Đại Ma Đầu

Chương 468: Thần miếu (thượng)




Nhưng cùng lúc đó, ba đạo Hàn Băng trùng kích kia cũng dùng tốc độ cực nhanh sắp bắn trúng Lôi Động. Đối với công kích như thế, uy lực không thể tầm thường được, nhưng Lôi Động cũng không e ngại, hai cánh hơi vỗ liền xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng.

Ba đạo Hàn Băng khí tức kia trực tiếp thất bại. Đánh trúng một mảnh rừng, cây cối trong phạm vi mấy trăm trượng nhất thời hóa thành Hàn Băng thế giới, đông lạnh kết thành băng tinh.

Lôi Động thấy thế líu lưỡi không thôi, thầm nghĩ Tam Vĩ Linh Hồ này quả nhiên không tầm thường. Đầu Linh Hồ kia cũng trợn tròn mắt, hai loại công kích, đều là công kích mạnh nhất do nó liều mạng để thương thế của mình sâu thêm một chút mà thi triển ra.

Gã nhân loại khí tức không ra sao kia, nhất định không cách nào tránh thoát khỏi công kích đan vào của thần niệm và Hàn Băng, một sáng một tối, một trước một sau được. Nó tuyệt đối không ngờ lại có kết quả như vậy.

Tam Vĩ Linh Hồ càng lợi hại, Lôi Động đối với hạt châu thần niệm thai nghén ra trong cơ thể nó càng tràn đầy chờ mong. Cơ hồ cùng một lúc, Phệ Hồn Ảnh Hổ, Bạo Kích Quỷ Tướng, cùng với ngũ quỷ nhao nhao giết đến. Nếu tác chiến một mình, ba đợt này chỉ sợ phải là đối thủ của Tam Vĩ Yêu Hồ. Nhưng tam phương vây kín, cộng thêm Linh Hồ bị thương nên chỉ vừa tiếp xúc, liền giết cho Linh Hồ chỉ có thể phòng thủ chạy thục mạng.

Mặc dù nó liên tiếp xuất ra ảo thuật, thỉnh thoảng lại huyễn hóa mình thành các loại đồ vật để lừa gạt. Nhưng đối với loại sinh vật linh hồn như Quỷ Tướng mà nói, ảo thuật căn bản không có hiệu quả gì cả. Về phần Phệ Hồn Ảnh Hổ, huyết mạch không kém, xuất thân bất phàm, hiệu quả cũng rất nhỏ bé.

Linh Hồ mấy lần đột phá, đều bị một đám vây khốn lại. Trong nội tâm Lôi Động hơi nắm chắc, cùng lúc đó, bắt đầu thi triển ra kỹ xảo đặc thù của u minh quỷ khí, đó là chiêu số mà hắn khổ luyện những năm gần đây.

Chỉ thấy quỷ khí như mây sương mù kia, dưới sự điều khiển của Lôi Động, lúc này huyễn hóa thành từng sợi tơ, cao thấp xuyên thẳng qua, sau đó tụ về chính giữa. Chỉ trong mười mấy lần hô hấp liền dệt thành từng tấm lưới màu đen, cao thấp tả hữu đều bao trùm tới, che chắn tất cả đường đi của Linh Hồ. Nó giống như là thiên la địa võng vậy, khiến phạm vi hoạt động của Linh Hồ càng ngày càng nhỏ.

Linh Hồ trí tuệ không thấp, biết rõ mấy tấm lưới kia tựa hồ không dễ chọc. Nhưng dưới sự vây công của chúng quỷ, nó cũng không thể bận tâm tới toàn cục nữa. Rốt cục không cẩn thận đụng vào một lưới đen ẩn trong sương mù, lưới quỷ cứng cỏi mà tràn ngập co dãn thoáng cái đã dính nó lại. Cùng lúc đó, mấy tấm lưới bố ở chỗ khác cũng điên cuồng vây nó lại.

Cùng lúc đó, trên một sườn đồi cách Lôi Động chỉ có mấy trăm dặm. Hai gã người chủng tộc kỳ lạ tướng mạo có bảy tám phần tương tự nhân loại chỉ là làn da u ám, ánh mắt đỏ sậm, trên trán cũng mọc lên một cái sừng kỳ lạ, như có như không phiêu phù ở không trung. Trong đó có một gã tựa hồ lớn tuổi một chút, lông mày có chút nhíu lại:

- Cách đây hơn bốn trăm dặm, hình như đang có chấn động kịch liệt, người tham chiến người rất có khả năng là sinh linh cấp bậc Kim Đan kỳ.

- Thiên La trưởng lão, có phải là con Linh Hồ đào tẩu kia đụng phải đối thủ không?

Trong mắt dị tộc trẻ tuổi làn da bên ngoài tương đối bóng loáng lộ ra vẻ hưng phấn:

- Khoảng cách chỉ hơn bốn trăm dặm thôi, không bằng chúng ta đi nhìn xem?

- Thiếu chủ.

Dị tộc trưởng lão gọi là Thiên La kia có chút nhíu mày lại:

- Ta bảo hộ ngươi đến tận đây, thực sự không phải chỉ vì đầu Linh Hồ kia mà đến. Nếu thuận tay bắt được thì cũng không sao, nhưng không nên vì thế mà gây chuyện.

Dù sao, qua đại sơn mạch này là đến địa bàn nhân loại Triệu Châu rồi. So với Man tộc, nhân loại chính là đại tộc trải rộng Cửu Châu, thực lực không thể khinh thường, không thể chủ quan được.

- Thiên La trưởng lão.

Thiếu chủ kia có chút nóng nảy, dù sao Tam Vĩ Linh Hồ kia chính là vật cực kỳ hiếm thấy, có được huyết mạch đại yêu Thượng Cổ nồng đậm. Hắn không muốn buông tha đơn giản như vậy, tàn khốc nói:

- Độc Giác tộc ta nói thế nào cũng từng là một trong những đại tộc uy danh hiển hách, ngươi không nên vì nhân loại mà hạ thấp uy phong của mình. Lần này bất quá chỉ đi mấy trăm dặm thôi, không xảy ra chuyện gì xấu được.

- Hừ, nếu không có cơ duyên xảo hợp phát hiện ra cửa vào thần miếu, ta thuận theo ngươi một lần thì đã sao?

Thiên La trưởng lão cũng không phải lời của hắn mà thay đổi, sắc mặt một mảnh bình tĩnh nói:

- Thiếu chủ, ngươi cũng biết, vì dò xét ý đồ chân chính của Man tộc lần này mà chúng ta bỏ ra cái giá lớn thế nào? Nhưng Man tộc tiên tri Khố Tạp Tư cũng không biết có bao nhiêu cường giả trong tộc đã chết dưới Đại Giác Sát Thuật của hắn rồi.

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của hắn lộ vẻ lo lắng mà lạnh như băng:

- Thiếu chủ, cho dù là chút nguy hiểm chúng ta cũng không thể lâm vào được. Tóm lại, lần này vô tình phát hiện ra cửa vào thần miếu, đã là thiên đại may mắn rồi. Chỉ cần lấy được truyền thừa của Man Tộc thủ hộ, chính là ngày tộc ta lại quật khởi. Nếu không, dù là ngươi là Thiếu chủ, Thiên La ta cũng phải đánh chết ngươi.

Nhưng trong lòng thì thầm than, nếu không phải căn cứ theo tình báo thần miếu kia tựa hồ chỉ có tu sĩ thực lực dưới Kim Đan kỳ mới có thể vào thì sao lại đến phiên Thiếu chủ này đến đây chứ?

Azzz, cũng đều là người trẻ tuổi, thiếu chủ nhà mình tuy rằng cũng coi như bất phàm. Nhưng nếu so với Thánh nữ quật khởi như sao chổi của Man tộc kia thì lại kém rất xa. Thiên La cũng không rõ sau khi hắn đồng thời tiến vào thần miếu với Thánh nữ sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Cũng may giờ đi trước được một bước, cực kỳ may mắn phát hiện ra cửa vào thần miếu ở ngay chỗ này, đáng thương cho Thánh nữ kia căn cứ vào suy đoán tin tức thời Viễn Cổ nên tưởng rằng thần miếu ở trong biên cảnh Triệu châu nữa chứ. Vậy nên nàng mới trăm phương ngàn kế muốn tiến vào Triệu châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thiếu chủ kia đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Thiên La thì không khỏi nhảy dựng lên. Tuy rằng vẫn tiếc con Linh Hồ bị thương kia, nhưng cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện khi Thiên La đang tức giận, chỉ đành xám xịt tiếp tục đứng sau hắn, không dám nhắc lại chuyện Linh Hồ nữa.

Bên kia đang nói chuyện thì Lôi Động ở bên này đối với hiệu quả của thiên la địa võng mà mình mới nghiên cứu ra những năm gần đây vẫn tương đối thõa mãn. Thiên la địa võng kia chất liệu vốn là u minh quỷ khí, bố trí trong phạm vi U Minh đại pháp, bất luận là thần niệm hay thị lực đều rất khó phát hiện ra chúng. Nếu chỉ một tấm lưới thì có lẽ con Linh Hồ kia sẽ rất nhanh giãy giụa ra. Nhưng vài cái thì lại buộc nó lại như một cái bánh chưng vậy. Vừa dính lại quấn, tính bền dẻo mười phần. Lại không ngừng có sợi tơ của Lôi Động ngưng tụ, quấn quanh từ trên xuống. Mặc cho Linh Hồ kia ra sức chống cự thế nào cũng không thể thoát khỏi khốn cảnh, kêu la không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.