Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 4




Edit: Mei A Mei

Thấy bóng dáng sứ thần Nguyệt Thị đã biến mất ở góc đường, Vệ Trường Diêu mới thu hồi tầm mắt, buông mành trong tay.

"Hồi cung."

Vừa dứt lời, xe ngựa đã chạy chậm rãi.

Sự yên tĩnh lại quay về bên trong thùng xe. Giải quyết hơn nửa vấn đề, ngực Vệ Trường Diêu bỗng nhẹ nhõm. Bệnh tình kéo dài mấy ngày nay thuyên giảm tức thì, ngay cả huân hương cũng có thể khiến người ta quên đi phiền muộn. Cõi lòng đột nhiên nhẹ bẫng, thân thể cũng thấy hơi mệt, nàng dựa vào thùng xe, chậm rãi ngủ.

Lúc Vệ Trường Diêu tỉnh lại, Tố Kim vén rèm định đỡ nàng xuống xe.

Nàng ngủ mơ, ngây ngô chớp mắt một cái, bỗng nhớ ra những chuyện phát sinh gần đây: hoà thân, chết, sốt cao, dinh Man Di, Thôi Hào, sứ thần Nguyệt Thị...Ánh mắt vốn mơ màng dần dần có tiêu cự, càng ngày càng sáng. Hào quang từ khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn và mỹ lệ càng toả ra bốn phía, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nàng nhìn Tố Kim định lên xe, khoát tay: "Không cần đâu, bản cung tự xuống được."

Tố Kim nghe thấy giọng nói của nàng tươi tỉnh trở lại, lúc này mới hơi yên tâm một chút, mỉm cười với Vệ Trường Diêu: "Hôm nay khí sắc của công chúa đã tốt hơn nhiều. Xem như nô tỳ có thể yên lòng rồi."

Vệ Trường Diêu cười một tiếng trong trẻo với nàng ta, chất giọng trong sáng như rẽ mây nhìn trời, nói: "Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái đấy. Hôm nay bản cung đã giải quyết việc hoà thân, ngươi bảo bản cung không thích làm sao được?"

Vốn dĩ hôm nay Tố Kim vẫn như hoà thượng, chưa hiểu mô tê gì. Nhưng khi vừa nghe công chúa nhà mình nói chuyện cùng sứ thần Nguyệt Thị, lại nhớ đến những chuyện mà công chúa từng làm, hiện tại nàng ta đã biết được đại khái sự tình là thế nào. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Vệ Trường Diêu, ánh mắt vừa vui sướng lại vừa ưu sầu.

"Công chúa giải quyết việc hoà thân dĩ nhiên rất tốt..."

"Chỉ là, công chúa đã đắc tội với Thôi thủ lĩnh. Hơn nữa, dường như hoàng thượng cố tình để người hoà thân. Vậy thì sao mà tốt được đây?"

Vệ Trường Diêu cũng suy tư trong lòng. Lời Tố Kim nói không hẳn là không có lý. Nếu hoàng thượng khinh địch, đồng ý thỉnh cầu từ hôn của Thôi Hào như thế, thì ắt hẳn cũng có ý muốn nàng đi hoà thân. Hơn nữa, đắc tội Thôi Hào, kẻ mà một khi không đạt được mục đích, thề không từ bỏ dã tâm, thì dám chắc hắn sẽ không để yên.

Vệ Trường Diêu hơi nhíu mày, tay phải vân vê cổ tay áo. Đây là cử chỉ những lúc nàng phiền não.

Nàng thở dài một hơi, hạ quyết tâm.

"Nếu phụ hoàng đã ép ta đi hoà thân, vậy ta sẽ loan tin Vệ Ngữ Đường là người trong lòng của Nguyệt Thị tiểu vương tử. Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi."

"Ta cũng muốn xem xem, đến lúc ấy, bọn họ còn muốn ta đi hoà thân nữa hay không."

Chẳng có lí gì lại để một người như Vệ Ngữ Đường chiếm tiện nghi được. Nếu thật sự tới bước đường đó, Vệ Trường Diêu nàng nhất định sẽ xé rách da mặt. Nàng tình nguyện làm một công chúa không quyền không thế ở kinh đô sau này, còn hơn là đi hoà thân thay bạch liên hoa Vệ Ngữ Đường, cái loại ấy mà còn muốn cung phụng thì thật đáng ghê tởm.

Về phần Thôi Hào, vốn dĩ hắn có lỗi với nàng nên nàng sẽ trị hắn không chút nương tay. Nếu Thôi Hào muốn trả thù nàng, nàng cũng chẳng sợ. Cứ chớp mắt một cái là nghĩ Vệ Trường Diêu nàng yếu đuối.

Cùng lắm thì trời sập lấy chăn bông che. Tỏ vẻ sợ đầu sợ đuôi mới là cổ vũ cho bọn họ. Có một vài người, chỉ đánh đau mới chịu dè chừng ngươi, bằng không, họ sẽ càng được đà lấn tới. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không có gì phải ưu sầu. Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhướng mày, lòng càng thông suốt.

Vệ Trường Diêu ngồi dậy nhoài người ra ngoài xe, tay đè thùng xe, động tác thong thả. Tố Kim thấy thế nhanh chóng nghiêng người vào đỡ nàng.

Vệ Trường Diêu mím môi. Vốn nàng muốn tự xuống, nhưng dù sao lâm bệnh nhiều ngày như vậy, thân thể uể oải không dùng sức được nên chẳng nói gì nữa, để mặc Tố Kim dìu nàng xuống dưới.

Không có thánh dụ trong cung thì không thể đi xe. Hai người bước từ ngoài cửa cung trở về Ngọc Dương cung. Bình thường đi lại một khắc đồng hồ là hết đường. Hôm nay lại mất tận nửa canh giờ.

Sau khi về tẩm cung, Vệ Trường Diêu được dìu tới sạp mĩ nhân. Người nàng toát mồ hôi, quần áo ướt đẫm, hơi thở dồn dập, hai má đỏ bừng, đôi mắt cũng long lanh ươn ướt. Vừa nhìn là biết bệnh nặng mới khỏi, nhưng may mà tinh thần khá khẩm.

Tố Kim thấy Vệ Trường Diêu người đầy mồ hôi, vẫn hơi lo lắng. Tuyết rơi không lạnh, nhưng tuyết tan lại lạnh. Hôm nay công chúa nhà mình ở ngoài trời lộng gió lâu như thế, nếu bệnh thương hàn tái phát sẽ không ổn. Nghĩ vậy đành lấy tay sờ trán Vệ Trường Diêu, biết nhiệt độ bình thường thì tim nàng ta mới thả lỏng.

Xoay người đi quanh căn phòng một vòng, tìm thấy chậu than đã cháy hết, nàng ta bèn đứng lên dặn dò.

"Công chúa đừng cởϊ áσ choàng nhé. Người vừa mới trở về, toát mồ hôi nóng. Chậu than trong phòng vẫn chưa cháy, đừng để bị lạnh."

Vệ Trường Diêu vốn định cởϊ áσ choàng, vừa cởi đến cổ tay phải, nghe thế lại đành buông xuống. Ánh mắt ôn hoà, nhìn Tố Kim bận bịu tới lui vì nàng.

Tố Kim đi dạo một vòng quanh phòng chưa tìm được than lửa nên xoay người ra khỏi cửa, một đằng sai cung nữ lấy than củi về đây, một đằng sai thái giám đun nước nóng. Lại nghĩ đến Vệ Trường Diêu vẫn chưa ăn gì, bèn ngoảnh đầu hỏi Vệ Trường Diêu có muốn ăn không.

"Nô tỳ đã phân phó các nàng đi chuẩn bị cơm. Công chúa muốn ăn gì ạ?"

Vệ Trường Diêu bị bệnh nhiều ngày, không có hứng thú, lắc đầu: "Ăn vài món thanh đạm dễ tiêu là được rồi. Đừng quá phức tạp."

"Công chúa bị bệnh nhiều ngày như thế, hẳn ăn được chút món ngon bổ dưỡng, cũng không thể chọn qua loa. Nô tỳ sẽ đi xuống xem vài món ngon, bưng tới cho người."

Vệ Trường Diêu vốn nghĩ mình cũng chẳng có khẩu vị gì nên không cần phô trương, tuỳ tiện ăn một chút là được. Nhưng tính tình Tố Kim vẫn luôn như vậy. Huống hồ Tố Kim chỉ muốn tốt cho nàng thôi. Nàng không hề từ chối, mỉm cười.

"Đi đi."

Tố Kim nghe thấy thì cất bước, đi thẳng tới phòng bếp.

Vệ Trường Diêu không thích có quá nhiều người trong tẩm điện của mình. Bình thường nàng chỉ cho phép Tố Kim ra vào hầu hạ. Những người khác đều đợi lệnh ở ngoài điện. Trước mắt Tố Kim đã rời đi nên tẩm điện chỉ còn một mình nàng.

Bất giác nhớ đến chuyện hoà thân, bên sứ thần Nguyệt Thị đã ổn thoả. Nhưng bên Vĩnh Hoà đế mới là điểm mấu chốt thật sự khổ sở.

Ván cờ lần này với Vệ Ngữ Đường, bản thân nàng chẳng có nhiều phần thắng. Thứ nhất, nàng không được sủng. Thứ hai, Vĩnh Hoà đế có áy náy với Vệ Ngữ Đường, ít nhiều cũng muốn bồi thường tình cảm cho nàng ta. Thứ ba, là Thôi quý phi, mẫu thân của Vệ Ngữ Đường. Đứa trẻ kia giống đại nữ nhân như bà ta, có thể khiến vị hoàng đế anh minh chăm lo việc nước khẩu chiến với quần nho, dùng sức dẹp yên nghị luận của mọi người thì dù có nói nàng ta không thủ đoạn thì cũng chẳng ai tin. Còn nữa, không gió gì tốt hơn là gió gối đầu, chỉ cần cổ họng Thôi quý phi thét bừa hai tiếng, đến lúc đó, thế cục của mình sẽ càng khó khăn.

Huống chi, Vệ Ngữ Đường còn có Thôi gia làm hậu thuẫn. Thôi gia gây dựng tầm ảnh hưởng trên triều đình đã lâu. Học trò của Thôi lão gia tử rất nhiều. Hơn nữa Thôi Hào được Vĩnh Hoà đế tín nhiệm. Thời điểm trước mắt như mặt trời ban trưa, lúc này chẳng ai dám đắc tội với Thôi gia.

"Ài..."

Tẩm điện không có ai, Vệ Trường Diêu cũng chẳng thèm quan tâm lễ nghi gì nữa. Nàng ngã ra sạp mĩ nhân, mắt nhìn chằm chằm vào nóc nhà, thở dài một hơi. Hiện tại, nàng đều đắc tội hết những người nên và không nên đắc tội. Tính ra thì, nợ nhiều không no, sắt nhiều không ngứa. Nếu thật sự không được cứ chém thật mạnh. Với cả, nàng hơi tò mò liệu còn được làm lại một lần nữa hay không.

Đương lúc Vệ Trường Diêu đang rong ruổi theo dòng suy tư, tiếng thị nữ ngoài cửa bỗng truyền vào: "Điện hạ, nước đã chuẩn bị xong; nên tắm rồi ạ."

Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới đột nhiên hoàn hồn, cảm nhận một cơn lạnh lẽo ẩm ướt, áσ ɭóŧ ướt đẫm mồ hôi dính sát da thịt. Nàng khó chịu nguẩy cổ, xoay người đứng dậy từ trên sạp mĩ nhân, lại thò tay sửa sang áo, lúc này mới đi ra khỏi tẩm điện.

Trong phòng tắm bốc hơi nước, vừa vào đã cảm thấy hơi nóng phả lên. Vệ Trường Diêu đứng ở giữa để thị nữ cởϊ qυầи áo cho nàng. Cởi xong áσ ɭóŧ, mấy thị nữ liền tuần tự lui ra ngoài.

Không phải các nàng không biết quy củ, mà chính Vệ Trường Diêu đã yêu cầu nhất quán như thế. Được mấy nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh tấm thân trần của mình, mới nghĩ một chút thôi đã cảm thấy quá xấu hổ rồi, chẳng thể chịu nổi. Bởi vậy, khi tắm rửa, nàng không cho người hầu hạ.

Thân thể nàng suy yếu, không ngâm được lâu. Giữa chừng chỉ cho thị nữ đổ thêm một lần nước, tắm rất nhanh rồi đi ra. Mặc xong áσ ɭóŧ, Vệ Trường Diêu mới lắc chuông sau tấm bình phong. Thị nữ nghe tiếng, vào trong mặc y phục giúp nàng.

Sau khi làm đồ ăn xong, Tố Kim tới phòng tắm bẩm báo công chúa nhà mình, vừa chớp mắt đã thấy một bức hoạ như vầy...

Làn váy màu xanh sẫm thả xuống chạm gót chân, thiếu một phân là ngắn, thừa một phân là dài. Nhìn lên nữa là mặt váy thêu hoa văn ám vàng, ánh mặt trời hơi lóng lánh như ngân hà chuyển động. Y phục dán sát tôn lên đường cong nuột nà. Thắt lưng buộc chặt bên hông, nhỏ bằng một cái nắm tay.

Lẫn trong màn sương, hai má vốn thiếu đi chút huyết sắc lại đỏ ửng lên. Tóc ướt vấn sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng. Đôi mắt xinh đẹp, cánh môi chúm chím. Ánh mắt còn mang vẻ long lanh. Cử động nét mặt phong phú, vừa thuần khiết vừa diễm lệ.

Tố Kim không nhịn được mà cảm thán. Gương mặt này của công chúa nhà mình thật đúng là một kích trí mạng. Dằn xuống bản tính nhan khống, Tố Kim bắt đầu làm chuyện chính, khoác áo choàng cho công chúa, mời nàng đi dùng bữa.

Tắm rửa xong, Vệ Trường Diêu cảm thấy thoải mái hơn hẳn so với trước giờ. Vì thế khẩu vị cũng tốt vài phần, uống hết nửa bát canh nóng.

Sau khi dùng cơm, Tố Kim phân phát cho những người khác. Vừa mới ngoảnh đầu đã thấy công chúa nhà mình dồn ba bước thành hai bò lên giường, kéo chăn chùm kín người. Cử chỉ lưu loát tự nhiên như mây bay nước chảy. Nàng ta bỗng nhớ ra điều gì đó, thầm đau đầu. Quả nhiên, một giây sau đã nghe thấy giọng công chúa nhà mình.

"Tố Kim, mang cho ta một bình rượu."

"Điện hạ mới khỏi bệnh nặng, nào uống rượu được đâu!"

"Được mà Tố Kim, cứ mang cho ta một bình đi. Ta cam đoan...Chỉ uống một hớp, một ngụm thôi. Được không?"

Thật sự Tố Kim cũng chẳng ngờ rằng công chúa nhà mình, một mỹ nhân kiều diễm là thế tại sao lại có cái thú không câu nệ tiểu tiết như vậy - - uống rượu.

Không phải thưởng thức rượu đâu, uống như trâu luôn. Nhớ đến hình ảnh công chúa nhà mình khiêng bình rượu lên, đối ẩm với lão Ninh quốc công, Tố Kim thà chọc mù mắt. Đối với vị công chúa này mà nói, đó cũng...Thật là bết bát.

Bởi vậy, nàng ta hiếm khi để công chúa uống rượu, tránh cho tan nát hình tượng.

Tố Kim liếc xuống dưới đất, cố không nhìn gương mặt long lanh của công chúa nhà mình. Giọng nói càng kiên định hơn: "Hôm nay công chúa mới khỏi bệnh nặng, không uống rượu được."

Vệ Trường Diêu nghe Tố Kim nói một là một thì không dông dài nữa, thờ ơ ngửa đầu nằm xuống.

Hẳn hôm nay có nhiều chuyện kinh khủng lắm nên hơi mệt. Nàng ngẩn ngơ nhìn màn che một chốc rồi ngủ luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.