Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 107




Đàm Mộ Tinh thành thật trả lời: "Đúng vậy, ở đây không có khu chung cư nào cả, xa hơn nữa về phía bắc là khu du lịch, hơi chếch về phía đông hình như có một biệt thự."

Sở Thiên Lê: "?"

Sở Thiên Lê: "Chúng ta đang tới nhà cậu, sao lại là đến khu du lịch?" Đàm Mộ Tinh: "Nhà tớ ở trong khu thắng cảnh đó."

Sở Thiên Lê: "???"

Cuối cùng xe cũng đến nơi, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không xuống xe, hoàn toàn choáng ngợp, không thể ngờ rằng có gia đình sống trong khu du lịch.

Một công trình kiến trúc hùng vĩ và cổ điển xuất hiện trước mắt, còn có một đại viện vốn chỉ thấy trong các bộ phim truyền hình cổ trang.

Dừng chân ngước nhìn, có thể thấy những đám mây và sương mù như ẩn như hiện bao quanh ngọn núi cách đó không xa, quả nhiên là một nơi phong thủy với cảnh quan tuyệt diệu.

Đàm Mộ Tinh dẫn họ vào nhà và giới thiệu: "Theo con đường phía đông lúc nãy chính là Càn Sơn, có khu thắng cảnh thiên nhiên Càn Sơn, có thể mua vé đi tham quan, nếu các cậu thích thì chiều nay chúng ta cùng đi, nhưng cuối tuần có vẻ sẽ rất đông khách du lịch."

Khâu Tình Không khó hiểu giơ tay lên: "Xin lỗi.

tớ hỏi một chút, tại sao nhà cậu lại có thể sống trong khu du lịch?"

Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không đến nhà bạn cùng lớp để phát sóng livestream, nhưng mọi chuyện đột nhiên lại phát triển theo hướng không ngờ.

Đàm Mộ Tinh hơi thẹn đỏ mặt: "Thật ra nó cũng không được tính là khu du lịch.

Khu đất này không nằm trong quy hoạch khi khu du lịch mới được xây dựng, chỉ có mảnh đất gần Càn Sơn bị lấy đi, trước đây gia đình đã xây nhiều tòa nhà trong đó."

Sở Thiên Lê sửng sốt nói: "Nói như vậy, Càn Sơn cũng là của nhà cậu sao?"

Đàm Mộ Tinh gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại cả nhà phải lên núi thờ cúng tổ tiên, ông nội và những người khác nói rất phiền phức."

Trước khi lập quốc, toàn bộ Càn Sơn và vùng đất xung quanh thuộc sở hữu của nhà họ Đàm, sau này thời đại thay đổi liền trả lại cho nhà nước, mặc dù vẫn còn một số bộ phận chưa được đền bù phá dỡ.

Ở Càn Sơn vẫn còn một số tòa nhà do nhà họ Đàm để lại nhưng hiện thuộc quyền quản lý của khu danh lam thắng cảnh thiên nhiên.

Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không đều bối rối, bọn họ cảm thấy cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của họ.

Nhà giàu cũng có nhiều cấp bậc giàu, gia đình của Đàm Mộ Tinh hiển nhiên là một gia tộc đã giàu có hơn trăm năm.

Khâu Tình Không choáng váng tay đỡ trán: "Việc này thật quá sức tưởng tượng, trước kia tớ hoàn toàn không nhìn ra, bảo sao cậu có thể lập tức chuyển Vương Tranh sang trường học khác..."

Đàm Mộ Tinh ở trường khá tự ti nhát gan, cậu không hề đề cập đến hoàn cảnh gia đình, cũng không giỏi chủ động kết bạn với người khác.

Cậu âm thầm chịu đựng sự cười nhạo và trêu chọc, điều này khiến mọi người hoàn toàn không nhận ra xuất thân giàu có của cậu.

Để phát hiện ra điều này rất đơn giản, không giống truyền thông, Internet và các công ty khác thường xuyên đưa tin, nhưng ngọn nguồn tuyệt đối có.

Đàm Mộ Tinh hoàn toàn có thể ỷ thế mà bắt nạt ở trường, nhưng cậu là một người mềm yếu và ôn hòa.

Đàm Mộ Tinh buồn bã cúi đầu, bất an nói: "Cái đó có chút..." Vì nhà giàu hoặc có nhiều quyền lực mà dùng tiền tài, quyền lực để chèn ép người khác, cậu luôn cảm thấy như vậy là không đúng lắm.

Nhưng cậu không giỏi tranh luận, cũng không phải kiểu người dễ cãi nhau, gây gổ với người khác, đương nhiên rơi vào tình thế khó xử do tính cách của mình gây ra.

Sở Thiên Lê hoàn toàn không nghe thấy mấy lời này, cô đã đắm chìm trong khu nhà sang trọng, hưng phấn nói: "Là Tomoyo! Chính là đại tiểu thư Tomoyo đó!"

Đây là phong cách kiếm tiền từ thời ông nội, quả là một cảnh tượng kỳ lạ chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết.

Mặt Đàm Mộ Tinh đỏ bừng, vội xua tay nói: "Cũng không khoa trương như vậy, các cậu đừng suy nghĩ lung tung..."

"Thì ra là mình nhận anh trai quá sớm, quá vội vàng rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.