Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 17




Tôn Thị nghe được Lí

thị nói như vậy, mặt lập tức kéo dài ra. Cũng may đây là đóng cửa mà nói chuyện với nhau, bằng không người khác đều cho rằng bà là người mẹ

chồng đối đãi với con dâu khắc nghiệt cỡ nào.

"Vợ lão đại, con

không thể nói như vậy. Ta vì sao không cho các ngươi tiền? Nếu ta không

cho chồng các ngươi tiền chúng nó còn sống được không, chúng nó là đại

nam nhân bình thường ở nhà không phải đều nghe theo lời các ngươi sao,

nếu ta không cho chúng nó một chút tiền, chúng nó còn mặt mũi đi ra

ngoài đường gặp người ta sao? Lại nói, đưa tiền cho chúng nó không phải

cuối cùng đều nằm ở trong túi của các ngươi hay sao." Tôn Thị càng nói

càng tức giận, nghĩ đến bản thân bà ở trong thôn tung hoành một thời,

sao có thể sinh ra một đám con hèn nhát thế chứ.

Nghe bà bà nói

như vậy, Lí thị cùng Hứa thị lập tức nín thinh. Mấy năm nay mỗi lần

trong nhà chỉ cần có khoản thu, tỷ như thời điểm bán ngô hay tiểu mạch,

Tôn Thị đều cho con trai mỗi đứa một số tiền.

Thấy không có nàng

dâu nào hé răng, Tôn Thị hạ thấp giọng một chút, nhưng vẫn là không nhịn được cơn tức: "Các ngươi thấy đó, lo liệu nhà cửa thì lấy đâu ra mà còn nhiều tiền, năm nay chúng ta đã xây hai gian nhà, tốn mười mấy lượng

bạc. Hai gian nhà kia còn không phải là xây cho lão đại cùng lão nhị hay sao."

Lí thị thấy bà bà nổi bão, trong lòng có chút sợ, dù sao

nàng đã sợ nhiều năm như vậy. Nàng liếc mắt nhìn hai đệ muội một cái,

thấy các nàng như đầu gỗ không tỏ vẻ gì, liền nóng nảy: "Nương! Mẹ đừng

vội nóng! Quà ra mắt chúng con nhất định sẽ đưa, về phần tiền mừng,

chúng con sẽ cùng chồng bàn bạc một chút. Nhà chúng con ra nhiều hay ít

sẽ để cho Bá Tuyền quyết định." Lí thị đây là rõ ràng trốn tránh trách

nhiệm, bởi vì nàng biết rất rõ nếu đổ lên người trượng phu, nếu nàng

chết sống không đưa tiền, hắn sẽ đi tìm bà bà đòi tiền.

"Ngươi

không cần đùn đẩy, ai chẳng biết trong nhà ngươi mới là người làm chủ,

thêm lúc này ngươi còn mang thai, Bá Tuyền càng nghe lời ngươi hơn. Ra

không ra thì hôm nay nói thẳng đi." Tôn Thị mạnh mẽ nói. Chu Mạch thấy

bộ dạng này của mẹ chồng, nếu hôm nay không cho bà một câu trả lời vừa ý thì bà nhất định sẽ không bỏ qua, nàng nhịn không được nháy mắt với Lí

thị, muốn nàng nhanh chóng giả vờ đau bụng, chuyện hôm nay sẽ không thể

nào giải quyết được, nào biết Chu Mạch nháy mắt đến mắt đều đau mà Lí

thị vẫn không có phản ứng gì. Chu Mạch nhớ tới một câu nói: "Nghèo khổ

thông minh trăm sự bi!"

Tôn Thị lại hỏi Hứa thị, Hứa thị chỉ nói

một câu đã chặn miệng của bà bà: "Ở trong nhà này con là nhỏ nhất, con

cũng không dám lỗ mãng, con sẽ nghe theo ý kiến của các tẩu tử, các tẩu

quyết định thế nào con sẽ theo thế ấy." Nói xong nhìn Lí thị.

Từ

sau khi Lí thị mang thai, Chu Mạch phát hiện thấy đệ muội này nhìn đại

tẩu không vừa mắt, nói chuyện đều mang thương mang đao, cũng may Lí thị

không biết, cũng không nghe được nàng ta so đo với nàng cái gì cho nên

hai người mới không có xảy ra xung đột gì. Nhưng với Chu Mạch thì khác,

Lí thị hễ rảnh một chút đều đi tìm nàng gây chuyện, Chu Mạch luôn nghĩ

mãi không ra vì sao nàng ta luôn đối với nàng như vậy. Chẳng lẽ lúc

trước nàng đắc tội với nàng ta.

Lí thị thấy vấn đề lại đổ lên

trên người của nàng, nhẫn nại nói: "Nương, nếu như vậy, nhà chúng con ra tiền mừng là một lượng bạc. Hai đệ muội nếu thấy được thì đưa ra." Nói

xong vẻ mặt đắc thắng nhìn Chu Mạch, nghĩ rằng ta cũng không tin ngươi

có thể ra nhiều như vậy, cho dù ngươi muốn đưa, ngươi có sao?

Chu Mạch làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lí thị, nàng

nói với Tôn Thị: "Nếu đại tẩu đã bày tỏ thái độ như thế, con cũng sẽ

theo, con cũng ra một lượng bạc." Nói xong nhìn nàng dâu thứ ba.

Hứa thị thật không ngờ hai tẩu tử có thể vui vẻ đồng ý như vậy, nàng đành phải thưa dạ nói cũng đưa giống bọn họ.

Tôn Thị đối với kết quả này thật vừa lòng, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi

từ âm u chuyển sang trời quang cho nên cũng nói lải nhải vài câu dạy bảo các nàng dâu như là đừng lúc nào cũng nghe lời chồng nói, đừng nhu

nhược mà để cho bọn hắn đứng trên đầu. Chu Mạch nghe rất là buồn bực, ở

cổ đại này không phải đều lấy phu làm trời sao, vì sao nhóm nàng dâu

Triệu gia đều lợi hại như vậy, nàng vừa trở về phòng liền thận trọng suy nghĩ một chút về quan hệ của vợ chồng lão đại cùng lão tam từ lúc nàng

đến thời đại này.

Nhớ lại thời điểm lúc còn chưa phát hiện Lí thị mang thai, thường xuyên nghe thấy vợ chồng lão đại cãi nhau, đơn giản

chỉ vì hôm nay người này về nhà trễ, ngày mai người kia không giặt quần

áo, đều là những việc lông gà vỏ tỏi, nàng không cảm thấy lão đại sợ vợ, nhưng lão tam nhà Hứa thị, là một người gay gắt, mặt luôn không đổi

sắc, nhưng bà bà lại đau lòng cho nàng ta. Hơn nữa cảm giác lão tam thật sự mới đúng là người tương đối nghe lời vợ. Bất quá dù cho kiếp trước

hay kiếp này nàng cũng chưa từng cùng cái loại sinh vật gọi là "chồng"

này cùng nhau chung sống qua, cho nên cũng không nghiên cứu ra mối quan

hệ trong đó, liền lắc đầu không suy nghĩ nữa.

Nhưng Chu Mạch sẽ

thật không ngờ tới, kỳ thực Lí thị cùng Hứa thị sở dĩ đồng ý nhanh như

vậy là vì các nàng xoay người là có thể đi tìm chồng của mình mà đòi

tiền, mà chồng của các nàng xoay người là có thể hướng bà bà đòi tiền.

Lông dê thì vẫn ở trên mình dê mà thôi. Mà Tôn Thị là loại người đối với con là xin gì được nấy. Cho nên bà nhất định sẽ đưa, đương nhiên bà

cũng sẽ không đưa cùng lúc cho hai đứa con của mình, như vậy cái nhà này đã sớm ăn không khí. Bà sẽ chủ động kín đáo đưa cho từng đứa, nếu bọn

chúng tới đến đòi cùng lúc, chắc sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Chu Mạch thì lại không tốt số như vậy, nàng chỉ có thể sống bằng tiền dành

dụm, thấy hai mươi lượng bạc đã thiếu hai lượng, Chu Mạch nghĩ thầm

không thể ngồi không vô ích, vội vàng ở buổi chiều ngày thứ hai liền

chạy tới nhà mẹ đẻ, xem tình hình của mầm đậu.

Khi Chu Mạch chạy

tới Chu gia, Trần thị đã khẩn cấp lôi kéo nàng đi vào phòng bếp xem đậu. Bà vui mừng nói với con gái đậu đã lên mầm được một đoạn ngắn rồi. Đợi

đến lúc họ đi đến hai cái bình thì thấy mầm đậu đã mọc dài gần một đốt

ngón tay, thời tiết nóng cho nên mầm đậu cũng mọc nhanh hơn. Chu Mạch

nhìn thấy mà mặt mày hớn hở, nàng lại cùng lão nương cùng nhau dùng nước sạch rửa đậu. Sau đó hai mẹ con cầm tay nhau trở về nhà chính, Chu Mạch liền suy nghĩ cân nhắc về việc bán mầm đậu.

"Nương. Mầm đậu này

sau khi thành công, chúng ta phải bán thế nào, nương có nghĩ tới mình

phải bán với giá bao nhiêu không?" Chu Mạch hỏi.

Trần thị thật

đúng là chưa từng nghĩ tới điều này: "Tiểu Mạch, chuyện này là chủ ý của con thì để con định giá, con có nghĩ tới mình phải bán thế nào không?"

"Dạ có, nương. Con có hỏi thăm qua, ở trấn trên có nhà họ Chu bán món này,

bọn họ chỉ bán ở trong tiệm, bình thường thì làm ít một chút, khi tới

thời điểm họp chợ thì bán nhiều chút, chúng ta không có điều kiện đó.

Con nghĩ chúng ta có thể mướn một người khoẻ mạnh đến phụ bán cho chúng

ta, nương thấy được không?" Chu Mạch cùng Trần thị thương lượng.

Trần thị vừa nghe đến việc mướn người, lập tức giậm chân không tán thành:

"Mẹ còn rất khỏe, hơn nữa vừa mới bắt đầu làm sao có thể mướn người, còn chưa biết buôn bán thế nào. Tiền mướn người rất đắt, tiền kiếm được còn chưa đủ trả tiền công cho người ta đâu!"

Chu Mạch thật lòng

không đành lòng để lão nương nhà nàng phải đảm nhiệm trọng trách việc đi bán này, rất là vất vả, nhưng bản thân nàng lại không có thời gian, vì

thế liền nhõng nhẽo kiên quyết muốn Trần thị mướn người, nhưng bất luận

nàng nói như thế nào, Trần thị cũng vẫn không đồng ý. Chu Mạch nghĩ

thầm, dù sao vừa mới bắt đầu số lượng bán cũng ít, trước hết để cho bà

bán vậy, đợi về sau phát triển lớn mạnh bà bán không kịp khi đó mướn

người bà cũng sẽ không phản đối.

Nói xong cách thức bán, Chu Mạch còn nói giá bán: "Nương, trấn trên bán sáu văn tiền một cân, chúng ta

cũng bán theo bọn họ, cũng bán sáu văn tiền một cân. Chúng ta đưa đến

tận nhà, chắc người mua sẽ nhiều một chút. Vì để tránh ngày họp chợ,

chúng ta sẽ bán sau đó hai ngày. Ví dụ như họp chợ vào mùng một thì mùng ba, mùng bốn mình bán. Vào mùng một người ta đã đi trấn trên mua thức

ăn, nếu chúng ta bán vào mùng hai nhất định không tốt, vì thế bán vào

mùng ba, mùng bốn là tốt nhất."

Trần thị nghe xong liên tục gật

đầu, không khỏi nhìn Chu Mạch với con mắt khác xưa, Chu Mạch chưa từng

buôn bán qua nhưng phân tích rất rõ ràng. Hơn nữa vẻ mặt khi nói chuyện

làm cho người đối diện hết sức tin tưởng nàng.

Sắp xếp mọi thứ

xong hết, Chu Mạch suy nghĩ một lát lại nói về việc chia lợi nhuận:

"Nương, con nói ra nương đừng giận, người ta nói dù là huynh đệ cũng

phải minh bạch rõ ràng, chuyện buôn bán này chỉ bao gồm con, nương và

Chu Bình, về sau tiền mua đậu con sẽ ra, hai ngươi ra công, bán được

tiền con lấy ba phần, nương ba phần, cho Chu Bình bốn phần, cho đệ ấy

tiền để dành dụm cưới vợ. Nương thấy được không?"

Trần thị nghe

xong vội vàng xua tay nói: "Tiểu Mạch, không thể được, ý tưởng là con

ra, phương pháp cũng là của con, mọi thứ từ đậu, bình chứa đều do con bỏ tiền, nói ra thì chính con là chủ, mỗi tháng con đưa cho nương và đệ đệ của con chút tiền là được rồi. Con lấy bảy phần đi. Mẹ còn hai mẫu đất, đệ đệ con như vậy là đủ rồi, còn con thì phải dựa vào chính mình."

Chu Mạch nghe xong cũng không thay đổi suy nghĩ, vẫn kiên trì chia phần như vậy, nàng nói nếu không chịu chia như vậy thì sẽ bỏ mặc chuyện này, còn nói cho dù bản thân có tiền nếu không được ở riêng thì cũng không có

cách tiêu xài được. Cuối cùng Trần thị cũng chỉ có thể chấp nhận như

vậy.

Chu Mạch nhìn sắc trời không còn sớm, liền chuẩn bị chạy về

nhà, lúc gần đi còn không quên dặn dò lão nương mỗi ngày đổi ba lần

nước, nhất định không được để đậu thấy ánh sáng. Trong nhà có sẵn mấy

cái sọt đựng cỏ, cũng có đòn gánh, mọi thứ đều rất đầy đủ, tạm thời

không cần Chu Mạch mua cái gì.

Chu Mạch trở lại Triệu gia vẫn

theo thường lệ là nấu cơm rửa chén, nhưng hôm này tâm tình của nàng có

chút biến hóa, hiện tại nàng cảm thấy càng ngày càng thấy đau đầu. Bất

quá nàng phải ổn định tinh thần để suy nghĩ tìm cách để được ở riêng mới được.

Nhà của lão đại cùng nhà của nàng đã được xây xong, mấy

ngày trước nàng còn đi nhìn qua, đều nằm ở đầu phía nam của thôn, đều là nhà ngói ba gian rộng lớn, trách không được mọi người đều nói nhà lão

Triệu là số một số hai ở trong thôn này. Nhìn căn nhà mới xây mà còn có

cơm để ăn thì quả thật so với hàng xóm chung quanh có hơn một chút.

Buổi tối trở lại phòng, Chu Mạch thấy Triệu Thu Diệp đang ngồi thêu, bởi vì

nghĩ đến chuyện phân nhà nên nàng cũng không có tâm tình đi khuyên nhủ

nàng ta. Nhưng khi Triệu Thu Diệp thấy Chu Mạch mặt ủ mày ê, nhịn không

được hỏi nàng làm sao thế.

"Thu Diệp, tôi nói với cô, cô đừng nói với nương, tôi hỏi cô, cô nói nhà của đại ca cùng nhà của tôi cha mẹ đã xây xong, sao đến giờ vẫn không thấy phân chia gì hết vậy."

"Nhị tẩu, chuyện này lúc trước đại tẩu cũng hỏi qua nương, nương nói nhị ca

không trở về nên không tiện ở riêng. Tẩu cũng muốn ở riêng sao?"

Chu Mạch đã ở chung với Triệu Thu Diệp được hai tháng, cảm thấy nàng ta là

một người nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, thích hay không thích đều thể hiện hết trên mặt. Đối với ngươi tốt thì khi ngươi đánh rắm cũng

thơm, ghét ngươi thì khi ngươi uống miếng nước cũng không muốn nói

chuyện cùng.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Chu Mạch cũng thẳng thắn nói:

"Đúng vậy, tôi muốn ở riêng. Nói thật, bây giờ tôi ở trong cái nhà này

mỗi ngày trôi qua đều kinh hồn bạt vía, hết sợ đắc tội cái này, lại sợ

đụng phải cái kia. Lúc trước cho dù nhị ca của cô không có ở nhà tôi

không có chỗ để dựa vào trong lòng tôi cũng không có một chút sợ hãi.

Nhưng bây giờ đại tẩu mang thai, tôi lại là người nấu cơm, tôi rất sợ

nếu nấu không cẩn thận tẩu ấy ăn vào lỡ bị làm sao, lúc đó khắp người

tôi đều là miệng cũng nói không được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.