Người thừa kế tuy nói thế, nhưng cũng không hạn chế đại mỹ nhân quá nhiều.
—— tối thiểu, so với ở nhà của kim chủ tổng tài thì tốt hơn rất nhiều.
Từ nhà cũ chuyển đến trong nhà riêng của người thừa kế, chẳng khác gì từ chiếc lồng nhốt vuông vắn không có gì phong phú, đổi sang vườn động vật bên ngoài có rào chắn; hoặc là từ nhà giam trọng án đổi thành tạm thời án treo, ra tù nhưng vẫn đeo một chiếc còi báo động trên chân.
Y không cần như trước vì việc "gọi về gọi đến" mà lo lắng, được tự do ban ngày.
Bất kể y muốn làm gì, người thừa kế đều không phản đối, chỉ là đưa cho y một tấm thẻ tín dụng phụ, nhắc nhở y trước giờ đóng cổng buổi tối nhất định phải trở về.
Đại mỹ nhân biết rõ cũng là hạn chế tự do, không có gì đáng vui mừng.
Thế nhưng, y đã bị giam cầm quá lâu. Dường như đất đã khô hạn quá lâu, một chút mưa xuống cũng khó tránh khỏi làm cho y mừng rỡ như điên.
Thay đổi đến chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra:
Đại mỹ nhân vui vẻ, trở nên càng thêm tươi tắn sinh động.
Y vốn dĩ rất đẹp, vì thế càng đẹp đến chói loà.
Đi trên đường, tuy rằng đã nghe lời người thừa kế đeo khẩu trang cùng kính râm nhưng vẫn có rất nhiều người thấy y liền quay đầu lại nhìn.
Chính y cũng không nhận ra.
Chỉ là cảm thấy kì quái, vì sao thời gian trôi đi, hứng thú người thừa kế đối với y càng lúc càng sâu?
Đối với sự nhiệt tình như vậy, đại mỹ nhân không biết ứng phó thế nào.
Hơn nữa ban ngày còn ra ngoài, đâu giống như ở nhà cũ nuôi nốt, mỗi ngày từ mặt trời mọc ngủ thẳng mặt trời lặn, dần dần không thể chịu đựng, cho nên năm lần thì luôn có hai, ba lần, rất mất mặt khóc ra thành tiếng, lắp bắp mà xin người thừa kế buông tha.
Đầu tiên là nói không được.
Sau đó phát hiện nói vô tác dụng bèn trực tiếp nói không biết lựa lời: "Tôi thật sự đã lớn tuổi, theo không kịp nhịp điệu của người trẻ tuổi, thiếu gia cậu tha cho tôi đi..."
Người thừa kế thật ra chỉ là còn trẻ kiềm chế không tốt, cũng không quá cưỡng ép y, dù sao làm xong cũng chỉ khiến y mệt mỏi một chút.
Hắn nghe y nói thế liền tức giận.
Không nói nhiều trực tiếp đem đại mỹ nhân xách lên như xách một con mèo tiến vào phòng tắm.
Đại mỹ nhân cơ thể nhỏ yếu hơn hắn một vòng, còn vừa vận động xong, giống hệt chú mèo dịu ngoan, không còn sức chống cự mặc cho hắn thích làm gì thì làm.
Hai ba lần bị ấn xuống mặt kính trước phòng tắm.
"Anh nhìn chính mình đi."
Người thừa kế cắn răng, hung tợn nắm cằm đại mỹ nhân, ép y ngẩng đầu lên.
Người trong gương quả thật một thân tàn tạ.
Da thịt trắng như tuyết, chồng chất những dấu hôn cùng vết cắn cũ mới hồng hồng.
Đại mỹ nhân đương nhiên ngượng ngùng, muốn quay đầu sang chỗ khác.
Bị người thừa kế đè xuống không nhúc nhích nổi: "Anh ngắm nghía cẩn thận, anh rõ ràng trẻ vô cùng."
Đại mỹ nhân bị hắn giằng co một buổi tối, đã sớm thần trí không rõ, căn bản không nghe rõ người thừa kế đang nói gì, chỉ cảm thấy ngữ điệu rất hung ác, vì vậy càng khóc lợi hại: "Tôi không phải, tôi không có..."
Người thừa kế nhíu chặt lông mày, tay nhấn ngực đại mỹ nhân: "Anh chỉ là bị lão già cầm tù lâu cho nên tâm cũng già rồi, chờ anh đem lão già kia quên mất, dĩ nhiên sẽ trẻ ra."
Đại mỹ nhân vẫn không nghe rõ ràng, cho là người thừa kế còn muốn, chỉ lo lắc đầu: "Không được, không làm được..."
"Không làm được cũng phải làm!" Người thừa kế tính tình nóng nảy, cắn một ngụm trên ngực y, "Tôi có nhiều thời gian, một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì hai năm, tóm lại nhất định khiến anh có thể."