Ảnh hưởng chuyện lần trước để lại cho Dương Phàm đã dần dần biến mất, mỗi ngày cô đều ghi chép thời gian, khám phá tất cả những điều xung quanh, bất kể là tảng đá hay là đất, thức ăn hay động vật.
Quy luật cuộc sống làm cho cô bình tĩnh lại, mặc dù thỉnh thoảng còn vẫn ‘kích động’, nhưng chuyện như vậy càng ngày càng ít. Cô đặt cho mình rất nhiều yêu cầu, nhất nhất tuân thủ cuộc sống.
Cô không còn sử dụng thời gian một năm 365 ngày để phán đoán nữa, thời gian này quá vụn vặt. Thời gian nơi đây cùng thời gian trước kia cô biết hoàn toàn khác nhau. Cô quyết định lấy một tháng có 50 ngày, một năm có mười tháng, một ngày chia ra bốn quãng thời gian, ban đêm, sáng sớm, giữa trưa và hoàng hôn.
Lần nữa phân chia lại thời gian trên đá, cô tới đây đã qua hai năm rồi. Nhưng đối với thế giới này mà nói, một mùa cũng chưa qua hết.
Thời gian dài như vậy, cô đã có thể nhuần nhuyễn làm quần áo, giày, lột da chuột đất. Cô làm dao xương cho mình, tìm được dụng cụ thay thế đồ nấu thức ăn cùng thức ăn có thể ăn. Cô vốn còn muốn thử xây nhà, bởi vì cô không thể vĩnh viễn dựa vào Nick, nếu như hắn rời cô, ít nhất cô cũng có thể sống ở nơi này.
Xây nhà, chuyện này vẫn chỉ là suy nghĩ, không dễ làm như nói. Đầu tiên là vật liệu.
Nick chưa bao giờ chịu mang cô đi vào sâu trong rừng, bọn họ vẫn chỉ hoạt động ngoài bìa rừng.
Dương Phàm không biết có phải đó là vì ở sâu trong rừng rậm có thiên địch của Nick hay không. Rời khỏi hắn, cô hoàn toàn không có năng lực tự bảo hộ mình.
Bìa rừng chỉ có một loại cây, nó cao vút trong mây, gồ ghề ôm không xuể, thân cây thì thẳng tắp. Vỏ cây có màu đen, rất cứng, Dương Phàm thử dùng dao xương khắc vỏ ngoài của nó. Cho đến khi dao xương bị gảy cũng không thể xẻo xuống dù chỉ là một miếng vỏ cây lớn bằng móng tay.
Rất rõ ràng, cô không thể chặt loại cây này về xây nhà của cô. Mà trừ loại cây này ra, còn lại chính là loại cao nhất cũng chỉ đến eo của cô. Nhánh cây của chúng vừa gồ ghề lại còn nhỏ như ngón út, bọn họ nhóm lửa đều dùng loại nhánh cây này.
Cô gọi chúng nó là cây đen và cây thấp.
Cô vốn muốn dựng một cái nhà cỏ có hình tam giác, dùng nhánh cây dựng thành hình tam giác, phía trên trải cỏ dây là được. Cô cảm thấy đây là cách đơn giản nhất, hơn nữa cô cũng có thể làm được. Nhưng xem ra bây giờ lại không được rồi.
Cô thử dùng tảng đá xếp chồng lên, nhưng lại không tìm được thứ thích hợp giống như xi măng đem mấy tảng đá này dính lại, hơn nữa cô cũng không thể nào đem mấy tảng đá hình dáng bất quy tắc, lớn nhỏ không đều biến thành mấy tảng đá bằng nhau, cố gắng mài bằng sao?
Xây nhà là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lúc cô xuất hiện trong rừng, nơi đó bùn đất là màu đen, có tính dính. Đến gần suối thì bùn đất lẫn trong đất đá có màu đỏ. Mà nơi bọn họ ở trên sườn núi, lớp bùn đất dưới thảm cỏ có màu hồng rám nắng, chà lên còn có cảm giác như cát sạn. Nhưng lúc Nick bắt chuột đất trên sườn núi, chỗ bùn đất sâu phía dưới lại là màu đen, giống trong rừng.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Dương Phàm nghĩ, có phải là bùn đất nơi này thật ra đều là màu đen, nhưng đồi này dưới thời gian dài chịu tác động của khí hậu nên bùn đất từ chỗ khác bị cuốn tới đây, đắp lên bùn đất vốn có màu đen, cho nên mặt ngoài thoạt nhìn là màu hồng rám nắng nhưng thật ra phía dưới lại là bùn đất màu đen?
Địa thế của khu đồi này cao hơn so với rừng rậm, nếu như đào phần đất màu hồng rám nắng phía trên ra thì bùn đất phía dưới cũng cùng một loại với trong rừng rậm, đây không phải nghĩa là đồi này trước đây cũng là một phần của rừng rậm sao?
Dương Phàm bắt đầu đào hố ở trên đồi, thật ra thì cô cũng không biết chuyện này có ích gì không, nhưng cô muốn chứng minh thử xem ý tưởng của cô là đúng hay không.
Cô đào tiếp một cái hố mà Nick bắt chuột đất, mỗi ngày đều rất có tinh thần đào không ngừng. Dường như Nick có một chút xíu hứng thú với chuyện đào hố của cô, có lúc hắn sẽ dùng cái đuôi giúp cô đem đất đẩy ra ngoài hố.
Khi cái động này đào sâu đến mức có thể chôn cả người cô xuống thì ngày vốn không thay đổi ở nơi đây rốt cuộc đã có một chút thay đổi.
Ngày đó, Nick bắt một con vật nhỏ cho cô.
Con vật kia có khuôn mặt giống mèo, bộ lông dày màu rám nắng. Nó giống như con dơi, tứ chi có da cánh, trên cánh có đầy lông tơ mềm mại, nhưng nó lại lớn hơn so với dơi nhiều lắm.
Nick đưa nó cho cô, nó liền dang tứ chi ôm chặt lưng cô, giống như xem cô là mẹ ấy.
Lúc đầu Dương Phàm có chút sợ, nhưng con vật nhỏ này thật sự rất dễ thương, nó tuyệt không hung ác, móng vuốt cũng thu hết vào. Nó nằm trên lưng cô, nhẹ nhàng nhỏ giọng kêu, tiếng kêu của nó giống như con mèo con.
Cô không biết tại sao hắn lại đưa nó cho cô, này giống như một món quà.
Dương Phàm gọi nó là ‘Mimi’, quyết tâm xem nó như thú cưng mà nuôi. Cô lập tức thích con vật nhỏ này. Đến lúc ăn cơm, cô không biết Nick có lấy thức ăn của nó về hay không, nhưng lúc cô định dùng trứng đút cho nó lại phát hiện nó vậy mà dùng móng vuốt của mình cào cào cỏ, tìm được cái gì liền nhét vào trong miệng.
Lúc đầu Dương Phàm cho là nó đang tìm trong côn trùng trong đất để ăn, chờ Nick đút cơm nước cho cô xong, cô lại tới chỗ rễ cỏ vừa rồi Mimi tìm kiếm thức ăn, phát hiện có một ít hạt giống màu xanh biếc hoặc màu nâu lớn nhỏ giống như hạt đậu.
Đây là hạt giống sao?
Từ trước đến giờ không phát hiện ra loại rễ cỏ này. Cô tìm tìm dưới đất, ở sát mặt đất cũng có không ít loại hạt giống như hạt đậu, không tới một hồi cô liền tìm một ít.
Cô nặn chúng ra, trên trong lớp vỏ màu xanh biếc hoặc màu nâu là hai hoặc bốn hoặc sáu lá chồi mầm, chồi mầm có màu trắng nõn, không có chất lỏng, cô dùng lưỡi liếm thử, đắng.
Điều này đại biểu cho điều gì?
Sau đó cô phát hiện gần đây Nick ăn càng ngày càng nhiều, hắn cũng đút cô nhiều thức ăn hơn. Có lúc cô rõ ràng đã ăn quá no nhưng một lát sau hắn lại đút cho cô ăn nữa. Bình thường thịt chuột đất có thể ăn hai ngày, nay chỉ đủ ăn trong một ngày.
Dương Phàm càng ngày càng khẩn trương, cô cảm thấy nói không chừng thật sự đã chuyển mùa, mùa đông thật sự đã tới rồi.
Mimi muốn chạy về rừng, nhưng mỗi lần Nick đều bắt nó trở lại, mấy lần về sau nó cũng không dám chạy nữa, ngược lại luôn theo sát sau lưng Dương Phàm. Nó ăn không ngừng, mặc kệ là lúc nào, cô luôn thấy nó một mực không ngừng tìm hạt đậu trong đất. Trừ hạt giống của cỏ dây, nó cũng ăn một chút côn trùng nhỏ. Sau đó, nó mập lên rất nhanh, lông trên người cũng càng ngày càng dầy.
Dương Phàm bắt đầu tin chắc rằng mùa đông sẽ tới, cô thí nghiệm cắt khoai tây thành khúc nhỏ để cất giữ, mặc dù rất cứng, nhưng nấu đi lên cũng miễn cưỡng có thể nuốt được. Cô thử ăn một tuần, không có bất cứ vấn đề gì, cho nên điên cuồng chứa đựng một đống lớn, khoai tây phơi rồi cất đi, chuột đất cũng không đến trộm nó, cho nên cô lại đem khoai tây khô chồng chất bên ngoài, đơn giản chỉ dùng cỏ dây và lá bạc hà che lại. Từ khi cô tới đây nơi này không có mưa, cho nên đặt bên ngoài cũng không sao, Nick không cho cô đặt thức ăn trong hang đá.
Bây giờ cô cũng không đào hố nữa, mỗi ngày đều không ngừng đem khoai tây Nick đào lên cắt thành khúc phơi cất, không kịp thì nướng lên, cô sợ mùa đông đến đào không được khoai tây nữa. Cô tính trước khi mùa đông đến, cô đã trải qua chừng hai năm ‘mùa thu’, nói không chừng mùa đông cũng sẽ dài như vậy, thậm chí còn dài hơn, cho nên bất kể làm bao nhiêu khoai tây khô cô cũng sợ không đủ.
Một buổi sáng sớm khi cô bắt đầu làm đống khoai tây khô thứ ba, Nick vốn nên đi săn thú từ sáng sớm, nhưng hắn lại không đi, mà là đem chuột đất dư lại tối hôm qua ra nướng.
Sáng sớm đã bắt đầu ăn cơm, đây thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Đây là buổi ‘điểm tâm’ đầu tiên của Dương Phàm trong hai năm qua. Sau đó, Nick dập tắt lửa, sau đó nữa hắn làm một chuyện khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc! Hắn đem cái hang bọn họ vẫn ở đẩy xuống sườn núi!
Lúc ấy hai tay hắn đẩy khối đá lớn kia, hai chân cùng cái đuôi chống trên đất dùng sức, Nhất Cổ Tác Khí[1] liền đem hang đá to đó đẩy xuống dưới sườn núi.
Trong lúc đó Dương Phàm chỉ lui về phía sau mấy bước, ngốc ra nhìn hắn làm như vậy, ngay cả khoai tây khô cô dự trữ chồng chất sau tảng đá cũng bị đụng rơi đầy đất, một phần lớn bị tảng đá lăn theo xuống sườn núi cũng không có thể gọi hồn cô về.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao hắn lại làm như vậy?
Dương Phàm cảm thấy bộ não của mình không đủ dùng, vừa rồi Mimi liền dùng tứ chi ôm lấy đùi cô, hướng về phía Nick dường như đang nổi điên phát ra tiếng kêu chói tai.
Sau đó Nick ngửa mặt lên trời rống to, hắn hướng về bầu trời mà rống, cái đuôi lớn đập xuống mặt đất. Từ khi hắn rống tiếng đầu tiên Dương Phàm liền lặng lẽ lui về núp sau một tảng đá lớn, chuẩn bị thấy có gì không đúng liền chạy. Cô không biết hôm nay hắn bị gì, sao đột nhiên biến thành như vậy?
Nick giống như đang tuyên cáo cái gì đó. Chờ hắn kêu xong liền tới đây bắt lấy Dương Phàm. Cô phát hiện hắn tới gần liền nằm xuống mặt đất, rồi chạy trốn ... Chuyện này căn bản là không thể nào, cô hoàn toàn làm theo bản năng trước tiên lựa chọn nằm xuống đất.
Hắn cõng Dương Phàm trên lưng, giống như mỗi lần bọn họ đi vào rừng. Cô hồi hồn liền phát hiện cô đã giống như trước kia ngoan ngoãn nằm sau lưng của hắn, đôi tay bắt chéo ôm chặt lấy cổ hắn, đôi chân tự nhiên rủ xuống, cả người thật ra là ngồi trên đuôi của hắn.
Mimi từ phía sau ôm lấy lưng cô.
Sau đó, Nick không có giống trước kia chạy vào rừng, mà chạy tới một hướng khác mà bọn họ chưa bao giờ đi qua.
Bọn họ muốn đi nơi nào?
Dương Phàm ngồi trên cái đuôi to của Nick, mờ mịt luống cuống nhìn về thế giới không biết tiền phương.