Đối với trận đấu sinh tử, tất nhiên là Lôi Động cũng đã đọc được ở trong môn quy.
Người thắng có quyền được hết thảy mọi thứ của đối phương. Không phải chỉ là tài sản, ngay cả thân phận đệ tử thân truyền của hắn cũng đều có thể kế thừa.
Theo ý nào đó mà nói, chỉ cần lão tổ không phản đối, như vậy Lôi Động sẽ là đệ tử thân truyền mới. Đương nhiên thân là đệ tử thân truyền thì sẽ được tài nguyên phong phú, tất nhiên là cũng sẽ chịu sự ganh tỵ của rất nhiều người.
Nếu quả thật có người đỏ mắt với địa vị của mình, chỉ cần hắn cảm thấy lợi hại hơn so với chính mình thì có thể phát động sinh tử đấu. Mặc dù nói là mình có quyền cự tuyệt, nhưng làm một đệ tử thân truyền của lão tổ, năm lần bảy lượt cự tuyệt những đệ tử bình thường khiêu chiến, chẳng những thanh danh cũng sẽ bị hao tổn mà ngay cả lão tổ cũng sẽ không thích.
Trên thực tế, đây cũng là một loại biện pháp thúc giục khích lệ. Là đệ tử thân truyền, dưới tình huống có đông đảo tài nguyên, nhất định sẽ càng mạnh và nhanh hơn đệ tử bình thường rất nhiều. Nếu không quy luật đào thải sớm hay muộn cũng sẽ phát huy tác dụng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Chu Minh Hoa là đệ tử thân truyền, sau khi bị người ta trào phúng lại phản ứng cực kỳ kịch liệt như vậy.
Quả thật đệ tử thân truyền có rất nhiều ưu thế, nhưng áp lực cũng sẽ tăng lên gấp bội.
- Vòng đấu thứ mười ba, lôi đài thứ hai, trận so đấu này, Chu Minh Hoa đấu với Lôi Động. Lôi Động thắng cuộc.
Trọng tài Trúc cơ kỳ hình như hoàn toàn làm ngơ đối với loại chuyện này, ngược lại còn kiên nhẫn chờ đợi sau khi quỷ tốt cắn nuốt xong mới tuyên bố kết quả so đấu cuối cùng.
Lúc này Lôi Động mới nhẹ nhàng thu hồi hai con quỷ tốt đang đỏ bừng vì cắn nuốt huyết nhục. Chậm rãi tiêu sái đi xuống lôi đài.
- Lôi sư huynh, Lôi sư huynh.
Nguyên bản đám nam nữ không mấy khi nói chuyện với nhau kia bây giờ lại cùng nhau đi lên, cung kính kêu sư huynh. Nhưng mà còn nhiều người chỉ đứng ở phía xa, kính sợ nhìn Lôi Động.
Lôi Động chỉ hơi gật đầu một cái, liền đi tới chỗ Trần Mâu và Vệ Hoa cách đó không xa. Hai người kia đều kinh hỷ không ngừng nhìn Lôi Động. Tuy rằng sớm biết Lôi Động có chỗ không tầm thường. Nhưng mà đợi đến sau khi hắn thật sự giết chết Chu Minh Hoa, trong lòng của hai người cũng cảm khái một phen.
- Lôi sư huynh, chúc mừng huynh.
Trần Mâu bỗng nghiêm nghị lại, thế nhưng lại thay đổi xưng hô.
- Trần sư huynh, chúng ta cứ xưng hô như cũ đi, cảm ơn hai người?
Lôi Động lắc đầu nở nụ cười. Thẳng thắn mà nói, Chu Minh Hoa cũng không phải là kẻ yếu, nếu mà lúc trước không bị Trần Mâu và Vệ Hoa thiết kế, lừa cho hắn hao phí đi hơn phân nửa chân khí cùng với một tấm thuẫn thì lần này có thắng được cũng phải cực kỳ gian nan. Nói không chừng ngay cả quỷ tốt thứ ba cũng phải lộ ra.
Đối với hai người Trần Mâu và Vệ Hoa, Lôi Động vẫn là có chút cảm kích. Ngay từ đầu tiên kiếm được linh thạch đã phân cho mình một phần. Tuy rằng không đáng là bao nhưng cũng đủ thấy một phần tâm ý và quyết đoán của bọn hắn. Một hảo hán cũng phải có bằng hữu, thế lực
đơn bạc chính là dễ dàng bị người ta khi phụ nhất.
- Ta nói mà, Lôi sư huynh không phải là loại người được thế liền trở mặt.
Sắc mặt của Vệ Hoa ở bên cạnh cũng trở nên thoải mái.
Lôi Động ngoài mặt thoải mái, nhưng mà trong lòng cũng cực kỳ khẩn trương. Dù sao thì mình cũng đã đánh chết đệ tử thân truyền ở trước mặt mọi người, có trời mới biết lão tổ sẽ có phản ứng thế nào? Cái này gọi là thiên uy khó dò, lão tổ là nhân vật đã đạt thành kim đan, tâm tư làm sao lại khiến cho người ta dễ dàng suy đoán như vậy được?
Đang trong lúc không yên, bên tai liền truyền đến thanh âm rất nhỏ của quỷ nô.
- Lôi tiểu tử, ra tay quá tàn độc rồi.
Chỉ một câu này đã khiến cho lông tơ trên người Lôi Động đều bị dựng lên, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán hắn. Suy đoán thực lực của quỷ nô, tất nhiên hắn chính là nhân vật có tu vi Trúc cơ trung kỳ. Nói cách khác, không cần lão tổ động thủ, chỉ cần hắn khẽ động ngón tay cũng có thể khiến cho mình hồn phi phách tán. Cưỡng chế hoảng sợ trong lòng, sắc mặt của Lôi Động trở nên hơi trắng bệch, quay đầu lại kính sợ nhìn quỷ nô đang trôi nổi ở giữa không trung.
- Hiện tại mới biết sợ à? Lá gan cũng thật là lớn, sáng mai hãy cùng ta đi yết kiến lão tổ đi.
Sau khi truyền lại một câu này, quỷ nô liền phiêu diêu rời đi. Để lại Lôi Động cả người ướt đẫm mồ hôi.
Trần Mâu và Vệ Hoa cũng đã phát hiện ra sự khác thường của Lôi Động. Lại liếc mắt nhìn quỷ nô đang bay đi, sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng.
- Yên tâm đi, hẳn là không phải chuyện xấu đâu.
Lôi Động thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai của bọn hắn.
- Ta đi về trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải yết kiến lão tổ.
Sau khi cáo biệt, Lôi Động trở về chỗ ở của chính mình, nuốt một viên Ngưng Khí Đan, ngồi xuống đả tọa khôi phục chân khí. Lúc này mới yên lặng cân nhắc cẩn thận mọi chuyện một lần. Tuy nói ngày mai yết kiến lão tổ hơn phân nửa không phải là chuyện xấu. Nhưng mà trước khi chưa có kết quả thì sao hắn có thể yên tâm được?
Một đêm không ngủ, đọc đủ loại sách ghi chép tới tận hừng đông. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tĩnh khí ngưng thần. Lúc này hắn mới chạy tới cửa tẩm cung của lão tổ, cho người thông báo với quỷ nô đại nhân.
Không đến một lát sau, quỷ nô đi ra dẫn Lôi Động tiến vào trong thiên điện. Dọc đường đi cũng không có nói một câu nào, như vậy không khỏi khiến cho trong lòng Lôi Động không yên vài phần.
Lôi Động được đứng chờ ở thiên điện gần nửa ngày, rốt cục cũng có người đến thông báo có thể yết kiến lão tổ.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, cố giữ vững tinh thần, lập tức đi vào trong chính điện. Thoáng nhìn thấy Vạn Quỷ lão tổ mặc một thân hắc bào đang ngồi ngay ngắn ở trên đại điện. Lôi Động không dám chậm trễ chút nào, bước nhanh đi đến bái kiến nói.
- Đệ tử Lôi Động bái kiến lão tổ, mong lão tổ sớm đạt thành tựu nguyên anh, thọ cùng trời đất, vĩnh sinh bất diệt.
- Đứng lên đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thanh âm của Vạn Quỷ lão tổ bình thản, phất tay một cái, không nghe ra hỷ nộ.
- Đa tạ long ân của lão tổ.
Lôi Động thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng. Đứng dậy, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của lão tổ, chỉ im lặng đứng nghiêm như vậy.
- Lôi Động, lần này ngươi thật là to gan.
Thanh âm lạnh lùng của Vạn Quỷ lão tổ vang lên.
- Đệ tử không dám.
Lôi Động lại vội vàng cúi lạy xuống, phía sau lưng đồng thời đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mạnh mẽ trấn định nói.
- Đệ tử biết tội.
Hắn biết lần nhân quả này, chỉ sợ là Vạn Quỷ lão tổ sớm đã quyết định trong lòng. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Bởi vậy nếu cứ cãi chày cãi cối, ngược lại có thể sẽ chọc cho lão tổ tức giận. Hắn dứt khoát thành thành thật thật nhận tội.
Sau khi gõ Lôi Động một cái, thấy biểu hiện của hắn khiến bản thân mình rất hài lòng. Thanh âm của lão tổ lại chậm rãi lại.