Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 4: Mười tám loại cực hình ngươi có thể chịu được mấy cái




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mở cửa, mang bọn họ ra ngoài!” Lâm Mang mặt không biểu tình nói.

Nha dịch trông chừng địa lao chần chờ giây lát, nhưng vẫn dứt khoát làm theo.

Bọn họ chỉ là nha dịch bình thường, không dám đắc tội Lâm Mang, tuy nghe

nói vị đại nhân này rất không được ưa thích nhưng cũng không phải người bọn

họ có thể khi nhục.

Khi hai người tù nhìn thấy Lâm Mang, con mắt co lại lóe lên một tia sợ hãi.

Lâm Mang cười lạnh một tiếng, "Bất ngờ lắm sao?"

“Dẫn bọn hắn đi phòng thẩm vấn!”

Trong phòng thẩm vấn.

Địa lao u ám ẩm thấp bỗng trở nên khô nóng.

Than lửa cháy nổ lốp bốp, thanh sắt bị nung đỏ bừng.

Xung quanh treo đủ các loại dụng cụ tra tấn, trông cực kỳ dọa người.

Hai người đeo xiềng xích được trói trên cọc gỗ.

Tròng mắt Lâm Mang híp lại, lạnh lùng nói: “Ta nghĩ các ngươi hẳn đã nghe

qua mười tám hình phạt của đại lao Cẩm Y Vệ?”

“Đương nhiên, nếu chưa biết ta cũng không ngại phổ cập cho các ngươi một

phen.”

Lâm Mang cầm thanh sắt nung đỏ bừng trong lò than lên, cười nói: “Vật này

các người chắc đều biết chứ?”

“Trừ cái này ra, còn có kẹp côn, tróc da, đâm lưỡi, bẻ xương sống, cắt ngón tay,

chọc tim,...”

“Ngừng ngừng…”

Người đàn ông có vết sẹo giữa mặt lập tức rùng mình, vội nói: “"Đại nhân, Lâm

đại nhân, bọn ta lúc ấy uống quá nhiều rượu Mã Niệu nên thật sự không biết

thân phận của ngài, bằng không cho bọn ta mượn mười lá gan cũng không dám

động thủ với ngài a.”

“Ồ?” Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần biết mất, giơ thanh sắt nung đỏ đi từng

bước một về hướng người đàn ông.

Thân phận hai người này đã sớm tra rõ, là nhân sĩ giang hồ bình thường, thực

lực chỉ tầm Hậu Thiên tam, tứ trọng.

Hơn nữa hai người này cũng không phải nhân sĩ Nguyên Giang Thành, từ vùng

khác chuyển tới một tháng trước.

“Xèo xèo!”

Thanh sắt đỏ bừng trong nháy mắt ấn vào ngực nam tử mặt sẹo đao, phát ra âm

thanh: “Xì…xì”, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.

“Aaa!”

Tên nam tử mặt sẹo gào một tiếng xé nát tâm can, toàn thân co quắp kịch liệt.

Đồng bọn kế bên nhìn sợ hết hồn hết vía.

“Lâm Mang, dừng tay!”

Vương Vị vội vã chạy tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Mang, tức

giận nói: “Sao ngươi có thể vận dụng tư hình? Tội của bọn hắn chỉ là đánh nhau

đánh bậy.”

Hai người trông thấy Vương Vị tới, ánh mắt sáng rực lên cứ như gặp được cứu

tinh vậy.

Lâm Mang híp mắt lại, cười lạnh nói: "Đánh nhau đánh bậy?"

“Từ bao giờ mưu toan mưu sát Cẩm Y Vệ lại thành đánh nhau đánh bậy thế?”

"Còn nữa, ngươi là cái thá gì? Cũng xứng gọi thẳng họ tên ta à?"

Khí thế Lâm Mang tăng vọt, gương mặt lạnh như băng.

Giờ phút này, một đám người tràn vào trong địa lao, tất cả đều đến xa cuộc vui.

Trước kia tính cách Lâm Mang nhu nhược thường xuyên bị thủ hạ khi dễ, đối

với mệnh lệnh của hắn thủ hạ thường bằng mặt không bằng lòng hoặc lười quan

tâm luôn.

Nhưng lúc này nghe được lời Lâm Mang nói, ánh mắt rối rít lộ vẻ kinh ngạc,

nghĩ thầm trong đầu đây là tên Lâm Mang đó ư?

“Bốp!”

Một dấu bàn tay đỏ tươi in trên mặt Vương Vị, Lâm Mang thần sắc hờ hững

nói: “Ngỗ nghịch thượng quan, đáng tội gì?”

Vương Vị vô cùng tức giận nhìn chòng chọc Lâm Mang, nắm tay thật chặt, dấu

bàn tay đỏ tươi trên mặt hết sức chói mắt.

Lâm Mang xoay người, cầm một thanh tiểu đao lên chém dọc xuống chỗ vết

thanh sắt nung đỏ.

"A —— "

Cơn đau dữ dội như thể xộc thẳng đầu, toàn thân người đàn ông mặt sẹo đau

đớn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ngay cả đám hóng chuyện cách đó không xa cũng đầy hết hồn.

Lâm Mang trước mắt này là Lâm Mang ấy sao?

"Nói."

Lâm Mang lãnh khốc nói: "Đừng hòng giấu giếm, các ngươi không nói thì hôm

nay đừng nghĩ chuyện rời khỏi đại lao này."

“Mười tám cực hình hiện tại mới bắt đầu!”

“Ta nói!”

Tên nam tử mặt sẹo còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh liền vội vàng nói:

"Đại nhân, ta nói, ta nói hết!"

Trong lòng Vương Vị chợt phát lạnh, lập tức ngẩng đầu.

"Tặc tử đáng chết! Mưu toan mưu sát Cẩm y vệ, thật là đáng chết!"

Vương Vị quát lớn một tiến, giơ đao sải một bước dài, sát khí lăng liệt phả vào

mặt.

“Xoát!”

Nhưng có một ánh đao nhanh hơn!

Tú Xuân Đao trong tay Vương Vị đứt lìa tại chỗ, Lâm Mang chậm rãi thu đao,

lạnh lùng nói: "Từ khi nào đến phiên ngươi động thủ!"

“Làm sao? Muốn giết người diệt khẩu?”

Tròng mắt Vương Vị co lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Thực lực của hắn…

Sao lại có thể!

Tiểu tử này rõ ràng là một phế vật Hậu Thiên nhị trọng!

Đám Cẩm Y Vệ trong địa lao cực kỳ giật mình, lần lượt không dám tin nhìn về

phía Lâm Mang.

Dù sao Vương Vị cũng có thực lực Hậu Thiên lục trọng, có thể xuất thủ chém

đứt một đao của hắn nháy mắt, thấp nhất cũng phải Hậu Thiên thất trọng a?

Đối mặt với ánh mắt lăng liệt của Lâm Mang, Vương Vị cố nén lửa giận trong

lòng, thấp giọng đáp: "Không dám."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.