Một lúc lâu sau, Bát Lỗ Nha mới nhìn thấy Hàn Thạc tùy ý khoác một bộ quần áo võ sĩ màu xanh xám, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, dưới thân mặc một cái quần xộc xệch từ trong phòng đi ra.
Nhìn Hàn Thạc trên mặt nụ cười sung sướng, Bát Lỗ Nha giận đến nỗi muốn ói máu ngay tại chỗ, nhưng trên mặt không thể không nặn ra một nụ cười xin lỗi chân thành. Nhưng nụ cười này có vẻ cực vi khó coi:
- Hàn Thạc tiên sinh, lúc trước là ta không đúng, ta lần này tới đây là muốn xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của ta.
Hàn Thạc thoải mái vặn mình, nheo mắt nhìn Bát Lỗ Nha, âm thầm chuẩn bị ứng phó với gã tùy thời công kích, vừa nghe Bát Lỗ Nha lại mở miệng là xin lỗi mình, vẻ mặt hơi khựng lại, trong đôi mắt Hàn Thạc bỗng lóe lên kỳ quang, nhìn chằm chằm vào gã.
Dưới ánh mắt kỳ dị của Hàn Thạc, Bát Lỗ Nha rõ ràng có chút lúng túng, chầm chậm cúi đầu xuống, không dám trực tiếp nhìn Hàn Thạc với ánh mắt độc ác, thanh âm nhỏ đi:
- Vẫn xin Hàn Thạc tiên sinh có thể thông cảm cho ta.
- Ừm. - Hàn Thạc hừ mũi đáp lại Bát Lỗ Nha, nhìn mà như không nhìn Bát Lỗ Nha, quay đầu xoay người vào phòng.
Bát Lỗ Nha nhướng mày, ngẩng phắt đầu lên nhìn theo hình bóng Hàn Thạc, hô khẽ:
- Hàn Thạc tiên sinh, ngươi tha thứ cho ta chứ?
- Tha thứ rồi, ngươi đi đi, chỉ cần ngươi không phạm ta, ta sẽ không để ý tới ngươi.
Hàn Thạc liếc nhìn là biết Bát Lỗ Nha không thật tâm xin lỗi, cũng không có hứng thú dây dưa với hắn, lãnh đạm nói thêm:
- Nhưng nếu ngươi định trả thù ta, hy vọng ngươi chuẩn bị chu đáo một chút, nếu không, một khi ta không chết, thì đừng trách ta không nể mặt Krosius, ngươi hiểu ý ta chứ?
Bát Lỗ Nha sau lưng Hàn Thạc, vừa nghe hắn nói thế, cặp mắt như rút lại, nhìn hình bóng Hàn Thạc vẻ ác độc, dường như muốn động thủ lập tức, nhưng rõ ràng lại do dự. Khi gã chưa thể hạ quyết tâm động thủ, Hàn Thạc đã đi vào phòng.
Hít sâu một hơi, tựa hồ muốn tiếp tục đè nén cơn oán hận chỉ muốn nuốt sống đối thủ. Rồi sau một khắc, Bát Lỗ Nha thậm chí lộ ra một nụ cười, nói:
- Hàn Thạc tiên sinh bây giờ là khách khanh của Chiến Ma cốc ta, mọi người sau này cũng là người mình cả, chỉ là hai nữ nhân mà thôi, Bát Lỗ Nha ta không phải là người hẹp hòi.
- Như thế là rất tốt! - Hàn Thạc lãnh đạm đáp lại, trong lòng cũng tỏ vẻ trọng thị Bát Lỗ Nha này hơn vài phần, có thể ẩn nhẫn tới mức này, cho dù thực lực không đủ cũng tuyệt đối là một người rất khó đối phó, người này không động thủ thì thôi, một khi động thủ nhất định không cho phép ai coi thường.
- Được rồi, ngoại trừ xin lỗi ra, Krosius đại nhân có phân phó, ta cần thông báo cho ngươi một việc: hai ngày sau, mời ngươi tới Chiến Ma đại điện tham dự nghị hội thương nghị đối phó với Độc Nha Bảo, hy vọng ngươi có thể sắp xếp đến đó. - Bát Lỗ Nha nhìn hình bóng Hàn Thạc, gọi với một tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Biết rồi. - Hàn Thạc quay đầu, mắt khẽ nheo lại, trả lời Bát Lỗ Nha với giọng đều đều.
Người ủ rũ, Bát Lỗ Nha tỏ thái độ vô cùng khiêm tốn, cúi đầu nói:
- Vậy, ta sẽ không quấy rầy mĩ sự của Hàn Thạc tiên sinh nữa.
Lúc nãy Bát Lỗ Nha nhân cơ hội liếc mắt nhìn vào trong. Cặp mắt lợi hại của hắn đã thấy bộ dáng kiều mỵ từ ngọc thể trần trụi của Heimann và Sylph, hắn sợ khi ngẩng đầu lên thì Hàn Thạc nhìn ra sát khí trong đôi mắt gã, do đó không dám ngẩng đầu nhìn hắn chút nào.
Chỉ có điều, thần thức Hàn Thạc đã tu luyện tới cảnh giới này, mặc dù không cần dùng thần thức quan sát từng cử động của Bát Lỗ Nha, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự cừu hận cực độ của Bát Lỗ Nha đối với hắn. Gã tìm mọi cách che dấu như vậy, chỉ làm Hàn Thạc cảm thấy buồn cười. Căn bản không có tác dụng gì.
- Gia hỏa đáng thương, lần này tới đây, phỏng chừng cục giận nuốt không trôi rồi. Hắc hắc, dám tranh nữ nhân với lão tử, đáng đời ngươi! - Nhìn hai cô mỹ nhân trắng như tuyết trên giường lớn, lại nhìn Bát Lỗ Nha cả người co quắp đang đi xa dần, Hàn Thạc thấp giọng lẩm bẩm ác độc, thanh âm không cao không thấp, nhưng Bát Lỗ Nha có thực lực La Sát cấp hai. Đương nhiên có thể nghe được.
Chỉ thấy Bát Lỗ Nha thân thể như bị điện giật, người run lên một chút rồi mới ngồi vững lại, lưng quay về phía Hàn Thạc, Bát Lỗ Nha tựa hồ do dự không biết có nên lập tức liều mạng với Hàn Thạc không, dưới cái nhìn chăm chú lãnh khốc của hắn, gã cuối cùng quyết định nhịn, cả người có vẻ chật vật biến mất trước mặt Hàn Thạc.
- Quả là một nhân vật rất giỏi, hơi đáng tiếc…… - Hàn Thạc thì thào tự nói, tâm thần vừa động, ma công vận khởi, cửa phòng đóng sầm lại.
Nhìn hai thiếu nữ mỹ lệ đang nằm trên giường, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên một nụ cười hài lòng, bố trí trong phòng một chút, hắn lại một lần nữa chui vào mật thất sâu dưới đất do Thổ Giáp thi đào, lấy Khô Lâu pháp trượng ra, căn cứ vào mối liên lạc với Tiểu Khô Lâu, linh hồn Hàn Thạc phủ xuống Vong Hồn dị giới, đến một hợp cốc thây người chất thành núi. Nơi đây khí Tử Vong cực kỳ đậm đặc, đưa mắt nhìn quanh cả không gian như bao phủ bởi nguyên tố Tử Vong tinh thuần, thi khí (khí từ thây ma) màu xám trắng luẩn quẩn trong không khí, ở địa phương kỳ dị này, đã sinh ra những sinh vật bất tử rất mạnh.
Tà Ác kỵ sĩ, Mộc Nãi Y lĩnh chủ, Lão Thi yêu, Cốt Ma, những sinh vật bất tử cao cấp, có thể thấy rất nhiều trong hợp cốc này. Chúng đi lại chậm chạp khắp nơi không có mục đích, trông như vệ sĩ trung thành tận tâm tận chức, phi thường cẩn thận phòng vệ đại hợp cốc này.
Sâu trong hợp cốc, có vài luồng khí tức cường đại ẩn hiện, hẳn là sinh vật bất tử mạnh hơn Lão thi yêu, Cốt Ma. Rất nhiều sinh vật bất tử cao cấp tề tụ ở đây, nhất định là phát sinh việc gì đó không tầm thường.
Hàn Thạc lúc đang ở Thâm Uyên giới đã cảm nhận được tinh thần Tiểu Khô Lâu dao động kịch liệt, nên khi Bát Lỗ Nha rời đi, lập tức tiến vào Vong Linh giới, căn cứ vào linh hồn Tiểu Khô Lâu để xác định tọa độ, hắn cũng thuận thế phủ xuống nơi kỳ dị này.
Hàn Thạc đang đứng trên một núi trọc, bên cạnh hắn đều là sinh vật bất tử dày đặc. Tiểu Khô Lâu đứng giữa không trung ngạo nghễ cưỡi Cốt Long, có vẻ rất có phong phạm bá đạo của quân lâm thiên hạ. Phía dưới, Ngũ hành giáp thi toàn bộ đều đến đông đủ, vài con Cốt Long, một Cương Thi Vương, còn có ba Tà Ác Kỵ sĩ được Hàn Thạc dùng ma công cải tạo, thực lực không ngừng tăng tiến. Thủy Giáp thi sau khi hấp thu năng lượng khổng lồ bên trong bức tượng Băng Tuyết nữ thần ở Băng Phong trên Băng Tuyết thần điện, trên mặt bây giờ đầy vẻ nhu hòa, bên trong đôi mắt có những vằn nước luôn luôn nhộn nhạo, làm cho người ta cảm nhận được một khí chất âm nhu xuất trần. Trên người Thủy Giáp thi có bộ giáp trụ màu thủy lam bao trùm già nửa thân thể. Bên trong giáp trụ có những đợt sóng nhộn nhạo, khác hẳn tử khí trầm trầm ở Vong Linh giới.
Mộc Giáp thi gầy gò, sau khi tìm được Lục Cơ Mộc, con đường tiến hóa đột phá trở nên rất nhanh. Trên người tự nhiên sinh cơ bừng bừng, khí tức sinh cơ tự nhiên dung hợp với thi khí có sẵn của Mộc Giáp thi một cách hoàn mỹ, làm cho Hàn Thạc không thể không cảm thán sự thần kỳ của Ngũ hành giáp thi.
- Phụ thân, sao người lại đến đây?
Khi Hàn Thạc nhìn chằm chằm Mộc Giáp thi, Thủy Giáp thi hồi lâu, Tiểu Khô Lâu cao cao bồng bềnh giữa không trung, đột nhiên hỏi hắn. Dừng một chút, không đợi Hàn Thạc trả lời, Tiểu Khô Lâu lại một lần nữa nói:
- Phụ thân, lần trước là ai gây thương tổn cho người, con muốn cầm tù vĩnh viễn linh hồn hắn tại đây, cho hắn thừa nhận sự đau đớn vĩnh viễn.
- Sẽ có cơ hội, yên tâm đi, chờ ta trở về, chúng ta sẽ sóng vai tác chiến.
Hàn Thạc đáp lại, rồi nhìn đại hợp cốc phía trước bên trong rải rác đầy sinh vật bất tử cao cấp, hỏi:
- Ta cảm giác được linh hồn ngươi dao động mãnh liệt, do đó đến xem rốt cuộc là việc như thế nào. Lần này, ngươi dốc hết vốn ra, có phải là có hành động gì lớn không?
- Đúng vậy phụ thân, ở Vong Hồn cốc phía trước, con cảm nhận được một sinh vật cực kỳ cường đại. Sinh vật này mạnh hơn Cốt Long, Cương Thi Vương, hắn uy hiếp nghiêm trọng tới đường khuếch trương của con. Bởi vậy, lần này con đi tới muốn tiêu diệt hắn, hơn nữa chiếm lĩnh Vong Hồn cốc, xem tại sao địa phương này có thể sinh ra nhiều sinh vật bất tử cao cấp như vậy. - Tiểu Khô Lâu trả lời.
Tiểu Khô Lâu vừa nói như vậy, Hàn Thạc không khỏi càng thêm chú ý tới đại hợp cốc kia. Thông qua cảm giác, hắn đã hiểu được đại hợp cốc khác với những địa phương khác ở Vong Linh giới. Vùng đất có tên là Vong Hồn cốc này, nguyên tố Tử Vong đậm đặc hơn những địa phương khác nhiều, mặt khác, vài khí tức cường đại ẩn dấu trong đó cũng làm Hàn Thạc vô cùng tò mò.
Hấp thu nguyên tố tinh thể bản nguyên Tử Vong xong, Tiểu Khô Lâu làm Hàn Thạc cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ tiến bộ của nó. Tu thành nguyên tố Tử Vong thân thể và Tử Vong nguyên tố chi hồn, dựa theo những giải thích của Hàn Thạc về cấp bậc Thần, Hàn Thạc hiểu được Tiểu Khô Lâu đã xem như Cơ Thần của Tử Vong hệ. Cảnh giới của Tiểu Khô Lâu tuyệt đối là một tên biến thái cực kỳ cường đại ở Vong Linh giới, hắn thật sự không ngờ Tiểu Khô Lâu lại phát hiện một cường giả khác có đồng cấp bậc với hắn.
Ở Thâm Uyên giới một thời gian, Hàn Thạc đã hiểu rõ phương pháp tu luyện ở đó. Biết ở Vong Linh giới, Tiểu Khô Lâu ngay từ đầu bắt đầu lợi dụng nguyên tố Tử Vong từ xương cốt để tu luyện, đường đi của hắn vì vậy khá là tương tự như lộ số của sinh vật Thâm Uyên giới, nhưng vì linh hồn tìm được một bộ phận ký ức của Hàn Thạc, hơn nữa có nhiều kỳ ngộ, lại có nguyên tố tinh thể bản nguyên tương trợ, mới có thể nhanh chóng hình thành nguyên tố chi hồn như vậy. Bởi vì hắn ngay từ đầu đã lợi dụng nguyên tố Tử Vong để cải tạo xương cốt, do đó nguyên tố thân thể cũng đã được hình thành.
Nghĩ tới đây, Hàn Thạc phát hiện ra Tiểu Khô Lâu phải rất tinh tường về phương thức công kích cùng xương cốt, còn sau khi linh hồn và nguyên tố Tử Vong dung hợp, hình thành nguyên tố chi hồn của Tiểu Khô Lâu, nếu có thể thuần thục vận dụng Vong Linh ma pháp, hắn nhất định có thể càng cường đại hơn.
Tiểu Khô Lâu mặc dù có được không ít ký ức của Hàn Thạc, nhưng khi đó Hàn Thạc còn chưa có tri thức về Vong Linh ma pháp. Bởi vậy, Tiểu Khô Lâu cũng chẳng biết làm sao vận dụng được Vong Linh ma pháp cao cấp. Bây giờ, Hàn Thạc thấy Tiểu Khô Lâu như vậy, đột nhiên ý nghĩ muốn đem ký ức về Vong Linh ma pháp truyền lại cho Tiểu Khô Lâu.
Quyển 5