Chương 61: Gả thay
Ánh trăng nhàn nhạt rơi rụng từ ngoài cửa sổ có rèm, in trên đôi mắt khép hờ của Lâm Vãn Khanh.
Nàng trở mình, nhìn thấy những vật dụng bằng gỗ lim vàng chưa bao giờ thấy qua sau bức bình phong dệt kim vân gấm, nàng ngây người.
“Cô nương.” Lai Lạc ở bên cạnh gọi nàng, vén màn lên giúp nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ đến, sau bữa gia yến trong cung hôm trước, hai người cũng không trở về Đại Lý Tự, mà ngủ lại phủ Thế tử.
Hôm sau trời chưa sáng Tô Mạch Ức đã đến Tử Thần điện, cả đêm hôm qua cũng không về.
Dù sao gần đây trong Đại Lý Tự cũng không có việc, Lâm Vãn Khanh muốn xem Lai Lạc sống ở phủ Thế Tử thế nào, thế là quyết định ở lại thêm một ngày rồi đi.
Nhưng nàng cũng không quen sinh hoạt thường ngày ở đây lắm, vì vậy sáng sớm lúc thức dậy, mỗi lần đều phải mất ký ức một hồi.
Lai Lạc ở bên cạnh thấy nàng đã tỉnh, nhanh nhẹn múc nước lau mặt cho nàng, lại bưng nước trà súc miệng đến, muốn hầu hạ nàng thay y phục.
Lâm Vãn Khanh không quen bên cạnh có người hầu hạ, từ chối một hồi, Lai Lạc không tuân theo. Nàng đành phải bảo nàng ta đi lấy chút đồ ăn sáng qua, lúc này mới thừa cơ nhanh chóng chỉnh đốn một phen.
Viện này là của Tô Mạch Ức, thường ngày ngoại trừ quét dọn, hắn không cho người ngoài vào. Bây giờ Lâm Vãn Khanh ở đây, hắn chỉ sắp xếp Lai Lạc hầu hạ.
Bên ngoài bình phong, Lai Lạc đã bắt đầu bày biện đồ ăn sáng của nàng, bánh đơn lung kim nhũ tô, bánh man đà dạng giáp bính, quý phi hồng, thủy tinh long phụng cao…
Đương nhiên còn có một vài điểm tâm nàng vốn không thể gọi tên, chỉ món cháo cũng có mấy loại, đủ màu sắc, đủ hình dạng, lẻ lẻ tổng tổng bày đầy một bàn.
“…” Lâm Vãn Khanh thở dài, Tô đại nhân cũng không biết từ khi nào đã trở nên khoa trương lãng phí như vậy.
Nàng đi qua, lấy một cái ghế tròn ngồi xuống, múc một bát cháo hoa đào đang muốn ăn, nhưng thấy Lai Lạc bên cạnh đang nhìn nàng say sưa.
“Ngươi ăn chưa?” Lâm Vãn Khanh hỏi, ánh mắt quét qua đồ ăn trước mặt.
Lai Lạc vô thức lắc đầu, lại gật đầu ngay.
Lâm Vãn Khanh đoán e rằng nàng ta thèm ăn những món này.
Dẫu sao thức ăn nhẹ trong phủ Thế Tử này rất nhiều, quả thật làm rất vừa ý, ngay cả nàng cũng chưa từng thấy trên phố Thịnh Kinh.
Lai Lạc đến từ Hồ Địa, sau khi đến đây bị bán đến thanh lâu, xem ra càng chưa từng thấy qua thức ăn ngon gì.
Thế là nàng vẫy tay với Lai Lạc, nói: “Một mình ta ăn không hết, ngươi đến ăn cùng ta đi.”
Lai Lạc hơi do dự, mím môi nhỏ giọng nói: “Trước đây lúc vào phủ, ma ma đã nói, không thể dùng bữa chung với chủ tử.”
“Nhưng ta không phải chủ tử của ngươi mà.” Lâm Vãn Khanh nói, múc một bát cháo cho nàng ta: “Ta chỉ là khách của quý phủ này.”
Hình như Lai Lạc nghe không hiểu lắm, nhưng bản thân nàng ta cũng không rõ những lễ nghi rắc rối, rườm rà này của đất Nam. Nghĩ đến dường như Lâm Vãn Khanh thật sự chỉ là khách tá túc, nàng ta cũng không còn cố chấp nữa, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lâm Vãn Khanh đẩy bát cháo vừa rồi cho nàng ta, nói: “Ăn đi.”
Lúc này Lai Lạc mới lộ ra một chút nụ cười, vui vẻ mà ăn.
Nàng lại gắp một cái nhũ tô cho Lai Lạc, hỏi: “Ta thấy tuổi tác của ngươi cũng không lớn, hẳn chưa đầy mười tám nhỉ?”
Lai Lạc lắc đầu, trong miệng ngậm nhũ tô nói không rõ: “Sắp đủ rồi.”
“À.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, lại hỏi: “Vậy sau này ngươi định làm sao? Ngươi còn người nhà ở Hồ Địa không?”
Lai Lạc lắc đầu: “Lúc ta ba tuổi đã bị bán đến đây, đã không còn nhớ nhà ở đâu nữa.”
“Ò…” Lâm Vãn Khanh có chút thương xót, suy nghĩ, nếu nàng ta không còn chỗ để đi, muốn ở lại phủ Thế tử cũng không hẳn là không thể, nhưng nàng lại chịu thua giả ngoan, cầu xin Tô Mạch Ức.
“Vậy cô nương thì sao?” Lai Lạc hỏi, một cặp mắt to màu xanh lam tò mò nhìn nàng chớp chớp.
“Ta?” Lâm Vãn Khanh bị nàng ta hỏi đến nghẹn lời, bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
“Ngươi phải gả cho đại nhân rất dữ kia sao?”
“Đại nhân rất dữ?” Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát mới phản ứng lại, người nàng ta nói hẳn là Tô Mạch Ức. Trong một lúc lại cảm thấy buồn cười, người đó nhìn ai cũng không có vẻ mặt vui tươi, vì vậy ấn tượng lưu lại cho Lai Lạc cũng chỉ có một chữ “dữ”.
Lâm Vãn Khanh cười, không nói gì, chỉ gắp thêm một miếng long phụng cao vào trong bát nàng ta.
Lai Lạc thấy nàng hiền lành, cũng muốn nghe nàng nói chuyện, bèn mở lời nói tiếp: “Ta cảm thấy các người không thể nào xứng đôi.”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh chỉ cho rằng nàng ta thẳng thắn: “Sao không xứng?”
“Ta nghe ma ma nói, ngài ấy là Thế tử, là quan rất lớn.” Lai Lạc nuốt bánh trong miệng xuống, nhìn Lâm Vãn Khanh nghiêm túc nói: “Trước đây lúc ta ở thanh lâu, thường có vài phú thương hoặc là quan gia phu nhân, dẫn theo gia bộc làm ồn ào tận cửa, muốn đánh chết hồ ly tinh.”
“Những nam nhân này có thể nạp vài nữ nhân, cô nương phải giành nam nhân với người khác, suốt ngày đánh hồ ly tinh sao?”
Lâm Vãn Khanh nhìn dáng vẻ nàng ta nghiêm túc lại ngây thơ, nói đùa: “Không phải ngươi nói ngài ấy dữ sao? Nếu ngài ấy dữ như vậy, có cô nương nào bằng lòng theo ngài ấy sao?”
“Nhưng cho dù không có cô nương nào theo, ngài ấy cũng là Thế tử, sau lưng là thiên gia và triều đình. Người ta đều nói hoàng gia bạc tình, bây giờ nồng tình mật ý, sao cô nương biết sẽ không bị hao mòn trong lúc chung sống sau này?”
Lâm Vãn Khanh nghe lời này mà ngây người.
Trái lại không phải bởi vì lo lắng bên cạnh Tô Mạch Ức sẽ có nữ nhân khác, mà là câu “hoàng gia bạc tình” kia, khiến nàng nhớ đến cô cô đã chết trong lãnh cung kia của mình.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, vì vậy cũng không tiếp lời Lai Lạc nữa, mà vùi đầu húp cháo.
Sự trầm mặc đột ngột khiến Lai Lạc cũng yên lặng, hai người đều không nói chuyện nữa, ăn xong thức ăn trong bát.
Sau bữa sáng, Lâm Vãn Khanh thay quần áo nam, muốn đến Đại Lý Tự. Lúc sắp ra cửa, bị Lai Lạc gọi lại.
“Cô nương.” Nàng ta nhìn Lâm Vãn Khanh, sắc mặt hơi khó xử: “Một mình ta ở phủ Thế tử này, không quen biết ai. Mọi người thấy ta là người Hồ, cũng không thể nào thân thiết với ta. Cho nên, sau này nếu quý phủ này không có chuyện gì, ta có thể đến Đại Lý Tự tìm ngươi không?”
“Chuyện này…” Lâm Vãn Khanh có chút bối rối.
Lai Lạc dè dặt nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự chờ đợi và căng thẳng không nói nên lời.
Lâm Vãn Khanh bị ánh mắt như vậy chọc một cái.
Nàng đã từng chịu cực khổ, không nơi nương tựa, vì thế cũng sinh ra chút thương cảm đồng bệnh tương liên với cô nương trẻ xấp xỉ bản thân này.
Hồi lâu, nàng gật đầu, nói: “Lúc không có Tô đại nhân, ngươi có thể đến tìm ta, nhưng cũng chỉ có thể ở trong viện của ta, không thể đi đến nơi khác, biết không?”
“Được!” Lai Lạc gật đầu, cười rạng rỡ.
Lâm Vãn Khanh ra khỏi phủ Thế tử, đi thẳng đến Đại Lý Tự.
Nàng thức dậy muộn một chút, đến Đại Lý Tự đã gần giờ Ngọ.
Lâm Vãn Khanh luôn cảm thấy toàn bộ Đại Lý Tự hôm nay đều lạ.
Tô Mạch Ức không ở đây thì không nói làm gì, ngay cả Diệp Thanh cũng không thấy người đâu.
Ngày trước nhận việc, nha dịch không nói nhiều, nhưng dù sao cũng có thể thấy ở khắp nơi. Nhưng bây giờ, hình như toàn bộ ở đây đều bị đào rỗng rồi.
Lâm Vãn Khanh nhận ra luồng không khí căng thẳng kỳ lạ.
“Lâm, Lâm Lục Sự!”
Một trận thở dốc vội vã, cùng với bước chân từ xa đến gần.
Lâm Vãn Khanh xoay đầu, nhìn thấy Diệp Thanh đầu đầy mồ hôi.
“Ta, ta vừa từ phủ Thế tử qua, người của quý phủ nói ngươi về Đại Lý Tự rồi, ta đuổi theo qua đây…”
Lâm Vãn Khanh nhìn Diệp Thanh thở không ra hơi, khó hiểu nói: “Tìm ta có việc gì?”
Diệp Thanh đứng xa một chút, chân mày hơi cau lại, quan sát trên dưới nàng một lượt mới nói: “Hôm nay là ngày Tam công tử của Tống phủ thành thân.”
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, không hiểu ra sao.
Nhưng Diệp Thanh hiếm khi nghiêm túc: “Tô đại nhân định nói với ngươi, chuyện Hoàng thượng muốn ra tay với Tống Chính Hành. Thật ra chúng ta cũng không còn cách nào, chỉ xin ngươi giúp một việc.”
“Giúp?” Lâm Vãn Khanh vừa nghe tên của Tống Chính Hành, cảm thấy run lên, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị.
Diệp Thanh gật đầu: “Trước đây Cố phủ đã sắp xếp một nha hoàn có ngoại hình tương tự cô nương Cố gia, đóng giả tân nương tử của Tống tam công tử kia. Nhưng lúc nãy Cố phủ cho người đưa đến, nha hoàn kia thấy tình hình như vậy, lập tức sợ đến chân mềm nhũn, thậm chí không thể đi đứng chỉnh tề, ta lo dùng ả sẽ làm lỡ đại sự.”
“Tô đại nhân nói thế nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
Diệp Thanh vội nói: “Từ hôm qua đến giờ Tô đại nhân ở cùng Hoàng thượng, vạch kế chuyện lễ thành hôn của Tống phủ hôm nay. Ta không gặp được ngài ấy thì không nói làm gì, chuyện đại nhân giao cho ta, lúc này ta nào dám làm phiền ngài ấy.”
“Cũng phải.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, kế hoạch của Tô Mạch Ức và Hoàng thượng ắt hẳn có liên quan đến toàn cục, không nên bị chuyện nhỏ thế này làm vất vả.
“Cho nên ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Mặt Diệp Thanh lộ ra lúng túng: “Thân hình của nhị cô nương Cố gia nhỏ yếu, nhưng cao hơn cô nương bình thường một chút. Người có thân hình tựa nàng ta vốn khó tìm, nếu phải xét về gan dạ, sáng suốt và thân thủ, trong số nữ tử ta biết, chắc là chỉ có một mình Lâm Lục Sự ngươi.”
“Ngươi muốn ta đóng giả tân nương?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
Diệp Thanh gật đầu, nói: “Gả qua chỉ là ngụy trang, trong tay chúng ta có vài phần bằng chứng của án ‘bạc giả’ của Hồng Châu, đến lúc đó vẫn cần Lâm Lục Sự nghĩ cách, đặt vào nơi không quá thu hút nào đó trong thư phòng Tống phủ.”
“Các ngươi muốn vu oan?”
Diệp Thanh bị nghẹn với “sự thẳng thắn” của Lâm Vãn Khanh, giải thích: “Đây, đây đều là chứng cứ ông ta từng vu cáo cho người khác, chúng ta chỉ là gậy ông đập lưng ông. Huống hồ, đối phó với loại người xảo quyệt này, phải dùng một số cách đặc biệt…”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, nhận chứng cứ trong tay hắn ta qua xem xét.
“Nhưng, ta đặt chứng cứ qua, thế nào các ngươi cũng phải tìm ra nhỉ? Tống phủ lại không phạm tội gì, Hoàng thượng muốn lấy cớ gì soát phủ?”
Diệp Thanh sờ sau gáy, khó xử nói: “Cái này phải bí mật, đại nhân sẽ nói với ngươi, chúng ta làm tốt việc trong tay là được rồi, đại nhân bên đó sẽ chi viện.”
Nàng nắm chặt tay cầm văn thư, nàng nhìn Diệp Thanh hồi lâu, nói: “Vậy được thôi, nhưng cụ thể làm thế nào, ngươi phải nói chi tiết một lượt với ta.”
“Nhưng…” Diệp Thanh chần chừ, nói quanh co: “Chuyện này ngươi nhất định đừng nói với Tô đại nhân.”
Lâm Vãn Khanh lập tức nghe hiểu ý của hắn ta, nhưng không để ý lắm, chỉ nói: “Ta và ngươi đều có nhiệm vụ trên người, lúc này nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”
“Vậy ngươi đừng nói với Tô đại nhân.”
Diệp Thanh không chịu bỏ qua, giống như không có được cam đoan của Lâm Vãn Khanh thì tuyệt đối không dừng.
“Được được được…” Lâm Vãn Khanh không lay chuyển được: “Biết rồi.”
*
Phố đã lên đèn, Tống phủ sớm đã khách quý chật nhà, náo nhiệt lạ thường.
Lụa đỏ treo từ cổng đến dọc hành lang uốn khúc, đến chính đường. Dưới mái hiên treo đầy đèn lồng viết chữ hỷ, hiện ra ánh sáng đỏ thẫm, rọi xuống mặt đường đá xanh đến vui mừng vài phần.
Trong hỷ yến, hỷ trướng treo cao, câu đối chúc mừng ở bốn bức tường chiếu lẫn dưới ánh nến lung linh.
Yến tịch còn chưa bắt đầu, phần lớn các tân khách đều là quan viên cộng sự ở quan trường Thịnh Kinh, quen biết lẫn nhau, sớm đã trò chuyện. Các tôi tớ của Tống phủ bận rộn lên món, chuẩn bị rượu, động tác tháo vát qua lại như con thoi giữa tiệc rượu.
Tống Chính Hành và phu nhân đang đón khách ở chính đường, thu xếp lần lượt khách đến vào chỗ ngồi.
Đột nhiên bên ngoài ồn ào một trận, không giống tiếng động bình thường.
Tống Chính Hành ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt tiểu tư kinh ngạc và sợ hãi, chạy thẳng vào chính đường.
“Lão, lão gia…” Tiểu tư mặt đầy hoảng hốt, một câu đứt thành ba khúc.
“Làm sao?” Tống Chính Hành hỏi.
Tiểu tư lấy hơi, nghiêng người chỉ cổng nói: “Ngự, ngự giá đến rồi, bây giờ đang đợi ở cổng.”
“Cái gì…” Tống Chính Hành ngạc nhiên, cằm run rẩy: “Hoàng, Hoàng thượng đến rồi?”
Còn chưa đợi tiểu tư trả lời, Tống Chính Hành bèn nghe tiếng Vĩnh Huy đế nói đùa từ xa truyền đến: “Sao? Ái khanh nghe nói là trẫm, trái lại lộ ra dáng vẻ không thích lắm.”
Người có mặt đều bất ngờ, thấy Vĩnh Huy đế đích thân đến, đều quỳ xuống thỉnh an.
Ngược lại Vĩnh Huy đế hiền lành, miễn lễ mọi người, lại sai người đưa đại lễ hắn ta chuẩn bị đến trước mặt Tống Chính Hành. Lúc này trên mặt nở nụ cười vô cùng thân thiết, đỡ cánh tay Tống Chính Hành, nói: “Trẫm đã bao lâu không đến quý phủ của ái khanh rồi? Đúng lúc dạo này rảnh rỗi, nhân dịp tam công tử thành thân, trẫm cũng đến dự náo nhiệt.”
Nói xong hắn ta cười, nhấc chân đi về phía chính đường.
Tống Chính Hành vội vàng đi theo, đích thân sắp xếp chỗ ngồi cao quý nhất cho Vĩnh Huy đế.
Tô Mạch Ức cùng đến với Vĩnh Huy đế, vì hắn luôn được Vĩnh Huy đế xem trọng, lại có thân phận Thế tử, Tống Chính Hành bèn sắp xếp hắn ngồi phía sau Vĩnh Huy đế.
Cấm quân đi theo đóng quân đợi lệnh bên ngoài Tống phủ.
Thánh thượng đích thân tới Tống phủ, chúc tân hôn tam công tử, chuyện này trong mắt người ngoài là vô cùng vinh quang, nhưng Tô Mạch Ức lại chú ý đến khoảnh khắc Tống Chính Hành thấy hai người họ, trong mắt phút chốc lộ ra sự kinh sợ.
Tống Chính Hành vẫn sững sờ giây lát, nhưng giương mắt thấy Tô Mạch Ức nâng ly với ông ta.
Trình diễn vở kịch hay, đương nhiên phải nâng ly cùng chúc mừng.
Lúc này ngoài cổng truyền đến một hồi tiếng móng ngựa lộc cộc, hỷ lạc vang lên, tiếng pháo kêu lên, khách khứa đều ghé mắt, chỉ nghe hỷ bà hô to một tiếng:
“Tân nương tử đến rồi!”
Chương 62: Bông tai
Tô Mạch Ức không uống rượu, chỉ ngắm nghía ly rượu trong tay, thờ ơ ngẩng đầu nhìn về phía cổng Tống phủ.
Thoáng chốc trăm cái pháo trong viện đồng loạt kêu lên, đốt đỏ cả mặt đất.
Tân lang cưỡi con ngựa cao to, dừng lại trước cổng chính. Phù dâu chen chúc trong đám đông, thị nương vén màn xe ra, dắt ra một nữ tử đội chuỗi ngọc rũ xuống, cài trâm hoa.
Nàng vừa xuống xe, đã dùng quạt tròn che mặt lại, theo thị nương đi vào đường.
Bởi vì quạt tròn che rất kín, nên không nhìn thấy gì.
Ngay cả lúc đi qua bên cạnh Tô Mạch Ức, chỉ cách hắn ba bước, hắn cũng chỉ nhìn thấy một bên gáy cổ trắng nõn thon dài của tân nương tử kia.
Tay cầm ly rượu khẽ run, bỗng trong lòng dâng lên một mùi khó tả.
Đêm đông, sương mù lên, đèn lồng và nến hoa của Tống phủ bị bao phủ dưới một tầng sương mù, lộ ra một chút kiều diễm, nhưng in vào trong mắt Tô Mạch Ức lại mang theo vị chua chát nhàn nhạt.
Hắn lắc đầu, cười bản thân chẳng lẽ là cử chỉ điên rồ. Ngay thời điểm thế này, lại còn có thể rảnh rỗi nghĩ đến dáng vẻ Lâm Vãn Khanh mặc giá y.
Hắn thở dài, xoay đầu bèn nghe thấy một tiếng rên vô cùng nhỏ, vô cùng nhẹ. Ly rượu trong tay khẽ run, hắn suýt nữa nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
Âm thanh này, hắn đã quá quen thuộc.
Bởi vì nữ tử bình thường chịu đau sẽ kêu, âm thanh the thé mà nhỏ, nhưng Lâm Vãn Khanh lại khác, bởi vì nàng quanh năm nữ cải nam trang, đã hình thành gặp đau thì nhịn trước, vì vậy âm thanh sẽ vô cùng trầm thấp một chút.
Trái tim hắn lập tức nhảy lên.
Một mảng ánh lửa lay động, trong ca từ của phù dâu, Tô Mạch Ức bắt đầu bình tĩnh tìm kiếm.
Lâm Vãn Khanh sẽ không vì nóng lòng phá án, mà tự mình trà trộn vào chứ?
Mặc dù tối nay tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng khó đảm bảo Tống Chính Hành sẽ không tức nước vỡ bờ, mất cả chì lẫn chài. Nàng luôn liều lĩnh, thật sự không thể đến nơi nguy hiểm như vậy.
“Tân nương tử cẩn thận.” Bên tai truyền đến tiếng thị nương nhắc nhở.
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhận ra, tiếng động vừa nãy kia là lúc tân nương tử nhấc chân bước qua chậu than, không cẩn thận chạm vào sau chậu đồng mà phát ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này sự hoài nghi lo lắng trong lòng kia mới tốt hơn một chút. Hắn quay đầu xoa trán, chỉ coi như lúc nãy là ảo giác của bản thân mệt nhọc mấy ngày liền, tinh thần không tốt mới sinh ra.
Hắn thật sự sợ nàng đến đây tham gia.
Giữa lúc suy nghĩ, tân nương tử đã được thị nương dẫn đến trước ghế đầu của chính đường. Trong đường, đội nhạc thổi lên mai hoa điệu, giống như nước chảy, hoa nở trong suối núi vào ngày trời trong.
Phù dâu đứng bên cạnh, bắt đầu xướng theo tiếng nhạc: “Chắp tay hành lễ, bái.”
Tân lang, tân nương đứng kề vai, khom lưng bái thiên địa.
Trai tài gái sắc, rõ ràng là một đôi đẹp, nhưng trong mắt Tô Mạch Ức chỉ khiến trong lòng hắn rất khó chịu. Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt dừng lại bên người tân nương tử kia, phút chốc không di chuyển.
Một điểm đỏ giữa nến đỏ và hỷ lạc đã thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn nhìn chăm chăm bên tai không bị quạt tròn che khuất của tân nương tử, ở trên đang đeo một bông tai đu đưa hơi quen mắt. Đó là một đôi bông tai hồng ngọc khảm vàng, chế tác tinh xảo, chất liệu thượng thừa.
Hắn nhớ mang máng, tháng trước lúc hắn đến Trường An điện thăm Thái hậu, đúng lúc có người mang đồ trang sức của Tây Vực tiến cống cho Thái hậu chọn, trong đó có bông tai như thế.
Chúng có chất liệu tương đồng, kiểu dáng cũng từ kiểu hoa Mẫu Đơn vân sợi vàng, đến các loại Phù Dung, kim tước, con dơi, lúc đó hắn đã chọn một đôi kiểu vân hoa Mẫu Đơn tặng cho Lâm Vãn Khanh.
Bây giờ bởi vì cách xa, tân nương này đeo kiểu dáng gì, trái lại hắn nhìn không rõ lắm. Nhưng suy đi nghĩ lại, Cố thị lang là Hộ Bộ cựu thần, Nhị cô nương nhà ông ta xuất giá, Thái hậu tùy ý thưởng chút trang sức cũng quả thật không quá đáng. Tuy tân nương tử là giả, nhưng trái lại của hồi môn là thật.
“Chậc!” Tô Mạch Ức nhận ra suy nghĩ lại bay đến chỗ Lâm Vãn Khanh, hận không thể cho bản thân một cái tát.
Trước đây mặc dù hắn thích nàng bao nhiêu, cũng phân rõ chuyện nặng nhẹ, lúc làm chính sự nhất định sẽ không để tinh thần lơ lửng thành như vậy.
Hắn buồn bực đỡ thái dương, bắt đầu thầm đọc thuộc “Tẩy Oan Lục”.
“Lễ thành.”
Theo tiếng hô báo của phù dâu, trên đường tân lang tân nương đứng dậy từ tư thế đối bái.
Đội nhạc lại tấu hỷ lạc lần nữa, tân lang cười bái với khách khứa, cúi người bế ngang tân nương tử lên, đi vào phòng tân hôn trong tiếng ồn ào.
Tô Mạch Ức thấy thế thì trong lòng siết lại, quay đầu lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Bên này Lâm Vãn Khanh bị bế vào phòng tân hôn, Tống tam lang bèn bị một đám bạn xấu lôi kéo, kéo đến sảnh trước uống rượu, đối phó khách khứa.
Thị nương và tỳ nữ đều đã lui xuống. Lúc này nàng mới bỏ quạt tròn luôn giơ xuống, xoa cánh tay mỏi nhừ trước.
Lúc Lâm Vãn Khanh đến đã cố ghi nhớ đường đi. Bởi vì lần trước nàng từng lén vào Tống phủ, hơn nữa với điều tra và dặn dò của Diệp Thanh trước đó, bây giờ nàng cơ bản đã biết thư phòng đi hướng nào.
Thế là nàng mau chóng cởi hỷ phục và trâm ngọc nặng nề xuống, vận động cái cổ và eo sắp không thẳng lên nổi, lấy những chứng cứ Diệp Thanh đưa cho nàng ra, men theo chỗ bóng phủ ở góc tường của hậu viện, mò đến thư phòng.
Dọc đường rất thuận lợi, ngay cả tiểu tư cũng chỉ là mấy tên lẻ tẻ.
Thật ra cũng không trách Tống phủ canh phòng không nghiêm. Hôm nay Vĩnh Huy đế đích thân tới, tất cả người của quý phủ đều bị Tống Chính Hành điều đến tiệc cưới để bảo vệ Thánh giá.
Trước mắt xuất hiện một căn phòng tối. Dưới ánh trăng sáng ngời, ba chữ “Thanh Trúc Trai” thoắt ẩn thoắt hiện trên bảng.
Ở đây là thư phòng của Tống Chính Hành. Lâm Vãn Khanh đi xung quanh một vòng, từ ngoài cửa sổ hé mở chống tay nhảy vào trong.
Thư phòng không lớn, trái lại đặt rất nhiều giá sách, giá bác cổ.
Lâm Vãn Khanh dạo một hồi ở trong, suy tính đặt thứ trong tay ở đâu mới có thể không quá dễ thấy, lại có thể để Diệp Thanh bọn họ lục soát.
Một tiếng “Bịch!” vang lên, đột nhiên cửa thư thất bị đá văng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy run lên, thứ trong tay không kịp bỏ xuống, bèn nghiêng người chạy đến cuối giá sách.
“Đốt đèn!” Người đến ra lệnh một tiếng, bốn bề tối đen đã sáng lên.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhìn thấy rõ từ xa, người đến chính là Tống tam lang đang mặc hỷ phục.
Mặt mày hắn ta lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa vào cửa đã bảo các tiểu tư tìm kiếm khắp nơi trong thư phòng.
“Tam thiếu gia, không có người.” Tiểu tư bẩm báo, lạy hắn ta một cái.
“Không đúng, nhất định ở đây.” Tống tam lang nói, ánh mắt hung ác, nham hiểm: “Ngoại trừ tẩm điện của phụ thân, ả ta cũng chỉ có thể đến đây.”
Lâm Vãn Khanh lập tức hiểu ra, nghĩ là có người giữa đường quay về tân phòng của bọn họ, phát hiện không thấy tân nương tử. Cho nên, hiện giờ thân phận của nàng hẳn là đã bại lộ rồi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng, thầm nắm chặt đồ trong tay, ngừng thở.
“Các ngươi đi tìm tẩm điện của phụ thân ta một lần nữa.” Tống tam lang dặn dò: “Còn lại theo ta.”
Dứt lời, hắn ta dẫn vài tiểu tư, chậm rãi đi đến cuối giá sách.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, mỗi một bước của Tống tam lang đều giẫm vô cùng mạnh, trong sự yên tĩnh của ánh nến tung bay phát ra tiếng khiếp người, giống như từng cái từng cái vũ khí sắc bén đục vào huyệt thái dương, khiến trái tim người ta đập thình thịch. Đến khi góc áo đỏ rực kia dừng trước mặt nàng.
Hơi thở chợt ngừng lại, công văn trong tay suýt nữa bị mồ hôi thấm ướt.
Dường như Tống tam lang đã dừng trước giá sách nàng mới chạm qua kia, trầm mặc rất lâu.
“Rẹt.”
Một rít của vũ khí sắc lạnh.
Bỗng nhiên Tống tam lang rút kiếm trong tay ra, trong thư phòng lập tức vang lên tiếng xé lụa, cùng với tiếng nhung lụa dày rơi xuống đất.
Cuối giá sách, có hai cánh rèm nhung dày dùng để che nắng, buông chấm đất, có thể giấu người.
Lúc nãy, Tống tam lang đã dùng kiếm chẻ xuống một cánh trong đó.
Không có người.
Tống tam lang không chút do dự, nhấc kiếm trong tay lên, đi đến cánh rèm khác.
“Rẹt.”
Lại là tiếng xé lụa chói tai, nhung dày rơi xuống đất, làm ánh nến trong thư thất bỗng dao động.
Vẫn không có người.
“Tam thiếu gia.” Tiểu tư ghé qua nói: “Xem ra ả ta không ở đây.”
“Lẽ nào đã đi rồi?” Hắn ta lẩm bẩm: “Nhưng giá sách này rõ ràng có dấu vết bị di chuyển.”
“Có lẽ là đi rồi.” Tiểu tư nói.
“Đi rồi?” Tống tam lang đang nói, mắt híp lại, ánh mắt rơi trên hai xấp vải nhung rơi trên đất.
Như lời phụ thân hắn ta nói, hôm nay chuyện này quả là quá kỳ lạ.
Từ sau án mạng lần trước của Triệu di nương, tuy Hoàng thượng nói bên ngoài vẫn trước sau như một với Tống gia, thậm chí còn ban một vài món quà tỏ ý an ủi. Nhưng sau lưng, Tống Chính Hành biết, quyền lực trong tay ông ta đang bị Vĩnh Huy đế lấy đi từng chút.
Trong lúc mấu chốt này, Vĩnh Huy đế lại đích thân đến hôn lễ của hắn ta, thật ra làm như vậy là khiến cho người ta không tìm được manh mối.
Đến khi Tống Chính Hành nhắc hắn ta về phòng xem, hắn ta mới phản ứng lại: “Vĩnh Huy đế ra chiêu giương đông kích tây, mượn cớ Hoàng đế đích thân tới, phải gia tăng canh phòng, làm cho nội bộ Tống phủ trống rỗng, thừa cơ phái người đến tẩm điện hoặc thư phòng của phụ thân hắn ta tìm bằng chứng.
Nhưng hắn ta biết chỗ cất giữ văn kiện quan trọng, bên trong không thiếu mất gì.
Bây giờ người này đến lại đi, chẳng lẽ là không tìm thấy nên đã bỏ cuộc hay sao?
Trong lúc suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng hỗn loạn.
Một tiểu tư xông vào, run rẩy nói: “Tam thiếu gia, không, không xong rồi. Lúc nãy có người hành thích Hoàng thượng, bây giờ, Hoàng thượng đã cho cấm vệ quân bao vây Tống phủ, muốn lục soát người!”
“Cái gì?” Tống tam lang lảo đảo hai bước, lúc này mới hiểu ra.
Tống phủ rất lớn, chỗ cất giữ chứng cứ chỉ có phụ thân hắn ta, đại ca hắn ta và hắn ta biết. Tùy tiện phái người đến tìm, sợ là tìm đến trời sáng cũng sẽ không có manh mối.
Nhưng như vậy, trái lại lục soát trở nên danh chính ngôn thuận.
Chứa chấp thích khách, đánh đồng mưu phản, Tô Mạch Ức không mượn cơ hội tra xét tận gốc rễ Tống phủ là sẽ không bỏ qua.
Vẻ mặt Tống tam lang hơi sợ hãi, đi đến trước giá sách gỗ hoa lê bên cạnh thư phòng, lấy ra một quyền từ trong nhiều bộ sách, mở ra, lại là ám hộp.
“Những cái này.” Hắn ta giao công văn bên trong cho mấy tên tiểu tư, nói: “Đốt hết đi, đừng để lại gì.”
Dặn dò xong, vài người khóa cửa thư phòng lại, đi đến chính đường.
Lâm Vãn Khanh bò ra khỏi rương gỗ dưới giá sách, xe bông tai mắc vào tóc.
Vừa rồi sau khi phát hiện có người, nàng đã lấy sách trong rương ra, đặt xung quanh, sau đó trốn vào trong.
Ở đây vốn là thư phòng, bên cạnh rương gỗ có thêm vài quyển sách, cũng không ai nghi ngờ. May mà Tô Mạch Ức bên đó phát động kịp lúc, nàng mới có thể thoát một kiếp nạn.
Lâm Vãn Khanh tìm vị trí lúc nãy của Tống tam lang, tìm thấy ám hộp kia, mở ra rồi đặt văn thư trong tay vào.
Đã làm xong tất cả, Lâm Vãn Khanh vỗ tay, lại nhảy từ cửa sổ thư phòng đi ra ngoài.
Sảnh trước Tống phủ, Tô Mạch Ức vẫn ngồi trên chỗ ngồi của khách.
Nhiệt độ nước trà trong tay vừa đủ, là Hoàng Sơn Mao Phong mà hắn thích. Hương trà bay mù mịt, tách khỏi mùi pháo gay mũi vừa nãy.
Hắn nâng âu trà lên nhấp một ngụm, giữa chân mây lộ vẻ nhàn hạ.
Vĩnh Huy đế giao toàn quyền cho hắn, trở về cung trước. Bây giờ Tống phủ đã bị cấm vệ quân vây quanh, Tô Mạch Ức cũng hạ lệnh tất cả chủ tớ, gia đinh, già trẻ lớn bé Tống phủ đều ở lại chính đường, do nha dịch Đại Lý Tự trông chừng.
Tô Mạch Ức nhìn đồng hồ nước trong phòng, lục soát mới tiến hành một khắc, nhưng Tống Chính Hành ở bên cạnh lại sớm đã mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Đại nhân.” Một nha dịch của Đại Lý Tự đi qua, nói với Tô Mạch Ức: “Các thuộc hạ đã tìm thấy cái này trong thư phòng của Tống trung thư.”
“Hả?” Tô Mạch Ức giả vờ kinh ngạc, nhận ám hộp có hình dáng như bộ sách qua.
Bên trong, chính là những chứng cứ mà hắn và Hoàng thượng giao cho Diệp Thanh.
“Thu lại, ngày mai trình cho Hoàng thượng xem qua.” Hắn tùy ý đáp một tiếng, thờ ơ liếc chiếc hộp rỗng nói: “Hộp này cũng giữ lại, Đại Lý Tự lấy chứng cứ cần dùng.”
Nha dịch nhận lệnh định đi.
“Quay lại!” Tô Mạch Ức nghiêm nghị gọi hắn ta lại.
Đập ly trà trong tay lên bàn, phát ra một tiếng “loảng xoảng” kinh động, khiến người có mặt giật mình. Hắn rảo bước tiến lên, kéo bông tai trong tay nha dịch qua, cầm trong tay lật qua lật lại xem vài lần, cuối cùng vẻ mặt đen như đáy nồi.
Dưới nến đỏ hỷ trướng, một chiếc bông tai hồng ngọc khảm sợi vàng hình hoa Mẫu Đơn lẳng lặng nằm trong ám hộp, vô cùng chói mắt.
Tô Mạch Ức không dám tin mà lấy nó ra, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, chỉ là lúc nắm chặt chiếc bông tai kia, khiến người ta cảm thấy như muốn bóp nát nó.
“Cái này.” Tô Mạch Ức hỏi, giọng điệu lạnh lùng, tối tăm: “Là cái gì?”
Nha dịch sớm đã bị bộ dạng này của Tô Mạch Ức dọa sợ vỡ mật, vội vàng quỳ xuống khóc nói: “Ty chức vừa phát hiện ám hộp này liền mang đến cho đại nhân, ty chức không biết bông tai trong hộp này là của ai…”
“Bông tai…” Tô Mạch Ức cười lạnh, trả bông tai về cho hắn ta, lạnh lùng nói: “Ở đây tạm thời giao cho Thiếu Khanh Chu đại nhân và Diệp thị vệ của Đại Lý Tự phụ trách, tra ra gì trực tiếp hồi báo với bọn họ.”
Nói xong, hắn vén vạt áo, đập lên xe ngựa, trầm giọng nói: “Đến Đại Lý Tự.”