Chương 57: Mối thù gia tộc
“Tại sao?” Dường như Tô Mạch Ức không ngờ đến nàng lại có phản ứng như vậy, nhất thời rất khó hiểu.
Ánh trăng mờ nhạt, ánh nến phiêu diêu trên hành lang phản chiếu lên lông mày khẽ nhíu lại của nàng.
“Bởi vì…” Lâm Vãn Khanh do dự, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: “Bởi vì chuyện nhà ta…”
Tô Mạch Ức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nàng muốn gả vào thế tử phủ thì chuyện cũng nhiều lắm, tam thư lục lễ cũng không thể thiếu. Chỉ riêng chuyện này thôi cũng phải mất hơn nửa năm, huống chi trước đó còn phải tìm cho nàng một thân phận danh chính ngôn thuận.”
Lâm Vãn Khanh vẫn khó xử như cũ.
Sau bốn tuổi, thân phận của nàng là Lâm bá phụ hối lộ quan viên phụ trách thu thập hộ khẩu của huyện, lấy lý do trong nhà không có con để giấu giếm.
Bởi vì lúc ấy ở quê nhà muốn nộp ít thuế, đều sẽ giấu giếm nam đinh như vậy. Báo trong nhà có nhiều nam đinh như nàng là số ít, người làm việc này nghĩ có thể lấy bạc, còn có thể thu thuế nhiều hơn, nên nàng cũng thuận theo hắn ta thôi.
Sau đó, bọn họ lăn lộn ở vài chỗ, người biết chuyện cũng đều mất đi liên lạc. Cho nên nàng vẫn lấy thân phận nam tử để đến trường, sau khi nhập sĩ cũng vì chức quan thấp kém, kiểm duyệt thân phận cũng cho chút lợi ích, nên cũng lừa gạt cho qua.
Nhưng lần này thì khác.
Có Thái hậu và Đại Lý Tự đốc thúc, e rằng người phía dưới cũng phải cẩn thận cái đầu. Vậy nên thân phận của nàng rất có thể sẽ không giấu được nữa.
Chuyện này được điều tra ra thì sẽ như một hòn đá khơi dậy ngàn con sóng.
Tô Mạnh Ức có thể tin nàng nhưng còn Thái hậu thì sao?
Vĩnh Huy đế thì sao?
Năm đó Tiêu gia mang danh “mưu phản” mà bị hỏi tội, bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng, đứng ngoài theo dõi, bọn họ sẽ nguyện ý để Tiêu gia được lật lại án sao?
Dù Tô Mạch Ức có đồng ý giúp nàng, nhưng trong đó có biết bao nhiêu hòn đá cản đường, còn có thể sẽ rơi vào vô vọng, hắn có thể kiên trì bao lâu?
Suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức đứng ở hành lang, nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Tô Mạch Ức mở miệng trước.
“Ta chưa bao giờ hỏi chuyện nhà nàng.” Giọng điệu hắn lạnh nhạt, ánh sáng trong mắt vừa rồi tối đi một chút, vẻ mặt nhìn về phía nàng nhưng lại khó phân biệt hỉ nộ. Giống như biến thành một Tô đại nhân uy nghiêm trên công đường
Hắn dừng một chút rồi tiếp tục, nói: “Bởi ta nghĩ nếu nàng thật sự muốn nói, sẽ có một ngày nàng thẳng thắn nói với ta. Vậy nên, nàng không nói, ta cũng không hỏi.”
Hắn ngừng lại, chờ đợi cho câu trả lời từ nàng.
Nhưng giữa hai người, chỉ có bóng đêm tĩnh lặng và gió mát thổi qua sân.
Hắn không phải là bông tuyết trong suốt, trong mắt không có nửa hạt cát.
Nhưng vì nàng, hắn nguyện ý để mình hóa thành tro một lần.
“Ngài hoàn toàn không hề hiểu ta, đúng không?” Lâm Vãn Khanh hỏi, trong giọng nói như chứa sóng dữ gió rền: “Thậm chí ngài còn không biết thân phận của ta.”
“Đúng…”
Tô Mạch Ức rũ mắt nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng cười.
Hai người cách nhau rất gần, mùi ngải thảo tươi mát trên người nàng như màn đêm dịu dàng, rải khắp mọi nơi nhưng lẳng lặng không hề phô trương.
Hắn quả thực không hiểu nàng.
Hắn không biết nàng đến từ đầu, tên là gì, có dụng tâm gì?
Thậm chí ngay trước khoảnh khắc này đây, hắn còn tưởng nàng cũng như hắn chờ mong mười dặm hồng trang, một thân giá y.
Nhưng hắn cũng biết rất nhiều về nàng.
Hắn biết trong hơn một trăm gian phòng của Đại Lý Tự, nàng thích nhất là Tông Án Thất.
Hắn biết lúc xem hồ sơ nàng sẽ nhíu mày mím môi, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Hắn còn biết mỗi khi nàng trầm mặc, cũng có lúc không hẳn là đang suy tư về chuyện gì mà là làm sao để giấu giếm chuyện mà bản thân không muốn nói ra.
Giống như bây giờ vậy.
Nhưng những điều này, hắn đều không nói với Lâm Vãn Khanh, muôn vàn suy nghĩ vào giờ phút này chỉ hóa thành một câu nói bình thản không có gì.
Hắn nói: “Lâm Vãn Khanh, đây là lần cuối cùng ta chờ nàng, chuyện giữa chúng ta không thể chỉ một mình ta chủ động. Thứ có thể cho, ta sẽ cho. Nhưng nếu nàng để ta đi thêm một bước…”
Hắn tới gần một chút, dưới ánh đèn hành lang tịch mịch, con ngươi u ám cô đơn nói không nên lời.
Ánh mắt sáng quắc ấy quét qua gương mặt nàng, tựa như một thanh ánh sáng lửa, thiêu đến mức Lâm Vãn Khanh rịn ra từng tầng mồ hôi.
Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng mất mát, cứ tựa như người trước mặt hóa thành tro bụi.
“Ta sẽ xoay người rời đi.” Hắn nói bằng giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ có.
Đêm không đủ dày, vẫn có thể nhìn thấu.
Ánh sáng trong vắt lạnh lẽo cựa phá tầng mây tuôn ra ngoài, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy bóng dáng hai người dây dưa giằng co trên phiến đá.
Một khắc sau, môi Tô Mạch Ức rơi trên trán nàng.
Hắn ôm nàng, đem nàng thu vào lồng ngực, lặng yên ở bên tai nàng gọi một câu: “Khanh Khanh.”
Đầy quyến luyến.
*
Đại Minh cung, Thừa Hoan điện.
Có người đẩy cửa tẩm phòng, nghiêng người đốt nến trong bên trong.
Vệ Thù tâm sự nặng nề, giờ khắc này đang ôm gối ngồi trên giường. Nàng ta thấy có người đến thì vô cùng hoảng sợ, ánh mắt chứa đầy sự phòng bị.
“Là bổn cung.” Một giọng nữ thanh lệ từ phía sau bình phong truyền đến, đoan trang đại khí.
Trần Hoàng hậu được nhũ nương đỡ lấy, từ ngọn đèn dầu đi ra.
Vệ Thù muốn đứng dậy hành lễ, nhưng được bà ấy miễn cho.
Những người còn lại đều cúi đầu lui xuống, Trần Hoàng hậu ngồi xuống bên giường nàng ta.
“Chuyện mà bổn cung nói, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bà ấy hỏi, chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng lắc lư.
Trong nháy mắt Vệ Thù cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Nàng ta đến gần một chút, trong giọng nói mang theo cầu xin: “Ta, mẫu thân của ta còn ở trong tay bọn họ, nếu ta không thay bọn họ làm việc…”
“Nhưng nếu ngươi thay bọn họ làm việc, bổn cung có một vạn biện pháp để kết liễu ngươi.” Giọng điệu của Hoàng hậu hờ hững, không hề gợn sóng.
“Nếu ngươi chết, mẫu thân ngươi sẽ như thế nào?” Bà ấy hỏi, trong giọng nói thế nhưng còn mang theo ý cười: “Suy cho cùng đều là người phải chết, cần gì phải uổng phí tâm tư.”
“Nương nương!” Vệ Thù nghe vậy, “bụp” một tiếng quỳ xuống đất.
Nàng ta lăn từ trên giường xuống, nên khi quỳ xuống, âm thanh đặc biệt vang lên, phảng phất xương đầu gối đã vỡ vụn.
Trần Hoàng hậu lui về phía sau, không phải bị dọa, mà là bị hành động đột ngột này của nàng ta mạo phạm đến, bà ấy nhíu mày, dùng quạt che lấy mũi miệng, vẻ mặt chán ghét.
“Hừ…” Bà ấy lạnh lùng cười, hai đầu ngón tay xoay tròn chiếc quạt, một vài vệt sáng chiếu xuống mặt bà ấy, trông giống râu cọp đang phe phẩy.
“Chỗ dựa của cả ta và ngươi đều là Thái hậu và Hoàng thượng. Tô thế tử được Thái hậu yêu thương như thế, ngươi nói xem, ngươi nhắm vào ai không nhắm, thế nào lại muốn gây khó dễ với hắn chứ.”
Vệ Thù nắm chặt y phục của mình, im lặng không lên tiếng.
Nàng ta chẳng qua chỉ là một trong những quân cờ nhỏ bé nhất của những âm mưu nơi cung cấm này. Vệ Thù thậm chí còn không biết được người đứng phía sau màn thao túng mình là ai.
Nàng ta có quyền lựa chọn sao? Chẳng qua chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Hoàng hậu thấy bộ dạng này của nàng ta liền không hài lòng, cười lạnh nói: “Nếu ngươi không muốn một lòng cùng bổn cung, vậy cứ việc đi thử xem liệu năng lực của mình có lật được cái Thừa Hoàn điện này không.”
Bà ấy tới gần một chút, một đôi mắt hạnh đẹp nhuốm ánh lửa sáng ngời, trong đêm tối lộ ra một chút quỷ mị.
“Đến lúc đó, chỉ riêng tội danh giả mạo đích công chúa thôi cũng đủ để ngươi chết hơn vạn lần rồi.”
Nói xong Trần Hoàng hậu đứng dậy, ném lại cho Vệ Thù một ánh mắt khinh miệt, giống như rũ một con kiến hôi đáng thương xuống.
Nhũ nương theo Hoàng hậu rời khỏi tẩm điện của Vệ Thù.
“Nương nương.” Nhũ nương lo lắng quay đầu lại nhìn một chút, nói: “Nếu nàng không chịu theo nương nương thì sao lại không mượn tay Thái hậu diệt trừ nàng. Một lần liền triệt hạ, còn khử đi người mà bọn họ gài vào đây.”
Hoàng hậu nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, bước chân hơi không vững, nhìn nhũ nương nói: “Ngươi cho rằng bổn cung không muốn sao? Nhưng bây giờ không phải lúc.”
“Thái hậu luôn luôn khôn khéo, tuyệt đối không phải là phụ nhân dễ đối phó nơi chốn thâm cung này. Ngươi nghĩ bà ta chưa bao giờ nghi ngờ bổn cung sao?”
Nhũ nương cúi đầu, không nói nữa.
Hoàng hậu lại nói: “Nếu Vệ Thù tiết lộ cho Thái hậu những tin tức bất lợi cho bổn cung, khó tránh Thái hậu sẽ đi điều tra kỹ lưỡng. Hiện giờ Tô Mạch Ức và Hoàng thượng lại nhìn chằm chằm đủ loại tiền triều, thời buổi rối ren, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”
“Vâng.” Nhũ nương lên tiếng: “Nhưng lão nô thật sự rất lo lắng. Nếu chuyện Vệ Thù nói là thật, người đến Hồng Châu thật sự là Tô thế tử, lỡ như hắn nắm được đầu kia, năm đó chuyện của Tiêu Lương Đệ…”
Vẻ mặt của Hoàng hậu trầm xuống, bà ấy nắm chặt chuôi quạt, cổ tay khẽ run lên, ngón tay trắng bệch, như muốn bẻ gãy vật đang cầm.
Bà ấy đang sợ hãi chuyện đó!
Không xử lý Vệ Thù, một phần là vì Thái hậu, phần còn lại chính là bởi vì chuyện này.
Trong tay bọn họ có điểm yếu của bà ấy. Nếu nàng ta không thuận theo, chuyện năm đó sẽ bị lật ra, nàng ta chết đi thì không nói làm gì, nhưng còn liên lụy đến tiền đồ của nhà mẹ đẻ và Thái tử.
Hoàng hậu tâm phiền ý loạn, không nghĩ ra cách nào.
Nhũ nương thấy thế cũng biết mình nói sai lời, cuống quýt bào chữa: “Nhưng Chương Nhân làm việc luôn luôn cẩn thận, không phải hắn đã xác nhận người kia không phải Tô thế tử rồi sao? Cho dù phải, hắn cũng sẽ không có tiết lộ nửa phần tin tức, ở Hồng Châu đương nhiên vẫn ổn.”
“Huống hồ, lão nô nghe nói bên Hoàng thượng cũng không hoài nghi gì về Tống Chính Hành, cũng không để Hình Bộ và Đại Lý Tự đi hỏi.”
Hoàng hậu vẫn không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cúi đầu thở dài một câu: “Chỉ mong là vậy.”
*
Một cửa hàng bán màn thầu ở phía tây làm ăn rất phát đạt.
Lúc trước khi còn ở Kinh Triệu phủ, mỗi khi xong việc, Lâm Vãn Khanh và Lương Vị Bình đều đến đây ăn khuya.
Sau khi từ Hồng Châu trở về, cũng không biết có phải vì chuyện hôn lễ hay không, mà Lâm Vãn Khanh luôn cảm thấy Tô Mạch Ức bỗng nhiên lại bận rộn.
Tuy hai người vẫn ở Đại Lý Tự nhưng cơ hội gặp mặt thật sự là rất ít.
Liên tiếp mấy ngày nay, sau khi lên triều Tô Mạnh Ức đều bị Vĩnh Huy đế giữ lại nghị sự. Ngày nghỉ, hắn cũng thường xuyên nhận được khẩu dụ triệu vào cung.
Lâm Vãn Khanh thường ngủ đến mơ mơ màng màng mới cảm thấy có người lặng lẽ lên giường.
Sau đó hôm sau tỉnh lại cũng nhìn thấy bên cạnh trống không.
Thậm chí có nhiều lần nàng còn hoài nghi, người mỗi đêm vẫn ôm nàng ngủ có khi chỉ là sự tưởng tượng của bản thân nàng thôi.
Nhưng cũng may Tô đại nhân bận rộn trở về, chỉ cần là trở về hắn nhất định sẽ thừa dịp nàng ngủ say, len lén đặt trong lòng bàn tay hoặc dưới gối nàng một món đồ chơi hắn tìm được ở trong cung hay mua về.
Từ thứ nàng dùng được như đồ kê sách, thoại bản, giá bút đến thứ nàng không dùng như son phấn, kiểu dáng mỗi món cũng vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu.
Vì thế sự thấp thỏm trong lòng lại bị những vật nhỏ này phủi sạch.
Lương Vị Bình ở trước mắt đang vùi đầu ăn màn thầu, đầu chảy đầy mồ hôi.
Gần đây không có Tô Mạch Ức bên cạnh, một mình Lâm Vãn Khanh luôn suy nghĩ lung tung, nên nửa đêm luôn kéo Lương Vị Bình đi khắp nơi giải sầu.
Nàng nhìn hắn, buồn chán lấy tay kéo vỏ bánh bao, hưng trí thiếu thốn.
“Ta nói này.” Lương Vị Bình dùng đầu lưỡi móc đồ trong miệng, miệng lưỡi nói không rõ: “Thời gian này muội đi đâu thế? Ta đã nhiều lần đến Đại Lý Tự tìm muội nhưng bọn họ đều nói muội không ở đó, ta hỏi muội đi đâu cũng không ai nói, ta còn tưởng muội bị phái đi làm mật thám rồi!”
Lâm Vãn Khanh nghe Lương Vị Bình nói, vội đưa tay che miệng hắn lại.
“Nhiều người nhiều miệng, chớ có ăn nói lung tung!”
Trong miệng Lương Vị Bình còn ngậm bánh bao nóng hổi, bị Lâm Vãn Khanh che như vậy, nhất thời nóng đến rơi nước mắt. Hắn giãy giụa gật đầu, Lâm Vãn Khanh mới chịu buông ra.
“Ta… ài…” Lâm Vãn Khanh muốn rồi nói lại thôi, không biết bắt đầu từ đâu.
“Tô Mạch Ức nói muốn lấy ta.”
“Phụt.”
Lương Vị Bình nghe vậy, sợ tới mức bánh bao trong miệng bị phun ra ngoài.
“Khụ khụ khụ khụ…” Hắn điên cuồng ho không ngừng, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
“…” Lương Vị Bình lắp bắp hỏi lại: “Muội nói cái gì?”
“Ta nói.” Lâm Vãn Khanh thở dài: “Tô Mạch Ức nói hắn muốn lấy ta ta.”
Cuối cùng Lương Vị Bình cũng tỉnh táo, hắn ngơ ngác nhìn Lâm Vãn Khanh một lúc lâu, sau đó vẫy tay gọi tiểu nhị trong cửa hàng đến,
“Màn thầu này hết bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.
“Hai người hết sáu văn tiền.”
“Cầm lấy.” Lương Vị Bình nghĩa khí lấy sáu văn tiền đặt trong tay tiểu nhị trong tiệm, phất tay bảo hắn ta lui xuống.
Một lát sau, hắn mới quay đầu lại, nhìn Lâm Vãn Khanh cười đến hai mắt tỏa sáng: “Được diện kiến Thế tử phi, bữa bánh bao này, Lương mỗ nên thể hiện kính ý, ha ha…”
“…” Lâm Vãn Khanh nhìn hắn mà giật giật khóe miệng, trợn mắt rồi đứng dậy rời đi.
Lương Vị Bình ngơ ngác một chút rồi đuổi theo, nửa đường nhớ tới hai cái bánh bao kia còn chưa ăn xong, lại quay trở về để tiểu nhị trong quầy đóng gói lại.
Lúc này mới xách theo hai cái túi giấy dầu, vội vàng đi theo.
“Muội, muội chạy cái gì?” Lương Vị Bình đuổi theo đến thở hồng hộc.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên dừng bước, nhìn hắn nói: “Có cách nào không? Có thể nào…”
Nàng dừng một chút, như đang tìm kiếm một từ ngữ thích hợp nhất: “Có thể trì hoãn hôn lễ thêm chút không?”
“Muội không muốn gả cho hắn?” Lương Vị Bình mở to hai mắt, không dám tin.
“Muội cũng biết trong số những người chưa lập thất ở Thịnh Kinh này, luận về gia thế, diện mạo, tài học, tiền đồ. Nếu Tô đại nhân xếp thứ hai, người xếp thứ nhất sẽ bị Thái hậu phái người ám sát suốt đêm. Gả cho hắn, có thể nói là muốn thân phận có thân phận, muốn thanh tĩnh có thanh tĩnh, so với làm Thái tử phi còn sướng hơn, muội đừng như thế chứ.”
“…” Đây là cái ví von gì đây?
Lâm Vãn Khanh nhìn gương mặt nổi gân xanh của Lương Vị Bình, ngẩng cổ: “Cũng không phải không muốn gả, chỉ là… không thể nhanh như vậy được…”
“Ồ!” Lương Vị Bình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Vậy đơn giản thôi, muội nói bản thân có một trúc mã có hôn ước cùng nhau, hiện tại phải từ hôn trước mới có thể đính hôn với hắn.”
Chương 58: Âm mưu
Mí mắt Lâm Vãn Khanh giật giật, trả lời: “Thôi đi, ta tự nghĩ cách còn hơn…”
Ánh trăng thưa thớt, giờ Hợi hai khắc, mọi nhà đều đã vào mộng. Trên đường trừ khi thỉnh thoảng có vài tên say rượu thì không còn ai nữa.
Lương Vị Bình muốn đưa Lâm Vãn Khanh về Đại Lý Tự. Hai người cứ đi dọc theo các phường, mãi đến khi cách đó không xa truyền đến vài tiếng cười đùa.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy ba bóng người đi tới trong ánh đèn đường mờ ảo.
Người đi đầu vừa nói đùa với hai người phía sau, vừa ăn thứ gì đó được đóng gói cầm trong tay.
“Bốp!”
Lúc ba người kia đi ngang qua bọn họ, Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên cảm thấy bên tai mình như bị cái gì đó đập một cái.
Nhìn kỹ, hoá ra là bao giấy dầu trong tay người mà nàng vừa nhìn thấy.
Giấy dầu rơi trên mặt đất rồi bắn lên, nhanh như chớp lăn đến góc tường, để lại một đường đầy nước canh dầu mỡ.
Lâm Vãn Khanh giật mình, đưa tay sờ đầu mình, chỉ sờ được một tay toàn dầu…
Hắn ta ăn màn thầu nước.
“Đứng lại!” Lâm Vãn Khanh tức giận, quát lên với mấy gã nam tử đã đi cách nàng một khoảng.
Mấy người nghe tiếng dừng bước, không thèm để ý xoay người, đụng phải ánh mắt của nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới thấy rõ ràng, người đập vào mắt nàng là một công tử mặc cẩm y ngọc bào. Sinh ra đã thanh tú, tuấn tú nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự ngạo mạn, cùng thái độ nhìn người chẳng ra gì ấy, vừa nhìn là đã biết bao cỏ ăn chơi trác táng của vị đại nhân nào trong Kinh rồi.
“Ngươi tùy tiện ném đồ lung tung trên đường, nếu làm người khác bị thương thì quan phủ sẽ hỏi tội đấy.”
Lâm Vãn Khanh nói, ẩn nhẫn lửa giận.
Người trước mặt lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, hai người đi cùng hắn ta mở miệng trước.
“Gào cái gì, một con chó hoang cũng dám cản Trần nhị công tử à!”
Hai người nói xong còn làm bộ muốn xắn tay áo tiến lên, nhưng bị Nhị công tử ngăn lại.
Hắn ta nghiêng đầu liếc Lâm Vãn Khanh một cái, ánh mắt dừng lại trên một thân quan phục của nàng, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ghét bỏ cùng khinh bỉ: “Ta còn tưởng là gì, hoá ra chỉ là một tiểu quan cửu phẩm, người của Kinh Triệu phủ? Hay là của Đại Lý Tự?”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta tiến đến gần Lâm Vãn Khanh hai bước, há mồm ra toàn là một mùi rượu, bốc mùi đến mức Lâm Vãn Khanh nghiêng đầu che miệng mũi lại.
Ở Thịnh Kinh một năm, Lâm Vãn Khanh vẫn nghe được một vài tên ăn chơi trác táng nổi tiếng, Trần nhị công tử này chính là một trong số đó.
Thân là đích độc nhất của Thống Lĩnh Cấm quân Nam Nha Trần Diễn, cháu ruột của Trần Hoàng hậu, người này ngày thường làm xằng làm bậy, tội ác chất chồng.
Khi còn ở Kinh Triệu Phủ, đã không ít lần nàng nhìn thấy Lý Kính Triệu phải theo sau giải quyết hậu quả cho hắn ta.
“Răng rắc.”
Bên chân truyền đến hai tiếng vỡ vụn, tiếng đá nhỏ cứng rắn rơi xuống đất, nảy lên hai cái.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai miếng bạc vụn.
“Cầm rửa lông đi, hơn nửa đêm đừng ra ngoài, chó hoang sẽ bị người ta đánh đấy.”
Lâm Vãn Khanh không thể nhịn được nữa, yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Dựa theo tính tình vốn có của nàng, hôm nay nhất định sẽ nuốt không trôi cái khẩu khí này. Nhưng bây giờ Tô Mạch Ức bận như vậy, Lâm Vãn Khanh không muốn gây thêm phiền toái cho hắn nữa.
Cho nên mấy lời mồm mép khẩu thị kia cuối cùng vẫn bị nuốt vào.
Nhưng mà một khắc sau, nàng liền bị hai tiếng kêu thảm thiết của Trần nhị công tử làm cho kinh hãi.
Lương Vị Bình luôn luôn sợ hãi kia không biết có mạch nào bị tổn thương không. Mà trong lúc Lâm Vãn Khanh đang bối rối, hắn hung hăng lấy bánh bao trong túi giấy ra, sau đó ném toàn bộ lên mặt Trần nhị công tử.
“Ngươi mới là người nên cút đi đấy, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, nửa đêm ra ngoài cũng không sợ kẻ thù trực tiếp kết liễu ngươi sao?”
Nói xong hắn hướng về phía mấy người kia xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.
“Huynh làm gì vậy?” Lâm Vãn Khanh kinh sợ.
“Ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi, hiện giờ có muội làm chỗ dựa cho ta, ta muốn giáo huấn cái tên ác quỷ khét tiếng này!”
Lương Vị Bình nói còn chưa xong, đã nghe bên tai vài tiếng “xào xạc”, bốn phía đường phố không biết từ nơi nào xuất hiện hơn mười tên ám vệ mang theo đao kiếm.
Lâm Vãn Khanh: “…”
Lương Vị Bình: “…”
Chẳng trách Trần nhị công tử kẻ thù nhiều như vậy mà còn nghênh ngang nửa đêm lượn lờ trên phố, thì ra cha hắn ta sớm đã có tính toán, âm thầm sắp xếp ám vệ bảo vệ.
“Chuyện này…” Sắc mặt Lương Vị Bình trắng bệch, dùng khuỷu tay thúc Lâm Vãn Khanh: “Làm sao bây giờ…”
Lâm Vãn Khanh nuốt nước bọt, dưới chân khẽ dịch về phía sau: “Chúng ta đánh không lại, huynh biết chứ?”
“Ừ, ừ…” Lương Vị Bình gật đầu.
“Nơi này cách Đại Lý Tự không xa, huynh biết chứ?”
“Ừ, ừ…” Chân Lương Vị Bình run rẩy.
“Vậy còn ngây ngốc ở đây làm gì, chạy đi!” Lâm Vãn Khanh hét lên, lòng bàn chân bôi dầu.
Lương Vị Bình ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, kéo áo bào lên, chạy rất nhanh.
Trước mắt hai người là một mảnh đen tối, họ ôm đầu chạy loạn, ám vệ vây đuổi chặn đường, mái hiên bay đến vách tường. Đánh không lại, chạy cũng chạy không lại, trong lòng Lâm Vãn Khanh vô cùng phẫn uất.
Bên tai truyền đến một trận tiếng vang nhỏ, là thanh âm binh khí lạnh lẽo lướt qua gió đêm, cực nhỏ mà không thể nhận ra.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ám vệ đã đuổi tới gần, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào cánh tay nàng.
Có cần kích thích như vậy không?
Quan viên cửu phẩm của triều đình nói giết thì giết sao?
Nhưng sau một khắc, trong ánh mắt nàng chỉ thấy một đạo bạch quang bay tới, như ánh trăng lơ lửng.
“Xẹt.”
Tiếng kim loại phát ra vang lên chói tai, theo đó là một tiếng “rắc” giòn tan, kiếm trong tay ám vệ bị gãy thành hai đoạn.
Ám vệ dẫn đầu bỗng nhiên dừng bước, hắn giơ tay lên ý bảo người phía sau, tất cả mọi người thả lỏng truy kích.
Lâm Vãn Khanh lo chạy trốn cũng không nhìn thấy cảnh này, chỉ theo Lương Vị Bình rẽ vào một con hẻm nhỏ ở cuối đường.
Thật sự là chạy không nổi nữa rồi.
Vốn định chạy về Đại Lý Tự, nhưng những người đó đuổi ác liệt quá, nàng chỉ có thể hốt hoảng chạy đại.
Lâm Vãn Khanh dùng một tay chống chân, một tay vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao, để dễ nhận biết trước mắt họ đang ở xóm nào ở Thịnh Kinh thành.
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bịt miệng nàng lại.
Lâm Vãn Khanh kinh hãi, đang muốn giãy giụa, lại nghe bên tai truyền đến thanh âm khiếp đảm của một nữ tử.
“Đừng sợ, đi theo ta.” Nàng ta nói, ngược lại đi tới trước mắt Lâm Vãn Khanh: “Là ta, ngươi đã cứu ta.”
Dưới ánh đèn đường, nữ tử mặc áo vải thô, khăn đội đầu, đeo mạng che mặt xuất hiện trước mặt Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh giật mình, không nhận ra nữ tử này là ai. Cho đến khi nàng ta tháo khăn đội đầu và mạng che xuống.
Tóc vàng, mắt xanh, mũi cao, đây là đào kép mà nàng đã cứu ở Hồng Châu.
*
Đèn đuốc của Tử Thần điện suốt đêm không tắt, dưới ánh sáng của mười hai liên chi thanh đồng, Vĩnh Huy đế lấy một phong mật thư đưa cho Tô Mạch Ức.
“Đã có tin tức di chuyển của đám tham ô khoáng ở Hồng Châu.”
Tô Mạch Ức sửng sốt, tiếp nhận mật thư nhanh chóng đọc xong.
Bức thư nói lô quặng ô được đánh dấu đã được Chương Nhân treo dưới đáy tàu và vận chuyển ra bằng đường thủy. Người làm việc tuân theo mệnh lệnh vẫn chưa lên tiếng, một đường đi theo lô hàng kia từ Hồng Châu đến Hoài Nam.
Tay cầm mật thư rất căng thẳng, đồng tử của Tô Mạch Ức hơi run lên.
Hoài Nam, từ thời tiên đế, đó từng là đất phong của Lương Vương.
Vĩnh Huy đế thấy vẻ mặt hắn khẽ thay đổi, trầm giọng nói: “Mọi người chỉ biết tiên đế đã từng ‘chén rượu thích quyền’, từ trong tay phiên vương các nơi thu hồi đất phong và binh quyền, lại không biết năm đó khi việc này thành công, ngài ấy lại âm thầm cùng Lương Vương đạt thành một hiệp nghị.”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, nhìn về phía Vĩnh Huy đế, chờ hắn ta nói xong.
“Năm đó chuyện con nối dõi của tiên đế gặp khó khăn, kế vị bảy năm, trong cung cũng chưa từng truyền ra tin vui. Lại trùng hợp tiền triều chinh chiến ba năm, bình phục loạn Ngô Vương, tiên đế liền có tính toán lôi kéo Lương Vương, lúc đó đang là người có thực lực mạnh nhất.”
Về phần mượn sức bằng cách nào, Tô Mạch Ức lúc này cũng đoán được một… hai…
Năm đó Ngô Vương tạo phản, triều đình phái binh trấn áp, cứng cỏi tranh giành, lưỡng bại câu thương.
Tiên đế cố ý diệt trừ hậu hoạ dài lâu, hơn nữa con nối dõi của mình cũng mệnh yếu. Vì không để hoàng quyền rơi xuống, liền hứa giao hoàng vị cho thân đệ Lương Vương, để cho ông ta dẫn đầu, biểu lộ lòng trung thành với triều đình.
Lương Vương lúc ấy trực quan yếu, lại không rõ triều sự, dưới sự hấp dẫn của quyền lực và thân tình, liền đồng ý đề nghị của tiên Đế, dẫn đầu đem đất phong và binh quyền trong tay giao ra.
Nhưng vài năm sau, đợi đến khi hoàng quyền vững chắc, theo đó công chúa An Dương được sinh ra, tin vui hậu cung liên tiếp truyền đi, con nối dõi của tiên đế cũng dần dần hưng thịnh.
Lương Vương lúc này mới phản ứng lại, sợ mình bị tiên đế lừa gạt, thỏ chết chó nấu, qua cầu rút ván.
Nhưng lúc ấy ông ta đã là một thân vương mất đi thực quyền, muốn chống lại tiên đế, không khác gì là người si nói mộng.
Nếu như thế, thì ông ta âm thầm nuôi dưỡng tư binh, vơ vét tài sản, tranh đoạt tước vị, cũng rất có động cơ.
Thất quyền dễ nhưng dưỡng quyền lại khó, thứ mà năm đó ông ta một sớm một chiều ném đi, hiện giờ lại phải trải qua mưu đồ dài hơn mười năm, mới có thể một lần nữa cầm lên.
Lương Vương quả nhiên là ẩn nhẫn ẩn nấp, trăm phương ngàn kế.
“Vậy bây giờ, Hoàng thượng tính thế nào?” Tô Mạch Ức hỏi.
Vĩnh Huy đế trầm mặc, trong chốc lát không nói gì.
Chỉ dựa vào mấy rương ô khoáng được vận chuyển đến Hoài Nam, hoàn toàn không đủ để chứng minh Lương Vương có tâm tạo phản.
Nếu dùng cái này làm khó ông ta, ngược lại sẽ hạ xuống ác danh tàn sát hoàng thất tông thân, bất kính với tôn trưởng.
Huống hồ ông ta có thể cẩn thận che giấu lâu như vậy, vây cánh ở tiền triều có lẽ cũng rất khó gỡ, hơn nữa còn có quan hệ thông gia giữa ông ta và nhà mẹ của Hoàng hậu, nếu liên luỵ Thái tử. Chỉ sợ là Lương Vương sẽ càng mượn cơ hội gây khó dễ này để đánh ngược lại.
Chuyện này thật sự rất khó nghĩ.
Muốn im lặng trong trò chơi này mà giành được thắng lợi, ngoại trừ đã có bàn bạc từ lâu, nếu không thì thật sự không có biện pháp khác.
Nhưng Lương Vương cũng chưa chắc đã cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Ông ta đã bắt đầu chú ý binh khí, nếu kéo dài, sợ là đêm dài lắm mộng.
Suy nghĩ rơi vào bế tắc, đại điện nhất thời yên tĩnh đến mức kim rơi xuống có thể nghe thấy.
“Hoàng thượng.” Đại Hoàng Môn Phú Quý đi tới, trong tay cầm một hộp thức ăn, nhìn nhìn Vĩnh Huy đế, lại nhìn Tô Mạch Ức nói: “Đây là canh Thái hậu để nô tài đưa tới, nói là triều chính vất vả, đừng để thân thể tiều tuỵ.”
“Ừm.” Vĩnh Huy đế tùy ý đáp một tiếng, phất tay ý bảo ông ta đặt đồ xuống.
Khi Phú Quý đi ngang qua bên cạnh Tô Mạch Ức còn nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường nói: “Thái hậu còn để cho nô tài nói với Hoàng thượng một câu.”
Vĩnh Huy đế dừng lại một chút, ngẩng đầu ý bảo ông ta nói tiếp.
Phú Quý mở hộp thức ăn trong tay ra, nói: “Thái hậu nói, con ngỗng này năm ngoái nương nương nuôi ở hành cung, thấy nó thông minh nên liền cho nó làm con ngỗng đầu đàn. Nhưng nó không biết tốt xấu gì, năm lần bảy lượt chạy ra khỏi hàng rào nuôi nhốt, còn dẫn theo những con ngỗng khác công nhiên đuổi theo cung nhân nuôi dưỡng, Thái hậu trong cơn tức giận liền thừa dịp nó chạy ra khỏi hàng rào, sai người làm thịt nó.”
Ông ta dừng một chút, đi quan sát biểu cảm của Tô Mạch Ức và Vĩnh Huy đế, lại nói: “Từ đó về sau, những con ngỗng khác đều an phận hơn rất nhiều. Cho nên Thái hậu đặc biệt bảo nô tài đưa nó tới, để Hoàng thượng và Thế tử nếm thử một chút.”
Tô Mạch Ức nghe hiểu, trong lòng run lên, quay đầu nhìn Vĩnh Huy đế, Hoàng thượng cũng có vẻ hiểu được.
Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu không có chứng cớ, vậy đào hố để ông ta tự nhảy vào. Người có tâm bất chính, có mưu đồ khác là Lương Vương, có dục vọng tất loạn, người nên hoảng hốt hẳn phải là bọn họ.
Phú Quý nói xong, liền cúi đầu lui xuống.
Trong Tử Thần điện đèn đuốc sáng trưng, quân thần hai người nhìn nhau cười.
Tô Mạch Ức mở bản điều tra về Tống Chính Hành trên ngự án, hỏi: “Hoàng thượng có biết Tống Chính Hành này bắt đầu từ thứ sử Nhâm Hồng Châu, chính là môn sinh của Lương Vương không?”
Vĩnh Huy đế gật đầu, từ chối cho ý kiến.
“Vụ án bạc giả lúc trước, hơn nữa vụ án giết người của Tống phủ hiện giờ Đại Lý Tự can thiệp vào, vụ án đồ ngục ở Kinh Triệu phủ, từng vụ từng việc đều có bóng dáng của Tống Chính Hành, chẳng lẽ Lương Vương không cảm nhận được sao?” Tô Mạch Ức hỏi.
Vĩnh Huy đế như có điều suy nghĩ, cũng không nói gì.
“Theo thần quan sát…” Tô Mạch Ức nói: “Lương Vương tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, Hoàng thượng cũng biết chuyện, cho dù che giấu tốt hơn nữa, bọn họ chắc chắn cũng không đến mức hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không khi thần ở Hồng Châu, Chương Nhân cũng sẽ không thăm dò vài lần.”
“Ý của ái khanh là…” Vĩnh Huy đế nhìn Tô Mạch Ức, lông mày hơi nhíu lại.
“Vâng.” Tô Mạch Ức gật đầu: “Sở dĩ Lương Vương vẫn giữ lại Tống Chính Hành đến bây giờ mà không làm gì, cũng không phải vì ông ta không phát hiện ra, mà là bởi vì ông ta không dám.”
Hắn dừng một chút, dưới ánh nến mặt mày lộ ra vẻ sáng sủa: “Bởi vì trên tay Tống Chính Hành, có nhược điểm của hắn. Nếu thần đoán không sai…”
Một ngón tay của Tô Mạch Ức ấn xuống hồ sơ, khẳng định nói: “Một khi Tống Chính Hành bị hại, những chứng cứ này sẽ bị người ta trình lên trước mặt Hoàng thượng. Cho nên, chỉ cần triều đình tìm cớ bắt Tống Chính Hành, Lương Vương nhất định sẽ đại loạn.”
“Nhưng nếu hắn khởi binh tạo phản thì làm sao bây giờ?” Vĩnh Huy đế hỏi.
“Lấy lý do gì?” Tô Mạch Ức hỏi ngược lại: “Chỉ cần chúng ta truy bắt Tống Chính Hành với lý do chính đáng, ông ta dám khởi binh thì chính là phản tặc bị thiên hạ chửi bới. Cho nên ông ta không dám bước ra ánh sáng đâu, chỉ dám âm thầm hành động thôi.”
“Thứ chúng ta phải chờ chính là hành động âm thầm của ông ta.”
Vĩnh Huy đế hiểu rõ, cười nói: “Ba ngày nữa là đại hôn của Tam công tử Tống phủ sẽ, đến lúc đó, trẫm nhất định sẽ đích thân đến Tống phủ chúc mừng.”