Nhưng cái không ngờ tới chính là trong thời gian nửa năm này, thanh danh của Lôi Động đã được lưu truyền rất nhanh. Nhất là trước khi trận thi đấu khôi lỗi của Vạn Khôi Môn bắt đầu, các nhóm trinh sát của các đại gia tộc cũng đã sớm tổ chức hoạt động, thu thập đủ loại tin tức tình bào thực tế. Lấy một ít biểu hiện kiệt xuất của Lôi Động, tự nhiên là sẽ bị đám trinh sát chú ýrồi về báo cáo lại cho chủ nhân.
Tuy nói Công Tôn Động dường như chưa thăng cấp lên trúc cơ kỳ vì vậy cũng không sinh ra được uy hiếp quá lớn đối với những người nhắm đến vị trí đệ tử trung tâm. Nhưng dù sao thì dầu gìngười ta cũng là tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong. Có trời mới biết ở trong tương lai hai năm hắn có thăng cấp hay không? Hơn nữa dường như khôi lỗi thuật của hắn có trình độ rất uyên thâm. Có lẽ trong tương lai thật sự sẽ trở thành mối uy hiếp đối với những đệ tử trung tâm.
Cũng là bởi vậy, thanh danh của Lôi Động chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã được lưu truyền trong hơn mười đại gia tộc, sau đó lại truyền lưu tới các gia tộc khác, rồi trở thành mọt thành viên nằm trong danh sách có thể trở thành mối uy hiếp Như thế cũng là hợp với tâm ý của Lôi Động, Đến lúc đó trong lúc tham gia trận chiến đấu thì những người hữu tâm cũng sẽ không tiếp tục để ý đến thân phận và lai lịch của Lôi Động. Mục đích trương dương lúc trước của hắn cũng vốn là như vậy.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, La Hồng Khánh luôn luôn ở lỳ trong sương phòng nằm ở một góc u tĩnh của Công Tôn gia, sắc mặt của hắn đã trở lên tiều tụy, nghiến răng nghiến lợi nói với Công Tông Dung, cũng là con gái của Công Tôn lão tộc trưởng.
- Mẫu thân, chẳng lẽ người cứ mặc kệ cho tên dã chủng không rõ lai lịch kia cướp đoạt mất cơ hội của nhi tử sao?
- Câm mồm.
Đôi lông mày của Công Tôn Dung chợt nhíu lại, khuon mặt thùy mị hiện lên vẻ tức giận nói.
- Hắn thật ra chính là tứ cữu của ngươi, hơn nữa còn có lai lịch rất rõ ràng là con ruột của ông ngoại ngươi.
- Nhưng mà, mẫu thân. Tứ cữu đột nhiên xuất hiện, đã cướp đoạt đi cơ hội dự thi vốn thuộc về con.
La Hồng Khanh có chút thẹn quá hóa giận nói.
- Người làm mẫu thân sao có thể lấy tay bắt cá như vậy? Chẳng lẽ người muốn nhi tử của mình cả đời này đều là kẻ vô tích sự bịngười ta khi nhục sao? Mẫu thân, chẳng lẽ người đã quên, đám đệ tử dòng chính của La gia đối xử với hai người mẫu tử chúng ta thế nào rồi sao?
- Cái này?
Dường như Công Tôn Dung cũng nghĩ tới một vài chuyện không hay đã xảy ra, đôi mày gắt gao nhíu lại, do dự nói.
- Khánh nhi, tuy nói là tứ cữu chiếm cơ hội của ngươi, nhưng dù sao hắn cũng vẫn là tứ cữu của ngươi. Hơn nữa đích xác là tứcữu so với ngươi thì lại càng thích hợp đi tham gia thi đấu khôi lỗi hơn. Lấy trình độ hiện tại của ngươi đi tham gia trận đấu khôi lỗi, nếu như có thể lọt vào đệ tử ngoại môn thì cũng là tổ tiên hiển linh rồi.
- Mẫu thân, sở dĩ tu vi của tứ cữu cao hơn con, khôi lỗi thuật tốt hơn con là bởi vì ông ngoại thiên vị. Mẹ nghĩ xem, nếu như ông ngoại không lén đưa cho hắn đại lượng linh thạch thì hắn có thểtu luyện nhanh như vậy sao? Nếu hắn không có được trân truyền khôi lỗi thuật của ông ngoại thì khôi lỗi của hắn có thể lợi hại như vậy sao?
La Hồng Khánh căm giận bất bình nói. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Mẫu thân cũng biết, tư chất của con vốn không kém, có kém thì chẳng qua cũng chỉ là một ít linh thạch đan dược mà thôi. Hơn nữa ngoại công như thế nào cũng không chịu truyền khôi lỗi thuật của Công Tôn gia cho con. Hiện tại khoảng cách đến trận thi đấu khôi lỗi chỉ còn có thời gian hai năm rưỡi. Chỉ cần ông ngoại chịu bỏ tâm lực ra giúp đỡ con, vậy thì đệ tử trung tâm con không dám nói, nhưng mà đệ tử bình thường thì vẫn có thểlàm được.
Đối với sự cam đoan của nhi tử, Công Tôn Dung thật ra cũng không có quá nhiều hoài nghi. Nhưng mà vẫn có chút nghi ngờnói.
- Có lẽ là vì thành tích của Công Tôn gia chúng ta trong mấy lần liên tiếp gần đây không được tốt, hiện tại cũng chỉ có hai người được tham gia mà thôi. Hơn nữa ông ngoại ngươi tuyệt đối là sẽ không buông tha cho tứ cữu và biểu muội để tùy ý thành toàn cho bản thân ngươi.
- Mẫu thân, bởi vì ở trong mắt của ông ngoại, con thủy chung vẫn chỉ là ngoại nhân, là họ La chứ không phải họ Công Tôn.
La Hồng Khánh cắn răng, ánh mắt có chút âm trầm nói.
- Nhưng trên người của con cũng chảy xuôi dòng máu của mẫu thân và của ông ngoại, người làm sao lại có thể đối xử bất công với con như vậy? Mẫu thân con cũng không muốn cứ thế này màtrở về La gia để tiếp tục chịu khi dễ và tức giận. Chỉ cần con có thể trở thành đệ tử bình thường của Vạn Khôi Môn, con có thểmở mày mở mặt, trở thành đệ tử dòng chính của La gia, đám người kia ở trước mặt con khẳng định là thở mạnh cũng đều không dám. Còn nữa, khi mẫu thân tái kiến tộc trưởng của La gia thì cũng không cần phải cúi đầu khom lưng nịnh bợ.
Giống như bị một ít cảnh tượng mà nhi tử miêu tả hấp dẫn, trong đầu của Công Tôn Dung bắt đầu nghiêng về phía nhi tử, thấp giọng nói.
- Chúng ta cần phải làm thế nào? Nhưng mà ta cần phải tuyên bố trước, việc này tuyệt đối không thể nguy hại đến tính mạng của tứ cữu, chỉ khiến cho hắn bị thương nặng, hai ba năm không thể khôi phục là được.
- Mẫu thân, việc này sẽ theo như người định đoạt.
Vẻ mặt của La Hồng Khánh cung kính nói, nhưng mà ở bên trong mi mắt của hắn cũng có một đạo hung quang chợt lóe lên, tiếp tục dụ dỗ nói.
- Mẫu thân, chờ sau khi con trở thành đệ tử của Vạn Khôi Môn, người không cần phải chịu khổ nữa.
Công Tôn Dung bị lời nói của hắn khiến cho động tâm, mẫu tửhai người bắt đầu thương nghị xem nên làm như thế nào.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Lôi Động đang bế quan dốc lòng nghiên cứu cơ quan khôi lỗi thuật thì liền nghe thấy Công Tôn Tình kêu to một trận.
- Tứ thúc, tứ thúc, ta tới, mau mở cửa đi.
Hắn liền chậm rãi mở mắt ra, tinh quang ở bên trong đôi mắt đã thu liễm không còn một chút.
Thần niệm của hắn khẽ nhúc nhích, cái trận pháp sơ sài biệt lập ở trong sân kia liền mở ra, sương mù dày đặc tách ra hai bên, lộ ra một con đường mòn ở giữa. chỉ thấy Công Tôn Tình nhanh chóng chạy vào, cực kỳ vui mừng xông vào trong phòng của Lôi động mà kêu to.
- Tứ thúc, tu vi của ta lại tinh tiến.
Thần niệm của Lôi Động khẽ quét qua, liền phát hiện ra tu vi của nàng trong nửa năm nay đích thật là có chút tiến bộ. Từ luyện khí kỳ tầng năm đã thăng lên tầng bảy. Liền cười nhật nói.
- Tạm được, coi như là tiểu nha đầu ngươi có cố gắng.
- Tứ thúc, làm sao mà người lại không hề có một chút kinh hỉvậy?
Cái miệng của Công Tôn Động khẽ chu ra, bộ dáng dường như có chút mất hứng.
- Vì sao mà tu vi của ta đã tịnh tiến, nhưng mà bộ dáng của người lại vẫn lãnh đạm như vậy. Ta vì tứ thúc ngài nên mới liều mạng tu luyện, thật sự là đáng ghét chết đi được.
- Bất luận là ai thì tu vi cũng đều là của mình.
Tâm tình của Lôi Động vui vẻ hiếm thấy, trên mặt cười cười, lắc đầu nói.
- Ngươi tu luyện cũng không phải chỉ là vì muốn làm tứ thúc vui, mà là vì sống sót, bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mình.
- Tứ thúc, người nói ta không hiểu. Ta chỉ biết là ông nội và phụ thân, mẫu thân luôn luôn bắt ta tu luyện khiến cho ta thực không thoải mái. Nhưng mà tứ thúc nói ta cần cố gắng tu luyện thì ta sẽ cố gắng tu luyện.
Công Tôn Tình từ nhỏ tới lớn đều chưa từng nếm qua đau khổ, nên nàng hoàn toàn không hiểu được rõ ràng việc vì sao phải tu luyện.
Lôi Động lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
- Có lẽ tới một ngày, chính bản thân ngươi sẽ hiểu được vì sao phải tu luyện. Tốt lắm, nói cho ta biết lần này tới tìm ta là cóchuyện gì?
- Tứ thúc, đừng có nói giống như ta là một tên tiểu quỷ đáng ghét như vậy.
Công Tôn Tình cười híp mắt, móc ra một cái hộp ngọc, đưa cho Lôi Động nói.
- Đây là một gốc nhân sâm mà mấy ngày trước biểu ca dẫn ta ra sau núi hái được. Biểu ca nói gốc nhân sâm này ít nhất cũng có ba năm hỏa hầu, liền đưa cho ta. Ta nghĩ tứ thúc sắp thăng cấp lên trúc cơ kỳ, có lẽ sẽ cần đến thứ này nên lấy ra cho Tứ thúc.
Lôi Động mở ra nhìn lại, quả nhiên là một gốc nhân sâm. Lấy kinh nghiệm của hắn, thần niệm tùy tiện đảo qua một cái niềm có thể nhìn ra số năm hỏa hầu chắc chắn của gốc nhân sâm này. Nhưng rõ ràng đây cũng không phải là một gốc cây nhân sâm hoang dại, mà là một cây nhân sâm trưởng thành ở trong dược viên được người ta chăm sóc tỉ mỉ. Hai loại nhân sâm này đồng dạng có cùng hỏa hầu, nhưng mà giá trị khi dùng thì thua xa nhân sâm hoang dại.
Nhưng vấn đề ở đây chính là tại sao Công Tôn Tình lại đưa ra một gốc cây nhân sâm được gieo trồng ở dược viên nói dối lànhân sâm hoang dã? Hay là bị biểu ca của nàng lừa gạt? Khóe miệng của Lôi Động không khỏi lộ ra một nụ cười đùa cợt, tùy miệng hỏi.
- Tình nhi, ngươi đem quà tặng của mình đưa cho ta, vị biểu ca tặng nhân sâm cho ngươi không có ý kiến gì sao?
- Biểu ca nói không thành vấn đề, hắn nói dù sao thì mọi người cũng đều là người một nhà. Nếu tứ thúc có thể sớm đột phá tới trúc cơ kỳ thì đối với gia tộc cũng rất có ích lợi.
Công Tôn Tình rất là chân thật gật gật đầu nói.
- Ta cũng không nghĩ tới biểu ca của ta lại có hể hào phóng như vậy, bộ dáng giống như thông hiểu đạo lý.
- Ồ? Vậy biểu ca của ngươi có nói ở phụ cận còn có một gốc thiên tài địa bảo hay không?
Lôi Động híp mắt, giống như là tùy tiện nói ra một câu chuyện phiếm vậy.
- A? Tứ thúc, làm sao người lại biết?
Công Tôn Động mở to hai mắt, nhìn rất là giật mình nói.
- Chẳng lẽ hôm đó tứ thúc trốn ở phía sau theo dõi để ngầm bảo vệ ta?
- Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.
Lôi Động tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái. Bằng tuổi này của nàng, chính mình đã sớm ở bên ngoài liều mạng chém giết với người ta, làm sao còn có thể tâm tư đơn thuần đến tận cùng như nàng bây giờ?
- Tứ thúc, tứ thúc, biểu ca nói ở gần gốc nhân sâm kia còn cómột gốc thiên tài đại bảo ngàn năm hỏa hầu, nhưng ở chỗ nó cómột con yêu xà luyện khí kỳ đỉnh phong thủ hộ. Dựa vào hai người chúng ta thì hoàn toàn không có biện pháp lấy được. Hắn lại không muốn để cho phụ thân của hắn biết được. Cho nên biểu ca nói muốn đi ra ngoài tụ tập mấy vị đạo hữu cùng nhau giết chết yêu xà. Nhưng mà làm như vậy, ít nhất cần phải phân cho bọn họ một nửa. Tứ thúc, người xem có thể đi cùng với chúng tay hay không, cũng đỡ khiến cho nước phù sa chảy vào ruộng của người ngoài.
Vẻ mặt khờ dại của Công Tôn Tình khát khao nói.
- Nếu như có được gốc cây linh dược ngàn năm này. Nói không chừng tứ thúc người có thể đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan. Biểu ca nói, một gốc linh dược hoang dại ngàn năm có thể đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan.
- Trúc Cơ Đan sao?
Đôi mắt của Lôi Động liền híp lại, dường như là nghĩ tới sự tình nhiều năm trước kia, khi đó hắn cũng từng phải liều mạng vì thứTrúc Cơ Đan này. Không thể tưởng tượng được, sau nhiều năm như vậy, khi mình đã tiến cấp lên nguyên anh mới lại nghe thấy loại đan dược này. Sau khi giả bộ trầm tư suy nghĩ một lúc xong, Lôi Động liền đáp ứng nói.
- Chuyện này cũng đúng, dù sao thì ta cũng đang nhàn rỗi, có lẽ nên theo ngươi đi tìm một chút chuyện vui. Đi nói cho biểu ca của ngươi biết, sáng mai chúng ta liền đi tiêu diệt con Yêu Xà kia. Tin tưởng dựa vào thực lực của ta và Đại Hoàng Phong, giết chết một con yêu xà có tu vi luyện khí đỉnh phong vẫn là có thể làm được.
- Được được, ta đây liền đi nói cho biểu ca nghe tin tức này. Nhưng mà tứ thúc, sau khi chúng ta lấy đan dược đi đổi Trúc Cơ Đan sau, người phải cấp một ít đan dược cho biểu ca của ta nha. Giống như là đan dược lần trước người cho ta đó, bằng không thì biểu ca sẽ rất thiệt thòi.
Sau khi Công Tôn Tình một bộ làm cho Lôi Động lo lắng xong thìlại nghĩ đến việc chiếu cố cho biểu ca một chút. Quả nhiên là một người có tâm địa đơn thuần mà thiện lương.
Lôi Động cười cười, gật đầu nói.
- Tình nhi ngươi cứ yên tâm, tứ thúc của ngươi cũng không phải là hạng người không biết đạo lý. Tứ thúc của ngươi lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy, đương nhiên hiểu được đạo lý đơn giản có ân báo ân, có thù thì trả thù.
- Vậy thì ta yên tâm rồi, tạm biệt tứ thúc.
Công Tôn Tình thở phào nhẹ nhõm, liền vui vẻ rời đi. Hiển nhiên là đi thông báo cho biểu ca của nàng biết. Đợi khi nàng đi rồi, cái trận pháp kia mới từ từ khôi phục lại bộ dáng phong bế. Mà Lôi động thì không chút thay đổi nhắm hai mắt lại. Giống như làchưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì vậy.
Vốn dĩ, lấy tâm tư của Lôi Động, tự nhiên là có thể hiểu được tâm tư của La Hồng Khánh kia. Chính mình nhiều lắm chỉ cần thảra một con quỷ vật là có thể thoải mái diệt sát hắn. Nhưng màbởi vì Công Tôn Tình mà hắn liền quyết định ngày mai sẽ hơi phiền toái một chút. Như vậy cũng có thể cấp cho Công Tôn Tình thiên chân hoạt bát được một bài học, khiến cho nàng hiểu được tầm quan trọng của việc cố gắng tu luyện đề cao thực lực của mình. Không uổng công nàng kêu mình là tứ thúc lâu như vậy. Rõ ràng là đã coi mình giống như thân nhân rồi.
Lôi Động là con cáo già bực nào, hắn cực kỳ am hiểu việc quan sát nét mặt. Trong mắt của hắn, Công Tôn gia to như vậy, nhưng mà những người chân chính coi mình là thân nhân cũng không có nhiều. Nhưng mà Công Tôn Tình tuyệt đối là người đầu tiên. Chuyện này đối với Lôi Động cũng không có gì khó khăn cả. Cứ xem như một cái nhạc đệm nho nhỏ cho cuộc sống nghiên cứu sinh buồn tẻ của hắn. Về phần tiểu nha đầu kia có thể lĩnh ngộ bao nhiêu tàn khốc của thế giới này thì rõ ràng là chuyện của bản thân nàng.