Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 32: Trực diện




Ăn cơm tối xong, chúng tôi ngồi đánh bài, Vương Tứ Xuyên hỏi tôi là lúc nãy Bùi Thanh tìm tôi có việc gì, tôi kể lại tình hình, cậu ta tỏ vẻ tức tối, chắc vì Bùi Thanh tìm tôi chứ không tìm cậu ta. Vương Tứ Xuyên luôn cho rằng nếu so về nắm đấm thì cậu ta chắc chắn đáng tin cậy hơn tôi. Tôi biết sự thật đúng là như vậy, nhưng Bùi Thanh không muốn tìm một vệ sĩ. Người cậu ta muốn chọn là người phải có khả năng phán đoán đầy lý trí trước mọi hoàn cảnh, cũng như lúc đột ngột xảy ra biến cố phải có khả năng ứng biến.

Bởi vậy, sau khi chúng tôi được cứu thoát, Bùi Thanh đã dần dần tìm ra giải pháp, nói cách khác, kiểu người như cậu ta giống chú hươu bị ánh đèn pin chụp vào, trong lúc nguy hiểm nhất, cậu ta sẽ theo bản năng mà ngồi xuống bình tĩnh suy nghĩ. Điều này rất nguy hiểm, tuy nhảy sang phải cụt một chân, nhảy sang trái cụt cả hai chân, giữa hai lựa chọn có mối quan hệ được mất rất rõ ràng, nhưng điểm then chốt là phải nhảy vào lúc nào, chứ không phải sau khi nhảy xuống đó rồi thì để dành quyền lựa chọn sống chết cho thượng đế.

Vương Tứ Xuyên sống quá cảm tính. Cậu ta không hề vô tư giống như vẻ bề ngoài mà thực ra là người cực kì thông minh và tinh tế, nhưng những lúc cần thiết cậu ấy lại để tình cảm và cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán cuối cùng.

Bùi Thanh chọn tôi là đúng, bởi tôi khác hẳn với bọn họ, từ nhỏ tôi đã nổi tiếng là đứa trẻ cứng đầu.

Lừa lọc, chơi đểu là nghề của tôi, không những vậy da mặt lại dày, tôi tuân thủ các kỉ luật một cách trung hòa, tin thờ mọi tín điều, nhưng chỉ cần không ưa là sẵn sàng ném bỏ tất cả.

Thời đại này cần những người như tôi - những người biết trở thành kẻ “không cao thượng” ở thời khắc then chốt. Chuyện của Viên Hỷ Lạc vẫn khiến tim tôi ngâm ngẩm đau, tôi nghĩ, nếu mình xuống vực vì cô ấy, chẳng biết cô ấy có cảm động hay không? Hay chí ít tôi có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tim cô ấy, khiến cô ấy mãi mãi không bao giờ quên nổi tôi, thậm chí cảm thấy thiếu vắng tôi.

Mới nghe thì thấy khá hợp lý, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, vì sao mình phải làm vậy? Cô ấy nhớ mình thì được gì? Cô ấy có thể khỏe lại hay không là một chuyện, nhưng cô ấy đã không chọn tôi thì tôi có làm gì cũng vô dụng. Có lẽ giờ đây cô ấy đang nép người vào vòng tay anh chồng sắp cưới rồi cũng nên và vĩnh viễn không bao giờ biết được tôi đã động lòng với cô ấy một cách nực cười như thế nào.

Có lẽ một vài năm nữa, tôi sẽ thích một cô gái khác, vậy thì vì sao tôi không thể cho mình thêm chút thời gian?

Đeo đuổi dòng suy nghĩ miên man, tôi không còn tâm trạng nào mà đánh bài nên thua liểng xiểng, mặt bị dính đầy giấy, Vương Tứ Xuyên đang tức mình, thấy đầu óc tôi để đâu đâu, cậu ta lại càng điên tiết. Tôi bị cậu ta quấy rầy đến phát phiền, liền quẳng bài xuống, gắt nhẹ: “Tôi ra ngoài hóng gió, các cậu cứ chơi tiếp đi!”

Trên chiếu bài còn có người đợi tôi ra để lập tức thế chân vào, Vương Tứ Xuyên lườm tôi, không rõ cậu ta chửi đểu tôi câu gì mà cả phòng cười phá lên.

Tôi tìm một nơi yên tĩnh, phía ngoài là con sông ngầm, tôi ngồi trên thùng gỗ, chẳng rõ bên trong đựng thuốc nổ hay lương thực, nhưng tôi vẫn châm điếu thuốc rồi hút một hơi dài, rồi búng tàn thuốc xuống sông.

Lại hút thêm mấy hơi nữa, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng quẫy nước vẳng lại dưới dòng sông ngầm ngay bên cạnh, dường như có vật gì ở dưới nước bị kinh động.

Tôi giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy ngó xuống, vừa nhìn đã thấy một người đàn ông để mình trần đứng dưới sông, làn da rất trắng, trợn mắt nhìn tôi, tôi liền nhận ra người đó chính là gã Ivan.

Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, anh ta trách: “Anh búng tàn thuốc vào đầu tôi đấy!”

Hắn nói tiếng Trung cũng không tệ, tuy vẫn mang khẩu âm Liên Xô khá nặng, nhưng giọng nói trầm ấm nên nghe cũng dễ hiểu.

“Anh làm gì dưới đó?” - Tôi thở phào vì không phải cố gắng nặn óc tìm mấy câu tiếng Nga để giải thích với anh ta - “Tôi không nhìn thấy anh.”

“Tắm! Anh không thấy à?” - Anh ta vớt chiếc khăn bông ở dưới nước, lau sạch tàn thuốc trên đầu, nước sông lạnh ngắt, tôi đứng trên bờ cũng thấy lỗ chân lông thu sít lại, nhưng khắp người gã Liên Xô vẫn đỏ hồng, dường như anh ta không để ý đến cái lạnh.

“Tắm ở đây không sợ ốm à?” - Tôi nhìn mấy túi chứa thây người ở cách đó không xa và màu nước đen ngòm đang tỏa ra hơi lạnh.

Anh ta vắt khô khăn mặt, rồi quàng lên cổ, nắm lấy tay vịn sắt để trèo lên, sau đó tiếp tục vắt nước. Thân hình anh ta cao lớn, cảm giác nhiệt độ dưới sông ngầm không phải vấn đề gì to tát với anh ta, thậm chí còn không được coi là nước lạnh.

“Nghe nói người Trung Quốc cả đời chỉ tắm hai lần phải không?”

“Đó là thói quen của dân tộc Mông Cổ thôi.” - Tôi nói, lòng thầm rủa Vương Tứ Xuyên làm mình bị liên lụy.

“Tôi chỉ nói đùa thôi!” - Anh ta cười cười - “Có điều dường như các anh rất thích nước nóng?”

Tôi gật đầu, không biết vì sao tim mình lại đập gấp thế, chỉ thấy không khí có vẻ hơi ngượng ngùng, cảm giác thù địch khiến tôi lập tức muốn bỏ đi, nhưng lại cảm thấy nếu làm vậy thì mình hẹp hòi quá.

Im lặng vài phút, anh ta lau khô người, rồi lấy một bộ quần áo trong hòm đặt bên cạnh ra mặc, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, anh ta liền nói: “Tôi nhận ra anh!”

Tôi rít một hơi thuốc, vốn định quay đi, thì bị anh ta gọi giật lại, tôi liền dừng bước.

“Anh là người đã cứu Viên Hỷ Lạc.” - Anh ta nói, rồi đưa tay ra bắt tay tôi - “Tôi vốn định cảm ơn anh trong hoàn cảnh nghiêm chỉnh hơn.”

Cảm ơn cái con khỉ, tôi thầm nghĩ, nếu sớm biết cái đồ lắm lông đáng tởm này đợi ở bên trên, thì tôi đã dắt Viên Hỷ Lạc trốn luôn ở dưới cho anh ta đợi mốc người rồi.

Tay anh ta ấm nóng, có thể tắm nước lạnh chứng tỏ sức khỏe của anh ta rất tốt, gã Liên Xô lại nói: “Thành thật xin lỗi, lần trước không thể trực tiếp cảm ơn anh ngay được, vì họ chưa nói cho tôi biết anh là người đã cứu Hỷ Lạc.”

“Không có gì! Đâu phải tôi chỉ cứu riêng một mình cô ấy.”

“Vâng! Nhưng cô ấy là thế giới của tôi, anh đã cứu cả thế giới của tôi. Bởi vậy lòng biết ơn của tôi rất chân thành. Tên tôi là Ivan.”

“Có nghe nói!” - Tôi đáp - “Ivan Shevik.”

Anh ta nói một câu tiếng Nga, thể hiện phát âm của tôi có vấn đề, tôi cố tình nhại lại và đọc chệch đi: “I - van - sê - vích. Anh - van - vô - ích!”

Khoái cảm giễu cợt anh ta chỉ có hạn mà ngược lại sự trêu đùa ấy còn khiến tôi cảm thấy nhân cách của mình thật tồi tệ, tôi chuyển đề tài: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi cũng không biết!” - Anh ta đáp - “Nơi này… khiến tôi cảm thấy… kì diệu?!” - Anh ta nhìn tứ phía - “Tôi đang đi tìm Hỷ Lạc thì bị họ kéo xuống đây.”

“Anh làm gì ở Liên Xô, nghiên cứu lĩnh vực gì?” - Tôi đưa cho anh ta điếu thuốc, nhưng anh ta từ chối.

“Tôi là một quân nhân - một người lính” - Anh ta nói, rồi móc hộp thuốc ngoại của mình ra - “Đàn ông phải hút thứ này!”

Tôi nhìn thuốc lá của anh ta, tôi chỉ hút thuốc Liên Xô có một lần, rất sốc, cuộc sống xứ hàn đới khiến con người trở nên chậm chạp, họ cần thứ gì đó thật mạnh để kích thích não bộ.

“Ai quy định thế?” - Tôi hỏi với thái độ thách thức.

Anh ta không nhận ra sự khó chịu trong lời nói của tôi, hoặc có thể anh ta không bận tâm, chỉ đáp: “Hỷ Lạc bảo vậy!”

Tôi cầm điếu thuốc, châm lửa, rồi vứt diêm cho anh ta, đột nhiên tôi ý thức rằng, mình có thể hỏi thăm tình hình của Hỷ Lạc qua anh ta.

Tuy trong lòng tôi bắt đầu dâng đầy cảm giác khó chịu, xác thịt và linh hồn nhập làm một, cứ thử đánh cược một chuyến xem sao, hơi thở trở nên khó khăn, nhưng dường như đây chỉ là cuộc khiêu chiến đơn phương của chính mình, tôi ép mình phải đối mặt trực diện với tình địch.

Đối với tôi mà nói, đây chính là một chiến trường, mà kẻ địch của tôi là sự tự ti, dám nói chuyện với tình địch về người con gái mà cả hai cùng yêu, chứng tỏ tôi không sợ anh ta.

“Viên Hỷ Lạc hiện giờ thế nào?” - Tôi hỏi.

Anh ta hít thở sâu, vừa cười vừa nói: “Chẳng thế nào cả! Cô ấy vẫn vô cùng xinh đẹp, đối với tôi, cô ấy chẳng làm sao cả, tất cả nhân tố thời gian, bệnh tật đều có thể bỏ qua.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta đội mũ, nhả ngụm hơi thuốc, rồi lại bắt tay tôi và chào tạm biệt: “Rất vui được gặp anh. Khi nãy tôi phải đánh lạc hướng vệ binh mới chạy ra đây tắm được cái. Họ không muốn tôi nói chuyện với người khác.”

“Vì sao?”

“Tôi cũng không biết.” - Ivan lắc đầu - “Người Trung Quốc lúc nào cũng thần bí, đương nhiên một bộ phận người Liên Xô cũng vậy, hy vọng sớm được gặp lại anh.” - Anh ta chỉ điếu thuốc lá kẹp trên tay tôi - “Đừng lãng phí thuốc ngon. Đàn ông tốt không được lãng phí thuốc lá. Hỷ Lạc nói đấy!”

Tôi và anh ta cùng bước lên bờ đập, anh ta lại nói: “Tôi và Hỷ Lạc sẽ tổ chức hôn lễ ở Trung Quốc, tất nhiên là sau khi rời khỏi đây - Tôi đang nỗ lực để họ đồng ý chuyển cô ấy lên mặt đất - Anh có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô ấy, tôi hy vọng anh sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng tôi.”

“Ờ…” - Đầu tôi choáng váng, tim hụt mất một nhịp.

“Bất kể thế nào, hy vọng đến lúc đó anh không được từ chối đấy nhé!” - Anh ta nói - “Chúc ngủ ngon!”, rồi quay người đi về hướng khác.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, chẳng ngờ màn đối thoại lại kết thúc một cách chóng vánh như vậy. Dũng khí phải cố gắng lắm mới trỗi dậy được giờ bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy mình như biến thành một cái xác trống không.

Cảm giác này hòa lẫn với nỗi buồn thăm thẳm và cộng thêm gia vị nhục nhã khiến tôi cứ đứng chết lặng tại chỗ suốt hồi lâu. Đột nhiên tôi đưa ra một quyết định. Tôi biết rõ quyết định ấy không tỉnh táo, nhưng ít ra nó khiến tôi cảm thấy đỡ khó chịu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.