Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 72: 72: Cô Đau Lòng Muốn Chết




Dư Phiêu Phiêu đã có một kỳ nghỉ đông không phải là một giấc mơ tốt.

Cả kỳ nghỉ đông này, người cô ở thành phố S, không có một ngày nào không lo sợ bất an.

Tuy nhiên, trong giấc mơ tối nay, cô đã nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ hơn...!

Khi cô ngủ là ngày 26, thời gian trong giấc mơ nhanh hơn thực tế hai ngày, vì vậy thời gian trong giấc mơ là ngày 28.

Vì vấn đề của Phương Viện Viện và Dương Văn, Phương Chu Diêu cùng cô cãi nhau một kỳ nghỉ đông.

Sau đó Phương Viện Viện không nói được anh, liền gọi Dư Hàng tới khuyên anh.

Sau khi Dư Hàng khuyên anh, Phương Chu Diêu nhìn như ngoài mặt bình tĩnh lại, không tranh cãi với Phương Viện Viện đề tài của bà và Dương Văn nữa, đối với đề tài này giữ thái độ im lặng.

Đối với Dương Văn, cũng giữ thái độ bình tĩnh.

Trong mơ, ngày 28 tết, Phương Chu Diêu ở nhà một mình.

Sáng sớm thức dậy, nghe thấy trong phòng khách qua lại đều là âm thanh, tựa như rất nhiều người.

Khi anh thức dậy và đi ra khỏi phòng, anh thấy Dương Văn đang mang theo một số người mà anh không biết và ăn mặc xung quanh nhà của mình.

Những người này vừa thổi bóng bay, vừa dán đèn màu, vừa bố trí camera ở khắp nơi trong phòng khách...!

Phương Chu Diêu vẻ mặt hờ hững nhìn những người lớn này, mặt không chút thay đổi, cũng không nói lời nào.

Ngược lại một trong những người lớn chỉ vào Phương Chu Diêu và hỏi, "Đứa trẻ này là con trai của bạn gái của cậu?"

Bên kia, Dương Văn ngồi trên sô pha chơi bóng bay cười cười nói, "Đúng vậy.

Chu Diêu, tối nay chú muốn cầu hôn mẹ cháu, cô ấy bị chú lừa ra ngoài leo núi với đồng nghiệp.

Ba bữa ăn của cháu ngày hôm nay, chú sẽ giải quyết nó."

Dư Phiêu Phiêu đứng ở một bên, khẩn trương mà lại lo lắng nhìn Phương Chu Diêu.

Cô biết Phương Chu Diêu chán ghét Dương Văn, cũng biết Phương Chu Diêu một mực nhẫn nhịn Dương Văn, cô đều biết...!

Cô có chút sợ hãi, nhịn Phương Chu Diêu nhiều ngày sẽ mất khống chế, lại làm ra chuyện xúc động gì đó.

Cũng may, Phương Chu Diêu cái gì biểu tình cũng không có, chỉ tự mình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Ở phòng khách, bạn của Dương Văn đang hỏi Dương Văn: "Đứa bé này hình như không quen biết cậu."

Ngữ khí Dương Văn nghe cũng xấu hổ, "Không quen.

Dù sao cũng không phải con trai tôi, sao dễ dàng quen biết như vậy? Chờ sau này thành một nhà, có lẽ sẽ quen thuộc đi."

Dư Phiêu Phiêu ở trong tầm nhìn của mình cũng có quan sát Dương Văn.

Kỳ thật đứng ở góc độ Phương Viện Viện người đàn ông này cũng không kém.

Phương Viện Viện là mẹ đơn thân nuôi con, đàn ông bình thường đối với nữ nhân có điều kiện như vậy đều tránh không kịp, chỉ có Dương Văn đối với Phương Viện Viện một mảnh si tâm như vậy.

Lại là mãnh liệt theo đuổi, lại kinh hỉ cầu hôn, đối với Phương Viện Viện có thể nói là cực sủng.

Thế nhưng, Phương Chu Diêu chán ghét Dương Văn, Dư Phiêu Phiêu cũng không cách nào có hảo cảm với người đàn ông này.

Cô không có tam quan, cô chỉ đứng ở góc độ Phương Chu Diêu.

Cô chỉ hiểu Phương Chu Diêu, không hiểu người khác.

Thấy Phương Chu Diêu rửa mặt, không coi ai ra gì đi vào phòng bếp, lấy một gói bánh mì từ trong tủ lạnh, một chai nước liền trở về phòng.

Những người lớn trong phòng khách, anh toàn bộ bỏ qua.

Dương Văn và mấy người bạn nam của hắn cũng không để ý tới Phương Chu Diêu, vẫn tự mình nói chuyện phiếm nói đùa, thương lượng lời cầu hôn vui mừng đêm đó.

Phương Chu Diêu đã không ra khỏi phòng cả ngày.

Anh trốn trong phòng, cả ngày không ăn không uống, ngay cả bánh mì cùng nước cũng không nhúc nhích.

Dương Văn có đúng giờ đưa đồ ăn tới, nhưng khi gõ cửa, Phương Chu Diêu không mở cửa cũng không đáp ứng.

Dương Văn gõ cửa đến nóng nảy, cũng sẽ không kiên nhẫn.

Tầm nhìn của Dư Phiêu Phiêu có thể nhìn ra, Dương Văn là cau mày, nhịn giận đối phương Chu Diêu nói: "Đồ ăn để cửa a! Ăn ra lấy đi! Không ăn thì tùy cháu!"

(T muốn đá cái người đàn ông này ghê!)

Phương Chu Diêu không đi ra, không ăn đồ của hắn.

Trốn trong phòng, ann đánh Tiểu Bá Vương một ngày, đều chơi trò chơi quyền anh hoàng, giống như là đang mượn trò chơi để phát tiết cảm xúc.

Ở một bên, Dư Phiêu Phiêu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của thiếu niên, lại nhìn ngón tay điên cuồng ấn tay cầm tay trò chơi, mỗi một ngón tay đều trắng bệch, dường như là dùng hết sức lực...!

Cô ở một bên thở dài, đau lòng, nhưng thiếu niên không cảm giác được.

Sắc trời dần tối, Phương Viện Viện cùng đồng nghiệp chơi bên ngoài một ngày đã trở về.

Phòng khách, rất náo nhiệt!

Âm nhạc cầu hôn, tiếng ồn ào của mọi người, tiếng vỗ tay, tiếng tỏ tình của Dương Văn, nhấn chìm ngôi nhà này.

Tuy nhiên, căn phòng của Phương Chu Diêu yên tĩnh như một thế giới khác, không chỉ bị cô lập với thế giới bên ngoài, mà còn tạo thành hai thái cực với phòng khách vô cùng náo nhiệt.

Thiếu niên cho rằng, anh sẽ không quan tâm mẹ có đáp ứng lời cầu hôn của nam nhân kia hay không.

Bởi vì anh đã sớm thành thói quen.

Thế nhưng, anh vẫn không thể nhịn được, đứng ở bên cửa, lặng lẽ mở ra một khe hở, lộ ra một con mắt đen bóng.

Anh giống như là sống trong thế giới hắc ám vô biên này, bị tất cả mọi người quên lãng rác rưởi, hết lần này tới lần khác, anh còn chưa từ bỏ ý định, còn nhịn không được đi nhìn trộm thế giới đặc sắc bên ngoài...!

Anh từ bên ngoài vây thành một vòng đám người, nhìn thấy Dương Văn quỳ gối trước mặt mẹ anh, trong tay cầm nhẫn, nhảy nhót không thôi hỏi: "Gả cho anh được không? Anh đã chờ em hơn mười năm, nếu không cưới em, anh sẽ già đi."

Sau đó, anh thấy mẹ mình gật đầu đẫm nước mắt và đồng ý.

Trong nháy mắt Phương Viện Viện đồng ý, Phương Chu Diêu đóng cửa lại.

Trong phòng, thiếu niên lẳng lặng ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, cô đơn cùng hắc ám lặng lẽ cắn nuốt anh.

Tầm nhìn của Dư Phiêu Phiêu chứng kiến tất cả, cô đau lòng không chịu nổi, thật muốn ôm anh...!

Sau đó, ở bên ngoài đắm chìm trong niềm vui cầu hôn thành công, trong căn phòng này, Dư Phiêu Phiêu tận mắt nhìn thấy Phương Chu Diêu lấy ra một con dao nhỏ giấu trong ngăn kéo.

Cô sợ hãi, bị dọa mở to hai mắt, ở trong không khí hô to không cần, nhưng không có một chút tiếng động, vô lực đến mức căn bản không chạm tới anh!

Cô chỉ có thể trơ mắt...!

Trơ mắt nhìn anh, dùng dao nhỏ ở trên cánh tay, tự ngược đãi.

Một vết cắt, một vết sẹo, toát ra một giọt máu...!

Cắt năm sáu nhát, anh giống như không cảm giác được đau, mặt không chút thay đổi, một nhát cuối cùng rơi vào trên cổ tay...!

Một nhát này đi xuống, ra rất nhiều máu, máu trực tiếp theo cổ tay lưu lại, rơi trên mặt đất...!

Dư Phiêu Phiêu ở một bên dọa nước mắt bốc lên, cô đưa tay lên, rất muốn che miệng vết thương của anh, nhưng căn bản không chạm vào được anh.

Cô lại nhìn về phía Phương Chu Diêu, rốt cục từ trong ánh mắt của anh nhìn ra một tia sợ hãi, nhìn thấy anh mở to hai mắt, con dao nhỏ trên tay kia run rẩy rơi xuống đất.

Anh bắt đầu rút khăn giấy, một cái hai cái, liều mạng che cổ tay không ngừng chảy máu, khăn giấy trong nháy mắt bị thấm ướt, cũng không thể ngăn được máu.

Dư Phiêu Phiêu đã sợ hãi nước mắt rơi thẳng xuống, cô hận không thể quỳ xuống cầu xin anh, nhanh chóng ra ngoài tìm người lớn đi.

Nhưng anh không...!

Anh cắn răng, liều mạng rút khăn giấy đè chặt máu tươi, một chồng khăn giấy lớn đè lên, anh lại hung hăng ấn lấy.

Anh hoảng loạn...!

Anh phải sống.

Anh có ý niệm cầu sinh trong đầu...!

Tuy nhiên, anh không có ý định giúp đỡ.

Anh không phải là không muốn người lớn bên ngoài cầu xin giúp đỡ, thật đem nước mắt Dư Phiêu Phiêu cấp lách rơi thẳng xuống, khóc tê tâm liệt phế.

Lúc tỉnh dậy, Dư Phiêu Phiêu đã bị nước mắt làm đầy mặt, khóc đến thân thể co giật, khóc đến không thể kiềm chế được...!

Có lẽ bởi vì khóc quá thương tâm, khóc không thở nổi, cho nên, cô tỉnh lại sớm.

Cô đã không nhìn thấy kết cục...

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.