Lúc này Triệu Bách Vạn quả thật là không dám đắc tội Lôi Động. Hắn khắp nơi gây ồn ào ảnh hưởng sinh ý của mình chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất đem quỷ nô hoặc là dẫn tới chủ ý của lão tổ, cái mạng của mình có bao nhiêu cũng không đủ để bù vào.
Lôi Động cũng biết thời thế, mặt lạnh hừ một tiếng, giống như là có chút không tình nguyện, giả bộ bị Triệu Bách Vạn kéo vào bên trong phòng.
- Sư đệ, chuyện này thì sư huynh thực sự xin lỗi ngươi. Không bằng đem Dưỡng Hồn tháp kia trả lại cho sư huynh, sư huynh sẽ bù lại cho ngươi gấp mười lần linh thạch.
Triệu Bách Vạn khuyên can mãi mời Lôi Động ngồi xuống, vẻ mặt run rẩy, cắn răng nói ra.
- Gấp mười lần linh thạch?
Lôi Động sắc mặt giận dữ, trực tiếp đứng dậy mắng:
- Triệu Bách Vạn ngươi cho ta là đồ ngốc hả, Linh quỷ bị khắc chế kia của ta, còn hơn xa cái giá tiền này. Không bằng ta đi tìm quỷ nô đại nhân, để cho lão nhân người bình luận phân xử.
- Bớt giận, sư đệ bớt giận.
Lại phí hết không nhỏ khí lực, Triệu Bách Vạn mới khuyên được Lôi Động ngồi xuống lại, cắn răng, mặt mũi tràn đầy đau lòng nói:
- Bồi thường, ta bồi thường còn không được sao. Lôi sư đệ ngươi nói, ngu huynh nên bồi thường bao nhiêu?
Lôi Động sắc mặt lúc này mới dịu lại, liếc qua Triệu Bách Vạn, hừ lạnh nói:
- Vốn là muốn cho ngươi bồi thường gấp mười, nhưng xem thấy thái độ của Triệu sư huynh ngươi coi như thành khẩn. 30 linh thạch, chuyện này xem như bỏ qua.
- 30 linh thạch!
Triệu Bách Vạn nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch mà bi phẫn nói:
- Điều đó không có khả năng, ngươi để cho ngu huynh đi nơi nào mà tìm ra 30 linh thạch mà đền bù cho ngươi?
- Hừ, ít ở chỗ này mà khóc than với ta. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Lôi Động lơ đễnh hừ lạnh nói:
- Sư huynh làm sinh ý nhiều năm như vậy, nge nói thân gia đã sớm hơn vạn rồi, chỉ có 30 linh thạch làm sao mà không lấy ra nổi? Nếu như sư huynh không muốn, việc này...
- Được, 30 linh thạch thì 30 linh thạch.
Triệu Bách Vạn trong lòng đau tựa như bị thanh đao cùn cắt qua, đau đớn dị thường. Chỉ vì lỡ tham một chút món lợi nhỏ như vậy, vì hơi có chút lòng tự trọng của thương nhân, ai ngờ là kết quả lại càng lớn. Dứt lời, cũng là sợ Lôi Động lại càng nảy sinh thêm lòng tham, vừa nhanh lại đau lòng mà đưa ra 30 miếng linh thạch.
Lôi Động liền thu hồi linh thạch, lúc này sắc mặt mới khôi phục bình thường, cười tủm tĩm nói:
- Đã như vậy, việc này xem như đã xong. Triệu sư huynh, kỳ thật lần này tới, ta còn một cuộc làm ăn với ngươi.
- Sinh ý.
Vốn là nghe được có sinh ý liền đại hỷ như Triệu Bách Vạn, lúc này lại rùng mình một cái, thanh âm hơi run nói:
- Là làm cái sinh ý gì?
- Tiểu đệ muốn mua một kiện hạ phẩm phi hành pháp khí, chắc chắn sư huynh hẳn là còn hàng tồn chứ?
Lôi Động vặn eo bẻ cổ, lại bổ sung:
- Đương nhiên, khoản này là giao dịch buôn bán, tuyệt sẽ không để cho sư huynh chịu thiệt gì.
Triệu Bách Vạn nghe xong, tâm mới hơi ổn định lại, thầm nghĩ sư đệ tuy là hạ một đao này rất độc, nhưng cũng biết làm người nên chừa một đường sống. Nếu không, nếu thật sự quá phận, cho dù là liều mạng bị lão tổ khiển trách, cũng muốn làm thịt hắn ngay lập tức. Tinh thần phấn chấn nói:
- Hạ phẩm phi hành pháp khí à..., có, không biết sư đệ muốn hàng như thế nào?
Lôi Động tính lại một chút linh thạch có trên người, lúc trước đã hao tổn một ít mua Ngưng Thần đan, nhưng cơ bản trong đoạn thời gian này, ngẫu nhiên thu hoạch được một chút âm cô nên buôn bán lợi được bảy tám phần, tăng thêm Triệu Bách Vạn mới bồi thường 30 linh thạch, tổng lại hẳn là trên dưới 170 linh thạch.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lôi Động mở miệng nói:
- Ta muốn một kiện pháp khí phi hành khoảng chừng 300 linh thạch.
- 300 linh thạch sao?
Triệu Bách Vạn tinh thần đại chấn, lớn như vậy sinh ý, đã lâu rồi không có gặp, lúc này nhìn Lôi Động đã thấy thuận mắt hơn rất nhiều. 300 linh thạch, đây chính là một lượng tài phú rất lớn. Cười đến con mắt cũng híp lại, Triệu Bách Vạn liền dứng dậy nói:
- Sư đệ ngồi đây chờ sư huynh một chút, ngu huynh đi một lát sẽ trở lại.
Đợi một lát, Triệu Bách Vạn liền bưng lấy một cái hộp, cẩn thận từng li từng tí bước ra, có chút dương dương đắc ý nói:
- Cái này là Mị Ảnh phi kiếm, là đồ tốt. Tuy nói theo phẩm chất, chỉ là hạ phẩm pháp khí. Nhưng mà tốc độ phi hành cao nhất của nó, một canh giờ có thể đi hơn ngàn dặm. Ngu huynh một mực không có nỡ bán, nếu không phải cùng sư đệ hợp ý, lại thiếu nhân tình sư đệ, thì dù là đùa vui một chút với ai cũng không nỡ lấy ra.
Thật sự là hắn có chút đắc ý, trên thực tế thanh phi kiếm này cũng không phải là hắn thu mua mà được, mà là từ trên người của một tên tán tu có tu vi Luyện Khí kỳ đẳng cấp cao lấy được, mặc dù việc xóa đi tâm niệm ấn ký lưu lại của chủ nhân trước kia cũng hao tổn mất mấy chục linh thạch. Nhưng so với giá trị của thanh phi kiếm này, cái giá bỏ ra không đáng kể.
Lôi Động bất động thanh sắc cầm lấy chuôi Mị Ảnh phi kiếm này, chỉ thấy toàn thân kiếm một màu đen như mực, chuôi kiếm hiện lên hình dáng khô lâu, rất dữ tợn, chỉnh thể thì hơi cong một chút, thon gọn. Lấy tay vuốt ve, chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh cùng với sự trầm trọng của chất liệu cấu thành. Đem Huyền Âm chân khí quán thâu đi vào, cả thanh phi kiếm hiện lên một vòng xanh lục mà gần như đã chuyển sang màu đen.
Thấy Lôi Động thưởng thức hiện ra ám quang, Triệu Bách Vạn mỉm cười nói:
- Chắc hẳn sư đệ cũng nhìn ra, thanh phi kiếm này nếu thúc dục phi hành, độn quang chi sắc sẽ hiện lên màu lục đen. Điều này vào ban ngày thì không thấy gì, nhưng nếu phi hành vào ban đêm, sẽ không dễ dàng bị người phát hiện, gián tiếp có được công hiệu ẩn nấp hành tung.
Lôi Động từ chối cho ý kiến, ồ lên một tiếng về sau cũng không đáp lời, hỏi ngược lại:
- Nếu như sư huynh nói ra nhiều chỗ tốt như vậy, vì sao lại không đề cập đến khuyết điểm của nó?
Kỳ thật Lôi Động trong nội tâm đã sớm hiểu rõ, nếu thanh phi kiếm này thật sự tốt như lời hắn nói, tựu không phải chỉ là hạ phẩm phi hành pháp khí mà đã thuộc trung phẩm rồi.
Triệu Bách Vạn dáng tươi cười đình trệ, nếu đổi lại là trước kia, đương nhiên có thể lừa dối vị sư đệ này một phen. Nhưng hiện tại, có cho hắn mấy cái lá gan nữa cũng không dám.
Khóe miệng có chút nhếch lên cười khan nói:
- Sư đệ ánh mắt quả nhiên là tốt, hảo nhãn. Thanh phi kiếm này nhược điểm duy nhất chính là tiêu hao quá lớn. Bình thường trung phẩm phi hành pháp khí, phi hành được ngàn dặm thì vẻn vẹn hao tổn một miếng linh thạch, nhưng thanh phi kiếm này lại tiêu tốn đến hai miếng. Cho dù không cần linh thạch mà dùng chân khí khu động, đồng dạng cũng hao tốn nhiều hơn gấp đôi so với phi kiếm bình thường. Dựa theo tu vi của sư đệ bây giờ, đại khái bay hơn một trăm dặm về sau thì chân khí trong cơ thể đã tiêu hao đến bảy tám thành.
Biết rõ vị sư đệ này không dễ gạt gẫm, vả lại có chút không dám lừa gạt hắn, Triệu Bách Vạn chỉ có thể thành thành thật thật đem khuyết điểm nói ra.