Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 144




Sở Thiên Lê đứng ở đầu cầu thang, cô nhìn một đám người cảm thấy quen mắt, dường như bọn họ chính là những người đã đi cùng ông chủ Trương ở trên Càn Sơn.

Bọn họ mặc quần áo hàng hiệu, không rõ bọn họ là họ hàng của ông chủ Trương hay là bạn tâm giao của ông ta.

Đàm Mộ Tinh cũng đi theo, cậu đứng bên cạnh Sở Thiên Lê, tìm kiếm bóng dáng người giới thiệu rồi hô lên lên: "Chú Kiến Bình."

Hà Kiến Bình đang bí mật ngồi trong góc với ông chủ Trương và những người khác.

Sau khi nghe được có người gọi mình ông ấy ngay lập tức ngẩng đầu lên, không ngừng cười nói: "Các cháu đến rồi! Vậy chúng ta về phòng riêng nhé!"

Trong đám người này chỉ có một người phụ nữ, bà ta trang điểm đậm nhưng không thể che giấu vẻ tiều tụy.

Khi bà ta nghe thấy điều này, bà ta đột nhiên đứng dậy, liếc nhìn Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh với vẻ khó tin, nghi ngờ nói: "Hai vị này...Vị nào là đại sư?"

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh trông còn trẻ, so sánh mà nói thì Đàm Mộ Tinh trông giống đại sư hơn.

Hà Kiến Bình vội vàng chạy tới, hào phóng giới thiệu: "Vị này chính là tiểu đại sư."

Người phụ nữ quan sát Sở Thiên Lê với mái tóc buộc đuôi ngựa và ngạc nhiên nói: "Đây chỉ là một cô bé mà!?"

Hiện tại tóc của Sở Thiên Lê đã dần dài ra, cô có thể buộc b.í.m tóc đuôi ngựa nho nhỏ, nhưng lại ngắn như đuôi thỏ.

Cô không chú ý nhiều đến quần áo của mình, tất cả quần áo đều do Dư Tân mua, đương nhiên cô có phong cách dễ thương được ba mẹ ưa thích, nhìn qua quả thật trông giống như một đứa trẻ.

Sở Thiên Lê chớp chớp mắt, thành thật nói: "Đúng là tôi còn trẻ.

Nếu các người cảm thấy không thích hợp, vậy chúng tôi đi về trước đây."

"Chú Hà à, coi như chúng cháu đã gặp bọn họ rồi, gửi tiền vẫn là tài khoản cũ nhé."

Sở Thiên Lê nói xong, cô dẫn đầu đi xuống lầu, còn thúc giục Đàm Mộ Tinh đi theo, chuẩn bị về nhà.

Đàm Mộ Tinh cảm thấy bất đắc dĩ, hai người mới đến quán trà được vài phút, cậu cảm thấy mọi chuyện sẽ không xong nhanh như vậy, nhưng cậu vẫn nghe theo ý kiến của cô và bước xuống cầu thang.

"A? Bây giờ các cháu đi luôn à?" Hà Kiến Bình giả vờ kinh ngạc, "Ừ, loại chuyện này chú cũng không thể ép buộc các cháu được."

Vốn dĩ Hà Kiến Bình để cho Sở Thiên Lê đây cho có thủ tục, cho nên ông ấy tự nhiên không có ý định ngăn cản hai người bọn họ, ông ấy đứng ở một bên nhìn.

Ông chủ Trương nhìn thấy vậy thì lo lắng, vội chạy tới ngăn cản thì bị Đàm Mộ Tinh giống như một con gấu trắng to lớn chặn lại, chỉ có thể hét lên từ trên không: "Đại sư, đừng đi mà.

Bà ấy tóc dài não ngắn.

Đại sư đừng chấp nhặt chuyện này với bà ấy!"

Sở Thiên Lê khiêm tốn xua tay: "Không, không, không, bà ấy để tóc dài là để mở mang kiến thức.

Tôi thích người có mái tóc dài.

suy nghĩ của bà ấy không sai, tôi vẫn nên trở về nhà thì tốt hơn..."

Mọi người xô đẩy kéo lên cầu thang.

Sở Thiên Lê nhất quyết bảo cô nên rời đi vì cô không có đủ năng lực, ông chủ Trương lại khẳng định cô rất có năng lực, không nên rời đi.

Sau nhiều lần nói vài câu khách sáo, cuối cùng hai bên miễn cưỡng đạt được thỏa thuận và di chuyển đến phòng riêng trên tầng hai.

Trong phòng riêng, ông chủ Trương cũng đuổi những người khác muốn vào, kể cả người phụ nữ trang điểm đậm.

Những người đó chỉ có thể ghé tai ở cửa nghe lén, bọn họ không có cách nào nghe rõ lời nói của người trong phòng, chỉ có thể càng cố sức để mở khe cửa.

Ông chủ Trương quay đầu lại nhìn ba người trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, còn cảm thấy có lỗi với Sở Thiên Lê: "Có rất nhiều chuyện bà ấy không hiểu, đương nhiên không biết đại sư lợi hại đến thế nào."

Hà Kiến Bình đang pha trà cho mọi người, Đàm Mộ Tinh cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Sở Thiên Lê: [Bà ta chính là người phụ nữ sau này mà ông ta lấy làm vợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.