, mặt hắn cách mặt nàng còn chỉ chưa đầy một tấc, hơi thở nóng hổi phả trên gương mặt nõn nà của nàng, Tiểu Yến Tử mơ hồ chỉ biết theo bản năng mà đáp:

”Bẩm...là ngày tám tháng một!”

Mày lưỡi mác khẽ nhíu.

”Bổn vương không đủ kiên nhẫn đợi lâu đến vậy. Ngày khác!” Lưu Dĩ không vui buông một câu khiến Yến Tử ngơ ngác.

Kiên nhẫn cái gì, ngài chờ cái gì mà gấp vội dữ vậy.

”Gần...gần nhất có ngày hai mươi tháng chạp, tức tuần sau!”

Lần này Lưu Dĩ hài lòng gật gù nói:

”Ưm, một tuần là đủ rồi, ngươi cùng đại ca ngươi không cần trở về Tây An, tạm thời lưu lại tướng phủ, chuyện còn lại ta sẽ điều người qua chỗ ngươi sắp xếp, ngươi cứ tùy ý mà chuẩn bị!”

Tiểu Yến Tử đực mặt ra như ngỗng hỏi:

”Bẩm...thần phải chuẩn bị chuyện gì ạ!”

Lưu Dĩ buông mắt, đôi mắt lạnh sớm đã được thay thế bởi đôi mắt ấm sâu khó dò, con ngươi đen trong vắt chứa nước ái vị nhìn Yến Tử:

”Trở thành vương phi của bổn vương chính là sự lựa chọn duy nhất của ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.