Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 131




Ông chủ Vương kiên quyết nói: "Đó là điều ông ấy nên làm.

Chúng ta đã là bạn bè nhiều năm như vậy..."

"Nhưng như vậy không được! Về chuyện này ba còn thấy chưa đủ khổ sở sao?" Người con cả tức giận nói: "Nhà chúng ta luôn dựa vào việc làm ăn để kiếm tiền, bây giờ con còn phải dỗ ba làm sao?"

Con trai cả bây giờ đã cao hơn ba mình, ông chủ Vương ở bên ngoài lăng mạ chửi bới đủ kiểu, nhưng con trai lại khiến ông ta không thể ngẩng đầu lên được, bèn ủ rũ quay mặt đi.

Hà Kiến Bình cao giọng thuyết phục: "Được rồi, được rồi, xem như chuyện này sẽ không xảy ra đi."

"Chú Hà, chú đừng để ý đến ba cháu, khi về nhà cháu sẽ nói chuyện với ba." Người con trai lớn nói chậm lại, ôn hòa nói tiếp: "Cháu cũng biết công ty mà chú đang nói đến.

Khi cháu nói tới chuyện hợp tác, ba cháu có chút không lịch sự, là ba cháu không theo kịp được thời đại."

Ông chủ Vương bị con trai công khai vạch tội ở nơi công cộng, nhất thời tức giận nhưng lại không dám nói, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Người con trai cả đã gắn bó với công ty từ lâu, ngay khi làm việc với ba mình, anh ta đã phát hiện ra nhiều vấn đề, đôi khi cũng cảm thấy rất đau đầu.

Nhiều cơ hội tốt đã bị tính khí nóng nảy của ba anh ta phá hỏng, khiến mọi người trong công ty đều vô cùng khốn khổ.

Người con trai cả trước kia chưa từng gặp Hà Kiến Bình, nhưng anh ta đã nghe nói về giao tình giữa chú Hà với ba mình.

Chú Hà không muốn quan tâm đến phần tính cách đó của ba anh ta hoàn toàn do tự ông ấy biết cách tiết chế, nhưng ba anh ta luôn cảm thấy rằng khi ông ấy được mình giao một dự án, chú Hà phải là người nên khiêm tốn.

Điều kiện ở nước ngoài tốt hơn so với công ty nhà anh ta, anh ta nói rằng cho dù ba mình rất hay chửi bới mọi người nhưng ông ta lại không hề có ác cảm gì, tuy nhiên điều đó quả thật có chút quá đáng.

Hà Kiến Bình vốn không có vốn lưu động và năng lực sản xuất, nhưng nếu có thể hợp tác với ba bên thì cả hai vấn đề đều có thể được giải quyết.

Điều dễ chịu nhất là con trai của lão Vương lại nói chuyện có lý hơn lão Vương, thanh niên này sẽ không tùy tiện uống rượu vào rồi lại chửi bới người khác.

Hà Kiến Bình vui vẻ cười nói: "Mộ Tinh, sao cháu lại biết về con trai ông ta? Phải nói rằng sự di truyền thật sự rất kỳ lạ.

Lão Vương có tính cách như vậy, nhưng tính cách của đứa con trai ruột ông ta sinh ra lại rất tốt, cậu ta cũng không nghe theo lời ông ta nói một chút nào..."

"Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết rồi, hẹn cháu và tiểu đại sư ngày khác tới quán trà, chúng ta lại gặp mặt nói chuyện!"

Đàm Mộ Tinh chuyển lời mời của Hà Kiến Bình tới Sở Thiên Lê, đồng thời cũng nói về kết quả sau đó của sự việc.

Sở Thiên Lê có trình độ hiểu biết khách hàng rất cao, câu trả lời của cô rất đơn giản, chỉ cười nói: "Ha ha, không có tiền thì chúng ta sẽ không tìm đến được với nhau đâu mà."

Đã lấy được đồng hồ mặt trời bằng vàng rồi.

Ai lại muốn ăn tối với người kia nữa cơ chứ?

Đàm Mục Tinh gật đầu: "Được, vậy tớ sẽ nói với chú Kiến Bình cậu còn bận học, gần đây không tiện đến quán trà."

Trong ngôi biệt thự, Hạ Thời Sâm nhìn một chiếc đồng hồ mặt trời màu vàng đột nhiên xuất hiện trong sân, cậu ấy cảm thấy mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát, lần đầu tiên cậu ấy nhận ra đứa trẻ nghịch ngợm kia không chỉ đơn giản là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Sau khi trẻ hư bị cậu ấy buộc phải tiết kiệm, cũng không còn tiền tiêu vặt để tiếp tục phung phí nữa, tuy nhiên, trẻ hư đam mê mấy thứ bói toán mê tín dị đoan thì lại khác, cô lại đi lừa người khác rồi đột nhiên mua một chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng về đặt trong sân.

Hạ Thời Sâm lặng lẽ nhìn đồng hồ mặt trời bằng vàng kia rất lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt không chút biểu cảm trở vào trong nhà, dự định sẽ tìm cơ hội thảo luận vấn đề thắt chặt an ninh trong nhà với ba mẹ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.