Trong quá trình tấn cấp Kim Đan, quả nhiên có hiệu quả cực lớn đối với thần hồn, quá trình tiến giai lần này đã trọn vẹn khiến cường độ thần hồn của hắn vốn là có thể so với tu sĩ Kim Đan trung giao tăng thẳng lên đến trình độ Kim Đan cao giai. Nói cách khác, tuy rằng lấy tu vị Lôi Động hiện giờ chỉ là Kim Đan sơ giai, nhưng cường độ thần niệm của hắn đã không hề kém tu sĩ Kim Đan cao giai bình thường rồi.
Lôi Động cảm thụ được mình so trước kia mạnh không chỉ một bậc, thọ nguyên càng tăng lên đến bốn năm trăm năm, rốt cục bước ra được một bước rất trọng yếu trên con đường tu rồi. Nhớ tới vô số đau khổ nếm phải, trong nội tâm hắn liền kích động không thôi, sục sôi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Lực lượng bàng bạc theo tiếng kêu to kéo dài ra ngoài, chấn cho hốc đá này lay chuyển, xuyên thấu ra khỏi vách đá, vang vọng khắp bầu trời, khiến những yêu thú phi cầm chỉ có thực lực Luyện Khí kỳ bay ngang qua sợ đến nổi thân hình lung lay, cơ hồ không giữ nổi tư thế phi hành, hoảng hốt trốn bừa. Trong đó có một đầu cực kỳ không may đụng vào vách đá mà vong.
Đây cũng là uy áp giai vị, cũng là sự sợ hãi theo bản năng của kẻ yếu đối với cường giả. Tựa như lúc trước khi Lôi Động nhập tông, chỉ bị ánh mắt của sư tổn Vạn Quỷ Lão Tổ tùy tiện quét qua thôi đã sợ đến mức xanh mặt, lạnh run đổ mồ hôi toàn thân. Tuy nói chuyện đã qua hơn mấy chục năm, nhưng đến nay Lôi Động vẫn nhớ rõ một màn trước kia. Cái này chỉ sợ cũng là một lý do khiến hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm nhưng cường giả có thể tùy tâm sở dục này, làm kẻ yếu không thể sinh tồn, phải xem tâm tình cường giả mà sống, việc này quả thực quá mức bi thúc.
Một tiếng kêu to này cũng đã phát tiết ra cảm giác không an toàn nặng nề đè nén trong lòng Lôi Động đã nhiều năm qua. Tâm tình, trở nên cực kỳ khoan khoái dễ chịu. Cẩn thận nghĩ đến, quả nhiên là nhân định thắng thiên, vốn lấy tư chất của mình, cả đời này có thể tu đến Trúc Cơ kỳ đã là chuyện tốt phải cầu thần bái Phật rồi. Nhưng đủ loại kỳ ngộ và dưới sự liều mạng không ngừng của mình, không đến mười năm ngắn ngủi liền từ một tên phàm nhân trở thành cường giả Kim Đan kỳ. Tuy rằng vẫn không qua được loại kinh tài tuyệt diễm như Đạm Đài Băng Vân, nhưng đạt được thành quả như thế đã có thể xem là hiếm thấy, đếm được trên đầu ngón tay rồi. Phải biết rằng, dưới gầm trời này không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn thiếu hăng hái, phi thường phiền muộn vướng vào một bình cảnh nào đó, sau đó trơ mắt ra nhìn mình dần già yếu, cuối cùng buồn bực không vui mà chết.
- Không tệ không tệ, chúc mừng chúc mừng.
Một đạo khói đen lượn lờ xuất hiện trong thạch thất, ngay sau đó chính là thân hình thành thục của Thiên Ma. Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp, lãnh diễm ngưng sát, cự người ngoài ngàn dặm của nàng khó được xuất hiện một tia mỉm cười:
- Bản tôn đã biết trước, Kim Đan đại đạo đối với ngươi cũng không phải là chướng ngại gì cả mà.
Nghe vậy Lôi Động cũng chỉ cười cười, Thiên Ma chỉ cho rằng mình tư chất ưu tú, nào biết đâu rằng mình vì Kim Đan đại đạo đã tốn bao nhiêu tâm tư, đã ăn bao nhiêu đau khổ chứ? Bất quá, Lôi Động nhìn Thiên Ma cũng cực kỳ cảm kích. Nếu không phải nàng bảo hộ mình khắp nơi, thậm chí còn giúp mình làm kiện Tu La chi dực này thì nói không chừng mình đã sớm bị cái thế giới tàn khốc này triệt để nghiền nát rồi chứ đừng nói đến chiếm tiên cơ khắp nơi, lấy được lợi ích không nhỏ. Đương nhiên, chuyện cảm kích, Lôi Động chỉ biết giữ trong lòng. Ai đối với hắn tốt, lấy tính tình của hắn, tự sẽ không bạc đãi người.
- Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân đạt thành Kim Đan đại đạo.
Hàn Siêu vốn một lòng muốn dựa vào Lôi Động nên từ đầu hắn đã mang theo một đám thổ cự nhân và Ách nử đến chúc mừng rồi.
Đối với thuộc hạ trung tâm dưới trướng của mình, Lôi Động cũng không hẹp hòi, phi thân ra ngoài động, nhận lấy lời chúc mừng của Hàn Siêu và mọi người. Hắn trực tiếp lấy ra từ trữ vậy giới chỉ một chút đan dược, phát cho mỗi người một viên để xem như cùng vui. Đám Thổ cự nhân tự nhiên cũng vui mừng khôn xiết, vui vẻ cười to không thôi, dù sao đan dược bực này mới có lợi đối với sự tăng cường thực lực của bọn hắn. Vậy nên không khỏi tôn kính Lôi Động thêm mấy phần. Hàn Siêu và ách nữ cũng vui mừng ra mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Thượng Quan và Thanh nương tử bế quan thế nào?
Lôi Động ân cần hỏi han, rồi lại là liếc qua Hàn Siêu:
- Về sau cứ gọi là chúa công đi, từ chủ nhân nghe được không được tự nhiên lắm.
Đời trước cũng do cảm nhận sâu sắc sự xấu xa nên khiến cho Lôi Động thập phần mẫn cảm đối với từ chủ nhân này.
- Vâng, chúa công.
Hàn Siêu lập tức mở miệng, cung kính hồi đáp:
- Bọn hắn còn chưa xuất quan, nhưng không có tình huống dị thường gì. Ngược lại trong thạch thất của Thích tiểu thư tựa hồ có kiếp vân xuất hiện, hẳn là nhanh thôi.
- Ân, ngươi tiếp tục cho người cẩn thận canh gác, để tránh quấy nhiễu bọn hắn đột phá.
Lôi Động cũng biết mình sỡ dĩ trùng kích Kim Đan nhanh là do chiếm cứ tiện nghi của Thích Phỉ Phỉ Người bình thường trùng kích Kim Đan, một hai tháng cũng đã xem là nhanh rồi. Cũng may nàng thấy việc này không gấp được nên liền lại dặn dò vài câu, sau đó trở về thạch thất. Dưới sự hầu hạ thoái mái của ách nữ, hắn tắm rửa một phen, sau khi không còn vết bẩn nữa liền chuẩn bị tiềm tu củng cố tu vị.
Thiên Ma cũng biết Lôi Động hiện giờ tuy rằng đột phá thành công, nhưng vẫn phải củng cố một chút mới ổn. Vậy nên cũng kiềm chế tình tình, không đến quấy rầy hắn, cũng không hối thúc hắn quay lại Âm Sát Tông. Dù sao dưới tình huống tu vị cảnh giới bất ổn, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó thì cả đời cứ như vậy sẽ bị hủy mất.
Thời gian cũng vội vàng trôi qua, theo sự tiềm tu của Lôi Động, cảnh giới Kim Đan sơ giai cũng từng bước được vững chắc.
Trong lúc này, Lôi Động cũng thuận thế suy nghĩ không ít chuyện. Trước kia tâm tư của mình đều là làm sao để quay lại Khang Châu, nhưng hiện giờ, không chỉ đã đạt thành mục tiêu về nhà trong mấy chục năm này, mà còn thành công tấn cấp Kim Đan nữa.
Tự nhiên phải lo thêm ít chuyện nữa rồi Khang Châu là quê quán của Lôi Động, không thể so với xứ người Triệu Châu, một khi xảy ra chuyện có thể tùy thời vỗ mông rời đi. Thế cho nên khi xảy ra chuyện đều tùy tâm sở dục, không sợ hãi.
Nhưng Khang Châu làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ rất nhiều. Dù sao tục ngữ nói rất hay, chạy được hòa thượng nhưng chạy không được miếu.
Đương nhiên, Khang châu cũng có rất nhiều chỗ tốt, chí ít có vị Đại Phật là Âm Sát Tông phù hộ, tông phái tán tu tầm thường cũng là không trêu chọc mình. Tóm lại, chuyện xem như nửa tốt nửa xấu.
Lôi Động hiện giờ đã sớm không phải là một mao đầu tiểu tử vừa vào môn phái, không biết gì như trước kia nữa. Hắn đã vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết rõ tu thành Kim Đan tuy đáng mừng, nhưng trên thế giới này người cường đại hơn mình vô số kể.